Chap 16: Bà Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rachel nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập, giống như người bên ngoài đã mất hết kiên nhẫn, cô nhanh chóng ra mở cửa. Đứng trước mặt cô bây giờ là một người phụ nữ Châu Á tầm sáu mươi, bảy mươi tuổi. Rachel sững sờ nhìn người trước mắt.

"Còn đứng đấy làm gì, cô còn không định mời tôi vào nhà cô sao?" Người phụ nữ mất hết kiên nhẫn nói.

Rachel rũ mắt, "Bà ngoại vào nhà đi."

Cô biết đây là bà ngoại của 'Rachel Li', nhưng mà bà ấy có khuôn mặt giống y chang bà ngoại đã mất khi cô còn nhỏ của cô ở kiếp trước. Nhưng bà của cô sẽ không bao giờ mất kiên nhẫn thế này, trong mắt cô, bà ngoại là người dịu dàng nhất, bà chính là người mà cô yêu quý nhất.

Nhưng người phụ nữ trước mặt này, bà của 'Rachel Li', lại không phải là người dịu dàng giống bà cô. Bà ấy nuôi dưỡng Rachel từ khi cha mẹ cô mất lúc hai tuổi. Cả tuổi thơ của Rachel chỉ xoay quanh bà, nhưng bà là một người nóng tính, bà nuôi dưỡng Rachel như một nghĩa vụ của bà, nhưng bà lại giống như không dành tình yêu vào cô. Rachel sợ người bà này nhất, bà ấy ghét nhất là khi cô nhắc đến cha mẹ mình, lúc ấy bà sẽ nhốt cô vào phòng tối và gọi cô là quái vật. Sau khi cô đỗ đại học, bà ấy đã đi đến Mĩ, không quay trở lại và cũng không liên lạc với cô.

Rachel rót cho bà cốc nước, "Bà về khi nào vậy ạ?"

Bà không trả lời.

"Hai đứa nhóc kia là ai?" Bà chỉ vào Alva và Adela còn đang ngủ gần đấy. Từ lúc vào, bà chỉ để ý hai đứa trẻ đó.

"Đó là hai con của cháu. Là song sinh." Rachel trả lời.

"Vậy ra cô đã kết hôn. Cha của chúng làm gì?"

"Cháu chưa có kết hôn."

Bà trợn mắt, nhìn vào cô. Bà chỉ thẳng vào Rachel mà quát: "Mày chưa kết hôn mà có con. Rốt cuộc tao đã dạy mày thế nào để mà mày như thế này, để mày sinh ra hai đứa con hoang không có cha. Tao cho mày ăn học đầy đủ mà mày lại không biết cái gì nên làm cái gì không, tao đã quá thất vọng về mày."

"Con của cháu không phải con hoang, chúng nó có cha. Và cháu không hối hận khi đã sinh ra hai đứa bé." Rachel cãi lại lời của bà, cô không muốn người khác gọi con mình là con hoang dù có là người thân của cô.

Bà tát vào mặt Rachel một cái đánh bốp,  khuôn mặt cô nhanh chóng đỏ lên. Cô nén nước mắt, tự nhủ rằng người tát cô không phải là bà của cô mà là người khác.

"Có vẻ như mấy năm tao không gặp mày, mày có vẻ lớn gan hơn hẳn, giờ mày đã có thể cãi lại lời tao. Cuối cùng mày đi đại học để làm gì, để rồi mày lại sinh ra hai đứa con hoang. Mày có biết cha của chúng là ai không?" Bà quát ầm lên, điều này trùng với hình ảnh trong kí ức mỗi khi Rachel không làm việc hợp ý bà.

"Tất nhiên cháu biết anh ấy là ai."

Rachel vừa nói xong thì một ngọn lửa xanh bùng lên trong lò sưởi. Snape xuất hiện, hắn thấy Rachel cùng một người phụ nữ lớn tuổi, hình như đang cãi nhau. Snape nhíu mày, bước ra khỏi ống khói.

Rachel chỉ vào Snape giới thiệu: "Anh ấy là cha hai đứa trẻ. Đây là bà ngoại tôi." Rồi lại giới thiệu bà ngoại với Snape.

Snape hướng đến bà ngoại, gật đầu, "Xin chào. Ta là Severus Snape."

Bà ngoại trợn mắt nhìn vào Snape rồi lại nhìn sang Rachel. Bà chỉ tay vào Rachel run run nói: "Mày, mày, vậy mà mày dám tiếp xúc với lũ quái vật này, còn sinh con cho chúng."

Rachel và Snape đều nhíu mày.

Lũ quái vật?

"Anh ấy không phải quái vật. Anh ấy là phù thủy, và cháu cũng là phù thủy." Rachel cãi lại, có vẻ cô lúc trước đoán đúng rồi bà cô chính là người không cho cô vào Hogwarts.

Bốp.

Bà lại tát Rachel thêm một cái nữa. Snape ngạc nhiên nhìn việc đang diễn ra.

"Phù thủy? Chúng nó chính là quái vật. Mẹ mày của mày cũng thế, tao đã từng ngăn cản mẹ mày vào cái trường dành cho quái vật nhưng nó không nghe tao. Nó theo học cái trường đấy, sau khi nó tốt nghiệp, tao đã tìm cho nó người bình thường để nó kết hôn và an phận lại. Nhưng mày biết không, nó lại mang cha của mày về, không màng sự ngăn cản của tao mà cưới hắn. Và kết cục của cha mẹ mày là gì? Chúng nó chết khi mày hai tuổi. Lúc mày mười một tuổi, cái bức thư của cái trường đó lại gửi cho mày, tao đã từ chối và xé nó đi. Cái nhà này không cần thêm bất kì quái vật nào nữa. Vậy mà bây giờ mày làm gì? Sinh con cho một quái vật, rồi hai con mày cũng sẽ là quái vật thôi." Bà mất bình tĩnh và nói liên tục. Sau đó bà liền quay người rời đi.

Rachel sững sờ nghe lời bà nói. Cô cố gắng bình tĩnh để suy nghĩ. Có lẽ bà có một chút yêu cho mẹ con cô, có lẽ bà đã trải qua cú sốc lớn khi mẹ cô chết. Cô khóc rồi, cô không thể nào ngừng khóc được. Cô không hiểu tại sao hôm nay mình lại yếu đuối đến thế.

Snape nhìn mọi chuyện vừa diễn ra, hắn nhìn Rachel, đôi mắt cô từ vô hồn đến khóc. Hắn cũng không biết an ủi người khác, hắn đưa khăn tay của mình cho cô.

Rachel nhận lấy, nhưng cũng không lau nước mắt. Cô muốn khóc, khóc cạn nước mắt, khóc để tan đi muộn phiền trong lòng cô, để rồi sau khi nó tan hết, cô vẫn sẽ là một Rachel của những ngày bình thường yêu đời và vui vẻ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net