Chap 5: 'Đại cương về nguyên liệu độc dược'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lily, tớ có con rồi.

Hai đứa rất giống tớ, cũng rất yên tĩnh, không giống con của cậu.

Lily, tớ không muốn sống trong bóng tối nữa. Tớ muốn về phía ánh sáng một lần nữa.

_Snape_

____________________________________

Harry từng nhìn thấy những người mặc bộ đồ kỳ lạ giống như người đàn ông trước mặt cậu. Cậu không biết tại sao mặc dù cậu không biết những người đó nhưng khi nhìn thấy cậu họ sẽ cười và gật đầu chào hỏi. Nhưng người đàn ông này thì khác, đôi mắt của người này nhìn cậu chứa sự lạnh lẽo và u ám, không chỉ vậy cậu còn cảm giác thấy người này có địch ý với cậu.

Bác của cậu - Vernon Dursley - từng cảnh cáo cậu không được đến gần ngôi nhà số 5 này. "Toàn một lũ quái vật. Tao cảnh cáo mày Harry, mày không được đến gần hay tiếp cận mấy tên mặc đồ kỳ lạ, chúng nó là một lũ quái vật." Và cậu không hiểu tại sao phải như vậy. Harry từng gặp chủ của căn nhà này. Cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, cậu chưa từng thấy ai xinh đẹp được như cô ấy. Cô ấy còn rất dịu dàng. Cậu nhớ lần trước khi trốn anh họ Dudley và những người bạn của anh ta, cậu đã vô tình đi vào vườn cây của cô ấy, nhưng cô không tức giận mà còn cho cậu ăn bánh. Đó là bánh ngon nhất mà cậu từng ăn, cô ấy gọi nó là bánh su kem. Cậu chưa từng nghe đến loại bánh đó.

Nhưng dì Petunia của cậu cũng không ưa cô ấy, dì cùng với phu nhân David thường xuyên đề cập đến cô ấy với giọng điệu mỉa mai và khinh bỉ. Cậu giống như không thể hoà nhập với thế giới này, dù là những việc xung quanh, hay những trò chơi khăm của Dudley cậu đều không thể hoà nhập với nó.

________________

Hôm nay, hắn đã tới cái bệnh viện của Muggle kia để tìm con hắn, ai ngờ người phụ nữ kia đã xuất viện rồi. Snape đành độn thổ đến nhà của cô ta, nhưng đến cửa liền gặp Harry Potter.

A, Potter.

Snape nhìn cậu ta một lúc, rồi mở cửa đi vào nhà. Hắn nghe thấy tiếng khóc của hai đứa nhỏ.

"Anh đến thăm Alva và Adela sao?" Rachel đang dỗ hai bé thì nghe thấy tiếng chuông cửa, ngoảnh ra thì nhìn thấy Snape đang đứng ngoài. Cô thực sự rất bất ngờ. Cô nghĩ rằng dù anh ấy có viết trong bức thư là lần sau sẽ đến thăm thì cũng không phải ngay ngày hôm sau.

"Ừ." Hỏi thừa, không lẽ hắn đến thăm cô.

"Anh mang gì đến vậy?" Rachel nhìn thấy một bọc trên tay của Snape, rất lớn . Cô tự hỏi không biết đó là gì. Quà cho Alva và Adela sao?

"Quà cho con ta." Snape đáp

Ừ, cô đoán đúng rồi. "Là thứ gì vậy?" Thật tò mò, anh ấy sẽ tặng gì được chứ? Sữa sao? Hay đồ sơ sinh?

Snape mở món quà ra cho cô xem. Đó là một quyển sách, cực kì dày. Độ dày của nó phải bằng chiều dài của một bàn tay.

'Đại Cương Về Nguyên Liệu Độc Dược - Cấp 1 (dành cho người mới)'

Rachel đơ luôn tại chỗ. Giáo sư Snape mang một quyển độc dược tặng hai đứa con mới 2 ngày tuổi của mình. Alva và Adela sẽ hiểu được sao?

"Tại sao Alva và Adela lại khóc ?" Snape nhíu mày, hôm qua khi hắn đến hai đứa vẫn rất ngoan.

"Tôi cũng không biết. Chắc tại vừa trở về nhà, hai đứa không quen. Nhưng sao anh lại tặng cho hai đứa sách?"

"Đọc cho chúng nghe." Không phải nói trẻ sơ sinh có thể dần tiếp thu những gì cha mẹ nói sao. Con của hắn tất nhiên là phải hiểu về độc dược.

Rachel á khẩu, đọc cho hai đứa trẻ mới sinh ra mấy kiến thức đấy sao?

"Vậy anh đọc đi." Biết đâu con cô thực sự hiểu được thì sao? Chúng nó chính là con của bậc thầy độc dược kia mà.

"Được." Snape chương đầu tiên đọc.

"Aconite (Cây phụ tử) còn được gọi là monkshood (cây mũ thầy tu) hoặc wolfsbane (bả chó sói) là một loài thảo dược thần bí. Loài cây này thường chỉ được tìm thấy ở những nơi hoang dã, đặc biệt là vùng Scotland..."

Rachel phát hiện, khi Snape đang đọc, Alva và Adela đã ngừng khóc và chăm chú nhìn anh ấy. Tâm trạng của cô hiện tại rất khó diễn tả.

Chúa ơi, con cô! Chúng nó thực sự mới hai ngày tuổi à!!??

Snape thấy thế cũng rất bất ngờ. Alva và Adela đúng là con hắn. Hai đứa nghe  còn nghiêm túc hơn lũ học trò Gryffindor. Nếu như chúng được một phần của con hắn như thế này thì đã không làm nổ vạc.

Reng...reng...reng... Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Rachel đi nghe điện thoại.

Snape cau mày nhìn xung quanh. Hắn phát hiện ra, trong căn nhà này toàn là đồ dùng của Muggle, không có một đồ nào thuộc về thế giới phù thủy trừ quyển sách hắn vừa mới mang tới.

Khi Rachel quay lại, Snape liền hỏi:
"Cái nơi này, tại sao toàn đồ Muggle?"

Rachel bất ngờ vì câu hỏi đó. Cô cắn răng trả lời: "Bởi vì tôi là một người bình thường." Snape sẽ cảm thấy thế nào? Sẽ ghét cô sao? Mang con của cô đi sao? Nếu thế thì cô không bao giờ đồng ý. Anh ấy có thể ghét cô nhưng không thể mang con rời khỏi cô.

Snape mỉa mai nói: "Người bình thường? Cô chắc không?" Hắn chỉ tay vào người cô. "Cô là phù thủy, ta nhìn thấy ma lực của cô. Rối loạn như một đứa trẻ đang bạo động ma lực, có thể nổ bất kì lúc nào. Một phù thủy còn tưởng mình là Muggle. Kém cỏi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net