Chương 15: Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cụ Dumbledore đứng lên. Cụ nhìn đăm đăm xuống Barty Crouch bằng một ánh mắt tức giận và ghê tởm. Rồi cụ giơ cao cây đũa phép lên và từ đầu đũa phép bay ra những sợi dây thừng, tự động trói quanh người Barty Crouch lại, và siết chặt hắn. Cụ quay lại giáo sư McGonagall.

"Minerva, phiền bà ở đây canh giữ hắn để tôi đưa Harry lên lầu được không?"

Giáo sư McGonagall đáp:

"Tất nhiên là được rồi."

"Severus" – cụ Dumbledore quay sang thầy Snape – " anh ra sân, tìm ông Cornelius Fudge, và đưa ông ta tới đây. Chắc chắn là ông ta muốn tự mình xét hỏi tên Crouch này. Và nói với ổng là tôi sẽ ở trong bệnh xá chừng nửa tiếng đồng hồ nếu như ổng cần gặp tôi."

Thầy Snape im lặng gật đầu và nhanh chóng rời đi.

Cụ Dumbledore quay sang Harry,dịu dàng hỏi:

"Harry, con sao rồi?"

Lyra từ từ đỡ Harry ngồi dậy và vì cái chân bị thương của cậu mà Harry không thể đứng vững được, cả người cậu đều tựa vào Lyra để có thể đứng lên được. Lyra dìu Harry đi theo sau cụ Dumbledore.

"Thầy muốn hai con lên văn phòng thầy trước nhé."

Cụ nói nhỏ khi cả hai vừa rẽ qua một hành lang khác.

"Chú Sirius đang đợi ở đó."

Harry gật đầu. Người nó vẫn run lẩy bẩy, tay nó vẫn bám chặt lấy người Lyra để không ngã xuống. Mùi hoa quế nồng ấm từ cơ thể của Lyra làm tinh thần nó bình tĩnh lại một chút sau tất cả mọi thứ đã xảy ra tối nay.

"Thưa thầy." Harry lúng túng."Ông bà Diggory đang ở đâu ạ?"

"Họ đang ở bên giáo sư Sprout."

Cụ Dumbledore nói. Giọng của cụ, hết sức bình thản trong suốt thời gian thẩm vấn Barty Crouch, giờ đây có chút nghẹn ngào. Lyra cũng cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Harry.

Họ đã đi tới bức tượng thú bằng đá. Cụ Dumbledore đọc mật khẩu, bức tượng dịch chuyển sang một bên, và Lyra cẩn thận đỡ Harry bước lên cái cầu thang xoắn ốc để tới cánh cửa bằng gỗ sồi. Cụ Dumbledore đẩy cửa vào. Chú Sirius đang đứng đó. Mặt của chú trắng bệch và hốc hác như hồi chú mới vừa vượt ngục Azkaban. Chú bước nhanh tới gật đầu nhẹ với Lyra và đỡ lấy Harry từ tay cô.

"Harry, con không sao hả? Chú nghe nói... chú nghe như là... đã xảy ra chuyện gì vậy, Harry?"

Hai bàn tay run lên khi đỡ Harry ngồi xuống cái ghế trước bàn giấy. Chú giục hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Cụ Dumbledore bắt đầu kể cho chú Sirius nghe tất cả những gì mà Barty Crouch đã nói. Harry ngồi xuống cái ghế gần đó, Lyra đứng cạnh cậu, tay đặt trên vai Harry. Có cái gì đó thật dễ chịu tỏa ra từ Lyra, mùi hoa quế và cả sự điềm tĩnh của Lyra nữa, tất cả đều làm nó yên lòng.

Thầy Dumbledore ngừng nói. Thầy ngồi xuống sau bàn giấy, đối diện với Harry. Thầy Dumbledore nói:

"Harry, thầy cần biết chuyện gì đã xảy ra khi con cầm cái Khóa cảng ở trong mê cung."

"Chúng ta có thể để tới sáng được không, thưa thầy?"

Lyra nói, giọng khàn khàn:

"Để cho cậu ấy được ngủ. Cậu ấy cần nghỉ ngơi."

Cụ Dumbledore dịu dàng nói:

"Nếu thầy nghĩ rằng thầy có thể giúp đỡ con, bằng cách đưa con vào một giấc ngủ tuyệt vời và cho phép con để tới ngày mai mới phải suy nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra tối nay, thì thầy đã làm vậy. Nhưng thầy còn biết rằng, trốn tránh chỉ giảm đi sự đau đớn được một lúc, nhưng sau đó sẽ càng đau đớn hơn. Con đã từng tỏ ra can đảm hơn cả sự mong đợi của thầy. Thầy yêu cầu con một lần nữa chứng tỏ sự can đảm của mình. Thầy yêu cầu con kể lại chuyện gì đã xảy ra."

Harry hít mạnh vào và bắt đầu kể lại. Khi nó nói, tất cả những gì mà nó đã thấy trong đêm dường như hiện lên trước mắt nó, nó đã thấy Voldemort hồi sinh từ cái vạc thuốc sôi ngùn ngụt, nó đã thấy bọn Tử thần Thực Tử độn thổ hiện lên giữa nghĩa trang, nó đã thấy xác của Cedric, nằm trên mặt đất bên cạnh cái Cúp.

Bàn tay của Lyra vẫn nắm chặt vai của Harry. Nó cảm thấy như thể cô ấy đang động viên nó và nó cứ kể mãi, cảm thấy dễ chịu hơn khi để mọi chuyện chảy ra khỏi bộ não đang căng lên của nó.

Thế nhưng, lúc Harry kể tới đoạn Đuôi Trùn đâm con dao găm vô cánh tay nó, thì chú Sirius bật ra một tiếng kêu giận dữ còn cụ Dumbledore đứng phắt lên khiến cả Harry lẫn Lyra đều giật mình. Cụ Dumbledore đi vòng quanh cái bàn và bảo nó duỗi tay ra. Harry chỉ cho hai người coi chỗ cái tay áo bị rách và vết thương bên dưới.

Harry nói với cụ Dumbledore:

"Hắn nói là dùng máu của con sẽ làm hắn mạnh hơn máu của bất cứ người nào. Hắn nói là hắn cũng sẽ có được sự bảo vệ - mà mẹ con đã để lại trong con. Và hắn nói đúng – hắn đã chạm được vào người con mà không hề cảm thấy đau đớn như trước đây."

Lyra nhìn về phía gương mặt đăm chiêu của cụ Dumbledore, cô thấy thoáng qua trong đôi mắt xanh của thầy ánh lên sự vui mừng nhưng ngay lập tức cụ lại che dấu bằng sự điềm tĩnh thường ngày.

Cụ Dumbledore lại nói tiếp:

"Khá lắm, Voldemort đã vượt qua được trở ngại đặc biệt này. Harry, tiếp tục đi con."

Harry tiếp tục, nó kể tỉ mỉ Voldemort hồi sinh từ cái vạc ra sao, thuật lại tất cả những gì nó có thể nhớ được từ lời của Voldemort nói với bọn Tử thần Thực Tử. Rồi nó kể Voldemort đã cởi trói nó, trả lại nó cây đũa phép, và chuẩn bị đấu tay đôi như thế nào.

Lyra nghe chăm chú từng lời Harry, mỗi lời cậu nói ra càng khiến Lyra lo lắng.

" Và rồi hắn hồi sinh, hắn xuất hiện từ trong cái vạc đang sôi. Hắn lấy lại được thân thể của mình, dáng vẻ mà con trông thấy từ cuốn nhật ký hồi năm 2, nhưng trông già hơn hồi đấy, nhưng vẫn là một cơ thể người hoàn chỉnh."

" Hắn lấy lại được dáng vẻ của một con người à?"

Harry gật đầu, nó cố miêu tả vẻ ngoài của Voldemort cho cụ Dumbledore nghe. Vẫn là hình hài của một con người bình thường, thậm chí là điển trai nhưng đôi mắt hắn vẫn đỏ lừ một cách độc ác.

Nhưng khi kể tới đoạn có một tia sáng vàng đã nối cây đũa phép của nó và của Voldemort lại với nhau, thì cổ họng của Harry nghẹn lại. Trong đầu Harry tràn ngập những linh hồn xuất hiện từ sự kết nối đó. Nó như thấy Cedric hiện ra, rồi một ông già, ... ba nó... mẹ nó...

"Hai cây đũa phép kết nối lại với nhau?" Chú Sirius hỏi, phá tan sự im lặng. Chú nhìn Harry rồi lại nhìn cụ Dumbledore. "Tại sao vậy?"

Cụ lẩm bẩm:

"Priori Incantatem" (Có nghĩa là: "Những câu thần chú từ trước tới nay!")

Chú Sirius kêu lên thảng thốt:

"Hiệu quả Bùa chú Đảo ngược hả?"

"Chính xác."

Cụ Dumbledore đáp.

"Hai cây đũa phép của Harry và Voldemort có cùng một nguồn gốc. Lõi của mỗi cây có một cái lông đuôi của cùng một con chim phượng hoàng."

Cụ chỉ vào con chim phượng hoàng màu lửa đang đậu trên bệ cửa sổ, nói thêm:

"Mà thực ra, là chính con phượng hoàng này."

Harry sửng sốt hỏi:

"Cây đũa phép của con làm từ cái lông của con Fawkes?"

Lyra nói, không tin nổi:

" Đũa phép đôi?!? Chưa từng có chuyện này xảy ra."

Chú Sirius hỏi:

"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi hai cây đũa phép anh em gặp nhau?"

Cụ Dumbledore nói:

"Chúng sẽ không chịu nghe theo lệnh để chống lại nhau. Nhưng, nếu chủ nhân của hai cây đũa phép buộc chúng đánh nhau... thì đôi khi cũng sẽ xảy ra một số chuyện. Một trong hai cây đũa phép sẽ bắt cây kia phun ra tất cả những lời nguyền mà nó đã thực hiện – theo chiều ngược lại. Đầu tiên là lời nguyền mới nhất... rồi lần lượt đến những câu tiếp theo sau..."

Harry gật đầu.

"Và có nghĩa là", thầy nói chậm rãi, mắt vẫn nhìn Harry, "một hình thức nào đó của Cedric đã được tái hiện."

Harry lại gật đầu.

Lyra ngỡ ngàng:

"Anh Cedric sống lại?"

Cụ Dumbledore nói:

"Không, đó chỉ là một thể thức của Cedric, một cái bóng của Cedric khi còn sống có lẽ đã thoát ra từ kết nối, thầy nói có đúng không Harry?"

Harry nói, giọng nó bỗng nhiên lại run rẩy:

"Anh nói chuyện với con... Anh Cedric, dù là bóng ma hay cái gì đi nữa, ảnh đã nói chuyện được với con."

Cụ Dumbledore nói:

"Đó là một thể thức có hình dạng và tính cách Cedric không bị mất đi. Thầy đoán là có những hình dạng khác cũng xuất hiện... những nạn nhân trước đó của Voldemort ..."

Cổ họng khô đắng, Harry nói:

"Một ông già và..."

Cụ Dumbledore ân cần hỏi:

"Ba mẹ của con, phải không?"

Harry nói:

"Dạ, phải."

Chú Sirius phát ra một âm thanh như cố kìm nén tiếng khóc. Rồi cụ Dumbledore hỏi tiếp, giọng dò hỏi:

" Vậy có ai khác đã xuất hiện từ kết nối đó không? Một người phụ nữ chẳng hạn."

Harry lắc đầu

Cụ Dumbledore gật đầu vẻ hài lòng:

"Những vụ giết người cuối cùng mà cây đũa phép đã thực hiện. Theo thứ tự đảo ngược. Dĩ nhiên sẽ còn nhiều oan hồn xuất hiện nữa, nếu con duy trì sự kết nối của hai cây đũa phép. Tốt lắm, Harry, những hồi vọng đó, những oan hồn đó... họ làm gì?"

Harry miêu tả cách thức những bóng ma đó hiện ra từ đầu đũa và gào thét quanh rìa cái vòm lưới vàng, Voldemort đã tỏ ra sợ hãi những bóng ma đó như thế nào, cách thức cái bóng ma của mẹ nó đã dạy bảo nó phải làm gì, và cái bóng ma của Cedric thốt lên nguyện vọng cuối cùng.

Tới đây, Harry không thể nói tiếp được nữa. Nó quay lại nhìn Lyra và thấy đôi mắt cô bé ngân ngấn nước, bên cạnh là chú Sirius đang vùi mặt vào lòng bàn tay.

Cụ Dumbledore nói:

" Con đã làm rất tốt Harry à, con đã chứng tỏ lòng can đảm của mình. Giờ thì con sẽ đến bệnh thất. Thầy không muốn cho con về phòng ngủ đêm nay. Một liều thuốc ngủ, một chút bình an... Sirius, anh có muốn ở lại với cháu không?"

" Còn trò Malfoy, trò ở lại đây tôi có một vài lời muốn nói với trò."

Chú Sirius gật đầu và đứng dậy. Chú biến hình thành một con chó đen bự chảng và đi cùng Harry ra khỏi văn phòng cụ, họ cùng nhau đi nhanh xuống cầu thang đến bệnh thất.

Ngay khi chú Sirius và Harry rời khỏi căn phòng, Lyra mới bộ lộ cảm xúc thật của mình, cô thả người xuống chiếc ghế Harry vừa ngồi, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Lyra nức nở nói:

" Anh Cedric đã chết oan ức, hắn lại giết một người vô tội nữa."

Cụ Dumbledore ngồi xuống đối diện Lyra, gương mặt cụ lộ vẻ mệt mỏi:

" Khoảng thời gian sắp tới sẽ gian nan đây. Giờ đây Voldemort đã trở lại và với mối quan hệ của Lucius Malfoy với hắn thì chắc chắn cô sẽ sớm gặp được hắn thôi."

Lyra lắc đầu, cô không muốn chấp nhận chuyện này một chút nào. Cô không muốn gặp mặt người đàn ông đó.

" Nghe tôi nói này Vasilissa, tôi chắc chắn rằng Voldemort chưa hề biết thân phận thực sự của cô. Hắn sẽ chỉ biết được rằng cô là con gái của gia đình Malfoy mà thôi, điều đó sẽ là một lợi thế của cô, của phe chúng ta. Chúng ta sẽ dễ dàng có được nhưng thông tin hữu ích từ thân phận của cô."

Lúc này, Lyra đã ngừng khóc, cô nhìn cụ Dumbledore đầy ngờ vực:

" Nhưng cụ phải đảm bảo rằng Diamant được nhận sự bảo vệ tốt nhất. Và cả ba mẹ tôi, ông bà Malfoy và Draco, họ sẽ không phải vào Azkaban sau khi chuyện này kết thúc."

Cụ Dumbledore nhìn Lyra chăm chú, rồi cụ gật đầu:

" Được! Tôi đảm bảo gia đình Malfoy sẽ không phải vào nhà ngục Azkaban sau khi Voldemort bị tiêu diệt. Nhưng về phần cô, tôi muốn cô phải làm theo những gì chúng ta đã bàn bạc trước đây, thu thập thông tin và tác động đến Voldemort từ bên trong."

Lyra gật đầu.

" Cô có muốn cùng tôi xuống Bệnh thất thăm Harry không? Tôi cảm thấy thằng bé có một sự tin tưởng nhất định đối với cô."

Lyra từ chối, cô muốn trở về ký túc xá để gặp Diamant, cô phải chắc chắn rằng thằng bé được an toàn.

Lyra rời khỏi phòng hiệu trưởng để trở về nhà chung Slytherin, tòa lâu đài giờ đây yên tĩnh một cách lạ thường nhất là sau sự hỗn loạn mới diễn ra một tiếng trước. Sự yên tĩnh này giúp Lyra suy nghĩ thấu đáo hơn rất nhiều.

Việc đầu tiên Lyra cần quan tâm chính là an toàn của Diamant. Dù 14 năm đã trôi qua nhưng Lyra không thể chắc chắn rằn Hắn đã từ bỏ ý định giết chết thằng bé chưa? Và với quyền lực đã được khôi phục thì việc tìm ra tung tích của gia đình Lorden là vô cùng dễ dàng đối với hắn. Và Diamant sẽ gặp nguy hiểm. Lyra tự nhủ bản thân rằng cô nên tin vào lời đảm bảo của cụ Dumbledore và cũng như tin vào chính bản thân mình, những lời nguyền mà cô đã tạo ra trước đây vẫn đủ sức bảo vệ thằng bé. Cũng như vào năm học thứ 2, Diamant dường như đã khám phá ra thân thế thực sự của mình, thằng bé nhận ra được rằng mình hiểu tiếng Xà ngữ và suýt biết được sự thật về dòng dõi Slytherin của mình nhưng Lyra đã nhanh chóng dùng bùa chú xóa ký ức để che dấu sự thật này với cậu. Nhưng để an tâm hơn cô vẫn nên để mắt đến Diamant.

Và việc thứ hai chính là sớm muộn gì Lyra cũng sẽ gặp được Voldemort, kẻ mà cô hận nhất. Với việc ông Malfoy từng là một Tử Thần Thực Tử dưới trướng của Hắn thì chắc chắn Lyra sẽ chạm mặt với Hắn. Và cô cần diễn một vở kịch thật xuất sắc để có thể qua mắt một kẻ thông thạo Triết Tâm Trí Thuật như Voldemort. Lyra không muốn thừa nhận nhưng cô thật sự mong chờ đến ngày gặp được người đàn ông đó, cô muốn biết phản ứng của hắn như thế nào khi thấy Lyra Malfoy, một người có vẻ ngoài giống Vasilissa Lorden đến lạ.

Vừa đi vừa suy nghĩ, Lyra cũng về đến phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Không khí trong phòng có gì đó vô cùng căng thẳng, mọi người vẫn ngồi tụ tập xung quanh phòng thì thầm bàn tán với nhau chuyện gì đó mà Lyra biết chắc là về sự kiện vừa diễn ra ở sân đấu. Lyra đưa mắt nhìn quanh và cô nhanh chóng thấy được Diamant đang ngồi ở một góc phòng cùng với Draco có cả Crabbe và Goyle.

Cô nhanh chóng đi đến chỗ đó và ngay khi thấy Lyra, Draco đứng lên bước nhanh về phía em gái, cậu nôn nóng hỏi:

" Em đã đi đâu vậy? Anh đã tìm em mãi!"

Lyra nắm lấy tay Draco, trấn an anh trai mình:

" Em đến Bệnh Xá. Từ đầu buổi chiều em đã cảm thấy không khỏe rồi nên em đã đến đó để xin ít thuốc."

Gương mặt lo lắng của Draco dần dần dãn ra:

" Giờ em cảm thấy khỏe hơn chưa?"

Lyra gật đầu:

" Em thấy đỡ hơn rồi."

Nói rồi hai anh em ngồi xuống chiếc ghế dài trước mặt, Lyra ngồi xuống bên cạnh Diamant. Trông cậu lúc này vô cùng đăm chiêu, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lyra nhẹ nhàng hỏi Diamant:

" Diamant, cậu ổn chứ?"

Diamant ngước lên nhìn Lyra.

Trong một giây, Lyra ngỡ như nhìn thấy Hắn, Diamant càng ngày càng giống... cha của cậu.

Diamant khẽ thở dài, rồi cậu nói:

" Chuyện xảy ra với Diggory. Mình nghe mọi người nói, hình như anh ấy... chết rồi."

Lyra không trả lời, cô chỉ gật đầu nhẹ.

Diamant lại nói tiếp, giọng buồn.

" Vừa nãy bà ngoại mình vừa liên lạc với mình bằng bột Floo. Không hiểu sao bà mình đã biết những việc xảy ra ở Hogwarts rồi. Bà nói rằng... Hắn đã trở lại, Kẻ-ai- cũng-biết-là-ai đấy đã trở lại, có thật không?"

Lyra cảm thấy cổ họng mình khô khốc, nhưng cô vẫn cố trả lời:

" Mình cũng không biết nữa, nhưng giờ phút này hẳn ai cũng hoang mang lắm."

Diamant nói tiếp, giọng buồn:

" Bà mình lo lắm, bà cứ lo mình sẽ gặp nguy hiểm. Ý mình là tại sao bà lại lo một cách thái quá như vậy. Mình biết là Kẻ đó rất nguy hiểm nhưng gia đình mình ở Pháp và cũng không liên quan gì đến Hắn cả, tại sao bà cứ lo lắng về việc Hắn có thể tấn công mình."

Lyra chăm chú lắng nghe. Cô thực sự muốn nói với Diamant rằng Bà con nói đúng đó Diamant, hắn luôn muốn hại con. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ diễn ra trong đầu Lyra.

Diamant vẫn tiếp tục, trông cậu càng buồn hơn:

" Bà mình nói mình nên nghỉ học vào năm sau. Bà nghĩ như vậy sẽ an toàn hơn."

Lyra giật mình, cô ngay lập tức nói với Diamant:

" Không thể được. Ý mình là Hogwarts là nơi an toàn nhất rồi, ở đây có cụ Dumbledore, cụ sẽ bảo vệ chúng ta. Cụ sẽ không để cho bất cứ ai ở Hogwarts này bị tấn công hay gì đó."

Diamant gật đầu:

" Ừ mình cũng nói với bà mình như vậy. Và ông ngoại mình cũng đồng ý với mình nên bà vẫn đồng ý cho mình đến trường vào năm sau."

Lyra khẽ thở phào, cô không thể để Diamant rời tầm mắt được.

Đột nhiên Lyra nghe thấy tiếng động ở cửa số đằng sau lưng, cả Lyra và Draco đồng thời quay lại nhìn. Cả hai nhanh chóng nhận ra con cú đại bàng của gia đình họ đang đậu bên bệ cửa sổ và không ngừng gõ mỏ vào khung thủy tinh của cửa sổ.

Draco nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, mở cửa ra và gỡ bức thư được gắn dưới chân con cú. Cậu nhanh chóng bóc phong bì bên ngoài và lấy ra tấm giấy da bên trong ra để đọc, Lyra cũng nhanh chóng bước đến bên anh trai để xem nội dung bên trong. Trên mảnh giấy da là những hàng chữ xiên vẹo do viết vội của bà Malfoy. Bức thư có nội dung như sau:

Gửi Draco và Lyra.

Mẹ không muốn làm hai con lo lắng nhưng có chuyện đã xảy ra.

Chúa tể Hắc ám đã trở lại.

Ba con đã được triệu tập đến trước Ngài và mẹ nghĩ sớm muộn con em của các Tử Thần Thực Tử khác cũng sẽ biết được tin tức này.

Vài ngày nữa năm học sẽ kết thúc, khi các con về nhà ba mẹ sẽ giải thích rõ ràng hơn.

Hãy đảm bảo rằng không ai đọc được nội dung bức thư này và tốt hơn hết là các con cũng đừng nói chuyện này cho bất cứ người nào. Kể cả những người mà chúng ta coi là bạn.

Bảo trọng!

Yêu các con.

Narcissa Malfoy.

Ngay sau khi đọc xong bức thư, Lyra và Draco ngước lên nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự ngỡ ngàng trong mắt người đối diện. Ngay trước khi Lyra định nói gì đó thì Draco đã nhanh chân bước đến bên lò sưởi và thả bức thư vào đó. Cậu đứng nhìn bức thư cháy hết hoàn toàn rồi quay trở lại bên Lyra.

Draco nắm lấy cánh tay Lyra kéo cô vào một góc tối trong phòng mà không ai để ý đến. Sau khì nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không ai đang nghe lén cuộc trò chuyện của họ, Draco mới nói, giọng thì thầm.

" Vậy là chắc rồi, Chúa tể Hắc ám đã trở lại. Mẹ hẳn là đã gửi gấp bức thư này cho chúng ta."

Lyra gật đầu, dựa vào những dòng chữ xiên vẹo khác xa thường ngày do viết vội của bà Malfoy thì cô cũng hiểu mẹ đã phải gấp rút gửi bức thư này đến tay Lyra và Draco.

" Em không hiểu, mọi chuyện dường như... quá bất ngờ?!?"

Draco nhìn em gái, rồi cậu thở dài:

" Anh cũng thế, nhưng mọi thứ đều đã được sắp xếp từ trước rồi, em không thấy sao. Cuộc hỗn loạn ở đêm Cúp Quidditch thế giới, Dấu hiệu hắc ám. Tất cả như dọn đường cho sự quay trở lại của Ngài."

Lyra cúi đầu trầm ngâm, rồi cô ngước lên nhìn anh trai, không ngăn được những giọt nước mắt đang chực trào ra.

" Nhưng em sợ lắm. Em cảm thấy mọi chuyện này thật tệ. Sẽ có chuyện gì xấu sẽ xảy ra, em thấy lo lắm."

Draco thở dài, cậu ôm Lyra vào lòng, như hồi hai người còn nhỏ cậu vẫn làm vậy để dỗ em gái mình mỗi khi cô gặp ác mộng.

" Sẽ không sao đâu. Ba mẹ... ba mẹ sẽ lo mọi chuyện ổn thỏa cả thôi. Và anh... anh cũng sẽ không để chuyện xấu xảy ra với em đâu."

Lyra gật đầu. Lyra và Draco là anh em sinh đôi, tuy tính cách của cả hai hoàn toàn đối lập nhau nhưng họ vẫn là anh em. Cả hai có một sự liên kết chặt chẽ với nhau về mọi thứ. Draco luôn yêu quý em gái mình, suốt thời thơ ấu đến tận bây giờ cậu luôn bảo vệ, che chở cho Lyra. Và giờ phút này cậu cảm nhận được rõ ràng nỗi lo lắng của em gái mình và cậu chỉ muốn an ủi con bé.

Draco thì thầm:

" Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."

Sáng hôm sau, tất cả học sinh của trường Hogwarts cùng hai trường Beauxbatons và Durmstrang đều tập trung đông đủ ở Đại sảnh đường, các giáo viên cùng hiệu trưởng trường Beauxbatons cũng có mặt đông đủ, gương mặt ai nấy đều là vẻ đượm buồn. Phía bàn nhà Hufflepuff thì yên tĩnh hơn hẳn, ai nấy đều cuối mặt buồn bã. Trong Đại sảnh đường những lá cờ sặc sỡ của bốn nhà đã được gỡ xuống thay vào đó là những lá cờ màu đen của biểu tượng con lửng của nhà Hufflepuff, như một sự tri ân đến người đã khuất.

Ngay lúc ấy, cụ Dumbledore bước lên phía trước, giọng cụ trầm buồn:

" Vào ngày hôm nay, chúng ta đành phải chấp nhận một sự thật rằng chúng ta đã có một sự mất mát thật kinh khủng vào đêm qua. Cedric Diggory, một trong những học trò xuất sắc nhất của chúng ta, một học trò chăm chỉ cần cù, một con người chính trực và quan trọng nhất cậu ấy là một người bạn đầy nhiệt huyết. Bây giờ thầy nghĩ các em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net