Chương 6: Trận Chiến Ở Phủ Malfoy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc tiêu hủy cái mặt dây chuyền đã cổ vũ tụi nó bắt tay vào việc suy tính xem những Trường Sinh Linh Giá khác có thể ở đâu, và mặc dù trước đây tụi nó đã bàn cãi vấn đề này quá nhiều lần rồi, Harry vẫn cảm thấy lạc quan, tin chắc sẽ có thêm thành công nối tiếp thắng lợi đầu tiên. Vận may của tụi nó đang lên bất ngờ, sự xuất hiện của con hươu bí mật, cùng với việc có được thanh gươm Gryffindor, và hơn hết thảy là sự trở về của Ron đã khiến cho Harry vui đến nỗi khó mà giữ được bộ mặt nghiêm túc.

Vào lúc chiều tà nó và Ron tiếp tục trao đổi tin tức liên miên. Harry rốt cuộc cũng kể xong toàn bộ những chuyến lang thang khác nhau của nó và Hermione. Còn Ron thì kể cho Harry mọi thứ mà nó đã biết về tình hình của cộng đồng pháp thuật khi nó bỏ đi.

"... mà làm sao mấy bồ biết về vụ Cấm kỵ thế?" Ron hỏi Harry sau khi giảng giải về nhiều cố gắng tuyệt vọng của phù thủy gốc Muggle để lẩn trốn sự truy lùng của Bộ.

"Vụ gì?"

"Bồ và Hermione đã thôi nói ra tên của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó!"

"À, phải. Ừ, chẳng qua là một thói quen mới thôi." Harry nói. "Nhưng mình chẳng kiêng kỵ gì chuyện gọi hắn là V..."

"ĐỪNG!" Ron gầm lên. "Xin lỗi, nhưng cái tên đó đã bị dính lời nguyền, Harry à, đó là cách bọn chúng lần ra dấu vết người ta! Dùng tên của hắn để phá các bùa chú bảo vệ, tạo ra một kiểu nhiễu loạn pháp thuật gì đó hay một cách dò tìm người ta - đó là cách bọn chúng đã tìm ra tụi mình ở đường Tottenham Court!"

"Bởi vì tụi mình đã nói đúng tên hắn à?"

"Đúng vậy! Bồ phải tin thôi, có lý lắm. Chỉ những người thực sự dám đứng lên chống lại hắn, như thầy Dumbledore chẳng hạn, mới dám nói thẳng tên hắn. Bây giờ chúng đã ếm bùa Cấm kỵ lên cái tên đó, bất cứ ai nói ra cái tên đó đều bị theo dõi - đó là cách nhanh chóng và dễ dàng để truy tìm các thành viên Hội Phượng Hoàng! Chúng suýt tóm được chú Kingsley..."

"Bồ nói chơi hả?"

"Thiệt mà, một đám Tử Thần Thực Tử bao vây chú, anh Bill nói chú ấy phải mở đường máu thoát thân. Bây giờ chú ấy cũng đang đào tẩu như tụi mình."

Ron trầm ngâm gãi cằm bằng đầu cây đũa phép.

" Nhưng khi tụi mình ở căn nhà số 12, mình đã nhiều lần nói ra cái tên của hắn mà. Tại sao hắn không đến bắt tụi mình được?" Harry thắc mắc.

" Có lẽ vì đó là căn nhà của nhà Black. Dù gì thì đó cũng là một gia tộc cổ xưa nhất nên chắc chắn căn nhà đó có những bùa chú cổ đến nỗi một kẻ hùng mạnh như hắn cũng không thể phá vỡ được những bùa chú bảo vệ được yểm xung quanh căn nhà. Với lại nó cũng được cụ Dumbledore và những thành viên của Hội dùng nhiều bùa chú bảo vệ mà."

"Bồ nghĩ có khi nào chú Kingsley phái con hươu tới không?" Harry lại hỏi

"Thần Hộ mệnh của chú là một con linh miêu, tụi mình đã nhìn thấy nó ở đám cưới, nhớ không?"

"Ờ há..."

Cả ba đứa trở về lều khi trời tối, và Harry trực phiên gác đầu tiên. Hermione đang nằm trên giường đọc sách, trong khi Ron, nằm trên giường nghịch cái Tắt sáng.

Cuối cùng Hermione trèo ra khỏi giường, đi tới gần Harry.

"Tụi mình cần bàn bạc." Hermione nói. Harry nhìn cuốn sách vẫn còn bị Hermione nắm chắc trong tay.

"Chuyện gì?" Nó lo lắng hỏi.

"Mình muốn đi gặp ông Xenophilius Lovegood."

Nó trợn mắt ngó cô bé.

"Ai?"

"Ông Xenophilius Lovegood, cha của Luna. Mình muốn đi nói chuyện với ông ta!"

"Ơ... lý do?"

Hermione hít sâu một hơi, rồi nói.

"Là cái dấu hiệu đó. Cái dấu hiệu trong cuốn Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong. Nhìn cái này coi."

Đó là một dấu hiệu hình tam giác nhỏ với một vòng tròn bên trong và một đường thẳng nằm giữa hình tròn. Dấu hiệu này Harry đã từng bắt gặp ở đám cưới anh Bill khi bố của Luna đã đeo một chiếc vòng cổ có dấu hiệu đó. Và Harry cũng nhờ rằng anh Krum đã giải thích về dấu hiệu đó, đó là một biểu tượng của Grindelwald - một phù thủy hắc ám thời trước, kẻ thù không đội trời chung của cụ Dumbledore.

" Tụi mình có thể hỏi ông Xenophilius Lovegood. Ông ta đeo cái dấu hiệu đó trong đám cưới. Mình tin chắc điều này quan trọng, Harry à." Hermione nói.

Harry không trả lời ngay. Nó nhìn vào gương mặt háo hức, quyết liệt của Hermione rồi nhìn ra bóng tối xung quanh, suy nghĩ.

"Mình nghĩ Hermione nói đúng, tụi mình nên đi gặp ông Xenophilius Lovegood."

Harry nhìn Ron ngao ngán. Nó chắc chắn sự ủng hộ của Ron dành cho Hermione chẳng dính dáng gì mấy tới mong muốn tìm hiểu ý nghĩa của cái ký tự hình tam giác này.

"Ông Xenophilius Lovegood đứng về phe bồ mà, Harry, báo Kẻ Lý Sự bênh vực bồ ngay từ đầu, báo liên tục kêu gọi mọi người giúp đỡ bồ!" Ron nói thêm.

"Mình chắc chắn điều này quan trọng!" Hermione nói giọng tha thiết.

"Nhưng bồ có nghĩ là nếu điều đó quan trọng thật thì thầy Dumbledore đã nói mình biết trước khi thầy chết không?"

"Mình thấy tụi mình nên biểu quyết đi." Ron nói. "Ai ủng hộ việc đi gặp ông Lovegood..."

Tay nó vọt lên không trước cả tay Hermione. Môi cô nàng hơi run run lên một cách ngờ vực khi giơ tay mình lên.

"Đa số thắng, Harry à, xin lỗi nha." Ron nói, vỗ vỗ lên lưng Harry.

"Được" Harry nói, nửa mắc cười nửa bực bội. "Nhưng khi gặp ông Lovegood rồi, tụi mình phải cố gắng kiếm thêm mấy cái Trường Sinh Linh Giá nữa, chịu không? Với lại, gia đình Lovegood sống ở đâu? Mấy bồ có ai biết không?"

"À, chỗ họ ở không xa nhà mình." Ron nói. "Mình không biết chính xác chỗ nào, nhưng ba mẹ mình hay chỉ về phía mấy ngọn đồi mỗi khi nói tới họ. Chắc không khó kiếm đâu."

---

Ở Hogwarts.

" Luna... làm ơn, hãy nghe anh nói đã." Draco vội vàng đuổi theo cô bé đang bỏ đi đằng trước, vẻ mặt vừa vội vừa hoảng. " Luna.. ở đây không hề an toàn cho em nữa đâu."

Draco đuổi kịp Luna, túm lấy tay cô bé buộc Luna phải quay lại nhìn anh.

" Tôi chẳng còn gì để nói với anh nữa. Đồ Tử thần..."

Draco vội lấy tay bịt miệng Luna lại, khẩn thiết nhìn cô bé.

" Xin em đấy, hãy nghe anh nói một chút thôi. Hogwarts không còn an toàn nữa đâu. Em không thấy kể từ khi giáo sư Snape và hai anh em Carow đảm nhận công việc ở trường này thì những nhà khác ngoài Slytherin bị nhắm đến nhiều như thế nào hay sao. Và ba em... ông ấy công khai ủng hộ Potter, điều đó sẽ rất nguy hiểm với em Luna. Anh không thể bảo vệ em mãi được, bọn chúng sẽ làm gì đó."

Luna vùng tay ra khỏi Draco:

" Tôi chẳng sợ đâu."

Draco không biết phải nói sao với Luna, anh chỉ biết đuổi theo cô bé:

" Giáng sinh này em hãy về nhà và cùng ba em trốn đi đâu đó thật xa đi."

" Tại sao tôi phải tin tưởng một kẻ như anh chứ Malfoy. Anh đã lừa dối tôi hết lần này đến lần khác. Dù tôi có bị đám Tử thần Thực tử các anh bắt đi thì tôi cũng chẳng sợ đâu."

---

Đám Harry Độn thổ tới làng Ottery St. Catchopole vào sáng hôm sau. Tụi nó đi bộ mấy tiếng đồng hồ, Harry mặc tấm Áo khoác Tàng hình theo sự nài nỉ của Hermione.

"Đây rồi!" Ron hét, trong khi gió thổi bạt tóc và quần áo của tụi nó. Ron đang chỉ lên đỉnh ngọn đồi trước mặt, ở đó có một ngôi nhà kỳ cục vươn thẳng lên trời.

"Cái đó chắc là nhà của Luna, chứ ai mà sống trong một chỗ như vậy chứ? Nhìn hơi giống nhà ma quá ha."

Chân Ron dài nhất nên nó lên tới đỉnh đồi trước tiên. Khi Harry và Hermione bắt kịp Ron, thở hổn hển.

"Đúng là nhà họ rồi." Ron nói. "Nhìn coi."

Cái bảng viết tay được gắn trên một cánh cổng sập "Kẻ Lý Sự. Chủ bút. X. Lovegood."

Cánh cổng kêu cọt kẹt khi tụi nó mở ra. Con đường ngoằn ngoèo dẫn tới cửa trước mọc um tùm nhiều loại cây kỳ cục, kể cả một bụi cây đầy những trái màu cam có hình giống củ cải mà Luna đôi khi đeo như bông tai. Hai cây táo dại già, bị gió uốn cong, đã rụng hết lá nhưng vẫn còn rất nhiều trái đỏ và hai vòng hoa kết bằng nhánh cây tầm gửi có đính hạt châu trắng để ở hai bên cửa chính.

"Bồ nên cởi Áo khoác Tàng hình ra đi Harry." Hermione nói. "Bồ mới là người mà ông Lovegood muốn giúp, chứ không phải tụi này."

Nó làm theo lời Hermione đề nghị, đưa cho cô bé tấm Áo khoác Tàng hình để cất vào trong cái túi xách. Sau đó Hermione gõ ba lần lên cánh cửa đen dày.

Chưa đầy mười giây sau, cửa mở bung và ông Xenophilius Lovegood đứng đó, chân trần và mặc một cái áo có vẻ như áo ngủ lấm lem. Mớ tóc dài giống kẹo bông gòn trắng của ông vừa dơ vừa rối bù.

"Chuyện gì? Có chuyện gì? Các người là ai? Các người muốn gì?" Ông la lối bằng giọng gắt gỏng the thé, nhìn Hermione rồi đến Ron, và cuối cùng há miệng như chữ O hết sức tức cười khi nhìn tới Harry.

"Chào bác Lovegood." Harry nói, đưa tay ra. "Cháu là Harry, Harry Potter."

Ông Xenophilius không bắt tay Harry, mặc dù con mắt của ông trượt thẳng lên trán Harry.

"Tụi cháu vào nhà được chứ?" Harry hỏi. "Có chuyện tụi cháu muốn hỏi ý bác."

"Tôi... tôi không chắc là có nên không." Ông Xenophilius thì thào. Ông nuốt nước miếng và đảo nhanh mắt nhìn quanh vườn. "Đột ngột quá... Tôi nói... tôi... tôi e là tôi thực sự nghĩ là tôi không nên..."

"Không mất nhiều thì giờ của bác đâu." Harry nói, hơi thất vọng về sự tiếp đón này.

"Tôi... À, thôi được. Mời vào, mau. Mau lên!"

Mấy đứa chỉ vừa bước qua khỏi ngưỡng cửa là ông Xenophilius đóng sập ngay cánh cửa sau lưng.

"Các cháu nên lên lầu đi." Ông Xenophilius nói, vẫn còn có vẻ cực kỳ khó chịu, rồi ông dẫn đường.

Căn phòng trên lầu dường như là sự kết hợp giữa phòng khách và nơi làm việc. Luna không có mặt ở đó.

"Tại sao cháu lại đến đây?"

"Tụi cháu cần được giúp đỡ." Harry nói.

"A." Ông Xenophilius nói. "Giúp đỡ hả?" Con mắt của ông lại hướng vào cái sẹo của Harry. Ông có vẻ vừa khiếp sợ vừa bị mê hoặc. "Được. Vấn đề là... giúp đỡ Harry Potter... hơi nguy hiểm..."

"Chứ không phải bác là người luôn bảo mọi người rằng giúp đỡ Harry là điều nên làm của họ sao?" Ron nói. "Trong tờ tạp chí của bác đó?"

"Ờ... phải, tôi đã bày tỏ quan điểm đó. Tuy nhiên..."

"Điều đó chỉ để mọi người làm thôi, chứ bản thân bác thì không?" Ron nói.

Ông Xenophilius không trả lời. Ông vẫn tiếp tục nuốt nước miếng, con mắt của ông cứ nhìn qua nhìn lại giữa ba đứa tụi nó. Harry có cảm giác rất rõ là ông đang trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm đau đớn.

"Luna đâu?" Hermione hỏi. "Để coi em ấy nghĩ sao?"

Ông Xenophilius há hốc miệng. Ông có vẻ như đang tự gồng mình lên. Cuối cùng ông nói bằng một giọng run run khó mà nghe ra được.

"Luna đang ở dưới dưới suối, câu mấy con Nòng nọc Nước ngọt. Con bé... con bé sẽ thích gặp các cháu lắm. Để tôi đi kêu con bé về và rồi... Ừ, được. Tôi sẽ cố gắng giúp các cháu."

Ông biến mất dưới cái cầu thang xoắn và tụi nó nghe tiếng cửa trước mở ra rồi đóng lại.

"Đồ già chết nhát." Ron nói. "Luna dũng cảm gấp mười lần ổng."

"Có lẽ bác ấy lo lắng tai họa sẽ xảy ra cho họ nếu bọn Tử Thần Thực Tử biết được mình ở đây," Harry nói.

"Xì, mình đồng ý với Ron," Hermione nói. "Lão già đạo đức giả, bảo mọi người khác giúp đỡ bồ còn bản thân lão thì chui nhủi như con trùn đất. Và tốt nhất là nên tránh xa cái sừng đó."

Harry đi tới cửa sổ ở phía bên kia căn phòng. Nó có thể nhìn thấy một dòng suối, một dải lụa hẹp lấp lánh nằm xa xa bên dưới ở phía chân ngọn đồi.

Tụi nó nghe tiếng cửa trước đóng lại, và lát sau thì ông Xenophilius trèo lên cái cầu thang xoắn trở lại phòng, chân cẳng ốm nhom của ông lúc này mang giày ống bằng cao su, tay ông cầm một cái khay đựng mấy cái tách đủ kiểu và một bình trà bốc hơi.

"Cho phép tôi mời các cháu món nước sâm Rễ nhé?" Ông Xenophilius nói. "Gia đình tôi tự pha chế đó." Khi bắt đầu rót ra chất nước màu tím đậm như nước củ dền vào những cái tách, ông nói thêm. "Luna đang ở tuốt bên kia Cầu Đáy, con bé phấn chấn vô cùng khi nghe các cháu ở đây. Nó sắp về rồi, nó đã bắt gần đủ Nòng nọc để nấu canh cho tất cả chúng ta. Mời ngồi và tùy ý lấy thêm đường nhé."

"Sao." Ông dọn một đống sách báo cao ngất nghểu ra khỏi một cái ghế bành và ngồi xuống, vắt chéo đôi chân mang giày ống cao su. "Tôi có thể giúp được gì cho cháu, Potter?"

"Dạ." Harry nói, liếc mắt qua Hermione, cô bé gật đầu khích lệ. "Về cái biểu tượng mà bác đeo quanh cổ ở đám cưới anh Bill và chị Fleur đó, bác Lovegood. Tụi cháu thắc mắc về ý nghĩa của nó."

Ông Xenophilius nhướn mày.

"Có phải cháu đang nói về ký hiệu của những Bảo bối Tử thần không?"

Harry quay lại nhìn Ron và Hermione. Có vẻ chẳng đứa nào hiểu điều ông Xenophilius vừa nói.

"Bảo bối Tử thần?"

"Đúng." Ông Xenophilius nói. "Các cháu chưa từng nghe nói đến chúng sao? Tôi không ngạc nhiên. Rất, rất ít phù thủy tin. Chứng kiến vụ gã thanh niên ngu ngốc ở đám cưới của anh cháu thì biết." Ông gật đầu với Ron. "Hắn tấn công tôi vì tôi đeo biểu tượng của một phù thủy hắc ám nổi tiếng! Dốt nát vậy đó. Các bảo bối chẳng liên quan gì đến hắc ám – ít nhất thì cũng không theo nghĩa đen thô thiển đó. Người ta đơn giản dùng biểu tượng này để bộc lộ mình với những người khác có cùng niềm tin, hy vọng họ có thể giúp mình trong cuộc Tìm kiếm."

Ông khuấy mấy cục đường trong tách trà và uống một ngụm.

"Cháu xin lỗi." Harry nói, "Cháu vẫn không hiểu lắm."

"Thế này, cháu hiểu chứ, những người tin vào Bảo bối Tử thần thì sẽ đi tìm chúng." Ông Xenophilius nói, chép môi.

"Nhưng Bảo bối Tử thần là cái gì?" Hermione hỏi.

Ông Xenophilius đặt tách trà của mình sang một bên.

"Tôi nghĩ rằng các cháu đều quen thuộc với Chuyện Kể về Ba Anh Em?"

Harry đáp:

"Dạ không."

Nhưng cả Hermione và Ron đều nói "Dạ có".

Ông Xenophilius trang trọng gật đầu.

"À, như vậy, cậu Potter à, toàn bộ sự việc bắt đầu với Chuyện Kể về Ba Anh Em... Tôi có một cuốn đâu đây..."

Ông hờ hững liếc quanh phòng vào mấy đống giấy da và sách, nhưng Hermione nói:

"Cháu có một cuốn, thưa bác Lovegood, cháu có nó ngay đây."

Và cô bé rút từ trong cái túi xách ra cuốn Những Chuyện Kể của Beedle Người Hát Rong.

"Bản gốc à?" Ông Xenophilius cao giọng hỏi, và khi Hermione gật đầu, ông nói. "Vậy thì sao cháu không đọc lớn lên nhỉ. Cách tốt nhất để chắc chắn tất cả chúng ta đều hiểu."

"Ơ... dạ được." Hermione nói, vẻ lo lắng. Cô bé mở sách ra và Harry thấy ngay cái ký hiệu tụi nó đang tìm hiểu ở ngay đầu trang sách khi Hermione ho khe khẽ rồi bắt đầu đọc.

"Ngày xửa ngày xưa có ba anh em đang đi trên một con đường ngoằn ngoèo vắng vẻ vào lúc chiều hôm..."

"Vừa đúng ba anh em đi tới một dòng sông, sông quá sâu nên không lội được và quá nguy hiểm nên không bơi được. Tuy nhiên mấy anh em này đều tinh thông pháp thuật, vì vậy họ chỉ cần vẫy cây đũa phép và tạo ra một cây cầu bắc ngang qua dòng nước dữ. Họ băng qua được nửa cây cầu thì bỗng một cái bóng trùm đầu kín mít chặn đường.

"Và Thần Chết nói với họ..."

"Xin lỗi." Harry xen ngang. " Nhưng Thần Chết mà nói với họ à?"

"Chuyện cổ tích mà, Harry!"

"À, phải, xin lỗi, đọc tiếp đi."

"Và Thần Chết nói với họ. Thần rất tức giận là đã bị phỗng tay trên ba nạn nhân mới, bởi vì khách lữ hành thường sẽ chết đuối dưới dòng sông. Nhưng Thần Chết gian xảo lắm. Thần giả bộ chúc mừng ba anh em về pháp thuật của họ, và nói là mỗi người đáng được hưởng một phần thưởng cho sự khôn khéo lách được thần.

"Thế là người anh cả, một kẻ hiếu chiến, hỏi xin một cây đũa phép nhiều quyền phép hơn mọi cây đũa phép trên đời: một cây đũa phép luôn luôn giúp chủ nhân chiến thắng trong những trận đấu tay đôi, một cây đũa phép xứng đáng với một phù thủy đã từng chế ngự Thần Chết! Thần Chết bèn băng ngang tới một cành cây cơm nguội mọc bên bờ sông, bẻ một cành cây rủ xuống, làm ra một cây đũa phép, và đưa nó cho người anh cả.

"Kế đến là người anh hai, một kẻ ngạo mạn, quyết định phải làm cho Thần Chết bẽ mặt hơn nữa, nên hỏi xin quyền lực gọi những người khác trở về từ cõi chết. Thần Chết bèn lượm một viên đá bên bờ sông và đưa cho người anh Hai, rồi nói với anh là viên đá đó có quyền năng gọi về những người chết.

"Và rồi Thần Chết hỏi người anh ba và cũng là người em út xem anh ta muốn gì. Người em út là kẻ khiêm tốn nhất, cũng là người khôn ngoan nhất trong ba anh em, và anh không tin tưởng Thần Chết. Vì thế anh hỏi xin cái gì mà giúp anh từ đó đi tiếp mà không bị Thần Chết bám theo. Vô cùng bất đắc dĩ, Thần Chết bèn giao cho anh chính tấm Áo khoác Tàng hình của mình."

"Thế rồi Thần Chết đứng qua một bên và cho phép ba anh em tiếp tục cuộc hành trình, và ba anh em vừa đi tiếp vừa chuyện trò trong kinh ngạc về sự táo bạo mà họ đã trải qua, vừa cùng tán thưởng những món quà của Thần Chết.

"Rồi cũng đến lúc mấy anh em chia tay, mỗi người một đích đến riêng.

"Người anh cả tiếp tục cuộc hành trình thêm một tuần lễ nữa, và đến được một ngôi làng xa xôi, tìm ra một tay phù thủy và gây gổ với hắn ta một trận. Đương nhiên với vũ khí là Cây Đũa phép Cơm nguội, anh cả không thể nào thua trong trận đấu tay đôi sau đó. Bỏ mặc kẻ thù mình nắm chết trên sàn, người anh cả tiếp tục đi tới một cái quán, ở đó anh ta lớn tiếng khoe khoang về cây đũa phép đầy quyền lực mà anh đã chớp được của chính Thần Chết và cây đũa phép đã khiến anh trở nên vô địch như thế nào.

"Chính ngay trong đêm đó, một phù thủy khác bò tới chỗ người anh cả khi anh nằm say bét nhè trên giường. Tên trộm ăn cắp cây đũa phép và để đảm bảo an toàn, hắn cắt luôn cổ họng người anh cả.

"Và thế là Thần Chết đã lấy xong mạng người anh cả.

"Trong lúc đó người anh hai lên đường trở về nhà mình, nơi anh sống một mình. Tại đây anh lấy ra viên đá có quyền phép gọi về người chết và xoay nó ba lần trong tay. Anh ngạc nhiên và vui sướng biết bao khi hiện ra ngay tức thì trước mặt anh hình bóng người con gái anh đã từng hy vọng kết hôn trước khi nàng chết yểu.

"Nhưng nàng buồn và lạnh, cách biệt anh như thế bị ngăn chia bằng một tấm mạng che. Mặc dù nàng trở về chốn dương gian, nhưng nàng không thực sự thuộc về thế giới này và nàng buồn khổ. Cuối cùng người anh hai, phát khùng vì những khao khát vô vọng, đã tự giết mình để được sum vầy với nàng nơi chín suối.

"Và thế là Thần Chết đã lấy mạng người anh hai.

"Nhưng dù đã tìm kiếm người em út suốt nhiều năm trời, Thần Chết vẫn không sao kiếm được anh. Cuối cùng, chỉ khi đã rất thọ rồi, người em út mới cởi Áo khoác Tàng hình ra và trao nó lại cho con trai mình. Và lúc đó người em út chào đón Thần Chết như một người bạn cũ, vui vẻ cùng thần ra đi, và cả hai rời khỏi thế gian như hai kẻ đối thủ ngang tài."

Hermione đóng sách lại. Một lát sau dường như ông Xenophilius mới nhận ra cô bé đã ngừng đọc; lúc đó ông mới thôi nhìn đăm đăm ra cửa sổ và nói:

"Ờ, vậy đó."

"Dạ, sao hở bác?" Hermione nói, nghe có vẻ lúng túng.

"Đó là những bảo bối Tử Thần." ông Xenophilius nói.

Ông cầm một cây viết lông ngỗng trên cái bàn, và rút ra một tờ giấy da rách giữa mấy cuốn sách.

"Cây Đũa phép Cơm nguội." Ông nói, và vẽ một đường thẳng đứng lên tờ giấy da. "Viên đá Phục sinh." Ông nói, và vẽ thêm một đường tròn trên đỉnh đường thẳng. "Tấm Áo khoác Tàng Hình." Ông nói nốt, vẽ một hình tam giác bao quanh cả đường thẳng lẫn vòng tròn, để tạo thành cái biểu tượng đã khiến Hermione hết sức tò mò đó.

"Kết hợp lại." Ông nói. "Là những Bảo bối Tử thần."

"Nhưng trong chuyện cổ tích đâu có chỗ nào nói tới mấy chữ 'Bảo bối Tử thần' đâu?"

"À, dĩ nhiên là không. Đó là chuyện cổ tích cho trẻ con , được kể để giải trí hơn là giáo dục. Tuy nhiên, những người trong chúng tôi am hiểu về vấn đề này đã nhận ra rằng câu chuyện cổ nói đến ba vật, hay ba Bảo bối, mà nếu hợp lại được chúng sẽ giúp người đó trở thành chủ nhân của Tử Thần."

Ông Xenophilius liếc nhìn ra cửa sổ trong một thoáng im lặng. Mặt trời đã xế trên bầu trời.

"Chắc là Luna sắp câu đủ Nòng nọc rồi," ông khẽ nói.

"Khi bác nói 'chủ nhân của Tử Thần'..." Ron nói.

"Chủ nhân." Ông Xenophilius nói, phẩy bàn tay trong không khí. "Người chinh phục. Kẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net