Chương 7: Bài Thi Đầu Tiên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp theo có lẽ là những tồi tệ nhất đời Harry. Đi đến đâu, Harry cũng cảm thấy có hàng nghìn ánh mắt bất thiện đang nhìn tròng trọc vào nó và tất nhiên là không thể thiếu những lời bàn tán xì xầm sau lưng.

Và một điều còn làm Harry phiền lòng hơn cả là có vẻ Ron đang giận dỗi nó. Từ đêm hôm qua Ron đã không thèm nói lời nào với Harry và có vẻ như Ron cũng tin rằng nó thực sự đã dùng một mánh khóe nào đó để bỏ tên vào Chiếc Cốc Lửa. Sáng nay Ron cũng tránh mặt Harry và theo như lời Hermione nói thì Ron đang ghen tỵ với nó vì dù vô tình hay cố ý, dù muốn hay không thì Harry luôn thu hút mọi sự chú ý, thậm chí là cả rắc rối. Còn Ron thì ngược lại, Ron có rất nhiều anh trai và ai nấy đều ưu tú, giỏi giang cả còn Ron thì không có tài năng thực sự nổi bật nào cả, và việc là bạn thân nhất với Harry - người luôn được mọi người chú ý đã khiến Ron càng cảm thấy tự ti hơn bao giờ hết.

Mọi chuyện còn tồi tệ hơn nữa khi có vẻ Harry hoàn toàn mất lòng đám học sinh nhà Hufflepuff. Bọn Hufflepuff vốn xưa nay vẫn thường hòa thuận với nhà Gryffindor, bây giờ lại trở mặt lạnh lùng. Chỉ cần một buổi học chung môn Dược thảo là đủ để hiểu thái thái độ của họ. Rõ ràng là đám nhà Hufflepuff cảm thấy Harry đã cướp đi hào quang của quán quân Nhà họ. Cái cảm giác đó càng thêm trầm trọng, do một thực tế là nhà Hufflepuff ít khi có được vinh quang gì, và Cedric là một trong rất ít học sinh có thể đem lại cho học sinh nhà Hufflepuff chút vinh quang gì đó – anh là người đã từng đánh bại nhà Gryffindor một lần trong một trận Quidditch.

Ernie Macmillan và Justin Finch-Fletchley, hai đứa của nhà Hufflepuff, bình thường vẫn thân thiện với Harry, vậy mà trong suốt buổi học chung tụi nó không hề nói với Harry tới một lời, dù rằng tụi nó cùng làm chung bài tập môn.

Nhưng có một điều mà Harry cảm thấy an ủi đôi chút trong thời gian này chính là đám nhà Slytherin đứng đầu là Draco đã không còn xỉa xói hay trêu trọc gì nó như trước. Dù hai nhà Gryffindor và Slytherin học chung với nhau môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí nhưng trong suốt thời gian đó Draco không hề cố tình gây sự Harry. Nguyên nhân của "phép màu" này có lẽ đến từ Lyra, có vẻ cô ấy đã khuyên nhủ anh trai mình thành công trong việc đừng xảy ra xung đột với Harry. Việc đám Draco không còn ngày ngày nói xấu Harry nữa khiến quãng thời gian này dễ chịu hơn chút, dù nó vẫn phải nhận những lời bàn tán của mọi người.

Vào sáng thứ 6, Harry có hai tiết Độc Dược cùng với nhà Slytherin, khi Harry và Hermione đến lớp học của thầy Snape dưới tầng hầm sau bữa ăn trưa, nó nhận thấy đám nhà Slytherin đang đứng đợi bên ngoài lớp học. Lyra đứng cùng Draco, cô ấy đang nói gì đó với anh trai mình. Dù không muốn nghĩ tới nhưng sau buổi tối định mệnh ấy đến hôm nay Harry đã không nói chuyện với Lyra, Harry đã tránh mặt Lyra suốt một tuần. Nó không dám đối mặt với Lyra, nó sợ cô cũng như bao người khác nghĩ nó đã bày mưu tính kế để trở thành một Quán Quân. Nó sợ Lyra sẽ nghĩ xấu về nó và nó chọn cách tránh mặt cô dù Harry nhiều lần thấy cô hớt hải đuổi theo sau Harry.

Đột nhiên cánh cửa lớp học mở ra và đám học sinh kéo nhau vào. Phòng học môn Độc Dược nằm dưới một tầng hầm, không khí trong căn phòng này lúc nào cũng lạnh lẽo một cách đáng sợ. Harry cố chọn cho mình một chỗ cách xa giáo viên nhất có thể, nó vừa ngồi xuống ghế thì có ai đó đã ngồi xuống ngay bên cạnh. Harry quay lại nhìn và nó như hóa đá, đó là Lyra.

" Đừng nhìn mình chằm chằm như vậy chứ Harry."

Harry xấu hổ quay mặt đi.

" Sao? Bồ định tránh mặt mình đến bao giờ nữa? "

" Mình không tránh mặt bồ! " Harry khẽ nói.

" Được thôi. Vậy mình ngồi đây cũng không vấn đề gì. "

Harry không trả lời, Lyra cũng không nói gì thêm. Tiết học bắt đầu.

Âm thanh giảng bài lạnh lùng vang lên, Harry cố hết sức để tập trung vào bài học.

" Mình tin bồ không bỏ tên vào chiếc cốc đó."

Harry quay phắt lại nhìn Lyra, cô vẫn nhìn chăm chú lên thầy Snape. Harry mím môi để che dấu nụ cười đang nở rộ trên khuôn mặt cậu.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, và cánh cửa phòng học mở bung ra. Người mở cửa chính là Colin Creevey - một học sinh năm ba nhà Gryffindor, nó vô cùng hâm mộ Harry. Nó bước vào phòng, mặt mày rạng rỡ tươi cười với Harry, rồi đi tới bàn giáo viên ở trước lớp. THầy Snape hỏi, giọng lạnh lùng:

"Chuyện gì?"

"Thưa thầy, xin thầy vui lòng cho anh Harry đi lên lầu."

Thầy Snape trừng mắt nhìn Colin chằm chằm, thầy Snape vẫn lạnh lùng nói:

"Trò Potter còn phải học một tiết Độc dược nữa. Khi nào học xong thì trò đó mới có thể đi lên lầu."

Colin vẫn tiếp tục:

"Thưa thầy... thưa thầy, ông Crouch muốn gặp anh ấy. Tất cả các quán quân đều phải đi, con thấy hình như họ muốn chụp hình..."

Harry sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì nó có thể bịt miệng Colin lại. Thầy Snape nói:

"Thôi được, thôi được, Potter, trò để đồ đạc tại chỗ, tôi muốn lát nữa trò trở lại đây để chúng ta thực nghiệm món thuốc giải độc."

Colin vẫn kiên trì:

"Thưa thầy... Anh ấy phải đem theo hết đồ đạc của ảnh, tất cả các quán quân..."

Thầy Snape nói, giọng lạnh lẽo một cách đáng sợ:

"Được rồi! Potter, dọn dẹp đồ đạc của trò và đi cho khuất mắt tôi!"

Harry lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Trước khi đi, Lyra đã kịp vỗ vai khích lệ nó.

Harry theo Colin lên tầng trên. Harry nói:

"Ừ, ngạc nhiên thiệt. Họ muốn chụp hình để làm gì hả Colin?"

"Em đoán là để đăng Nhật báo Tiên tri."

Colin dẫn Harry tới trước một căn phòng, nó gõ cửa và đi vào trong. Căn phòng ấy là một lớp khá nhỏ, hầu hết các bàn ghế đều đã được dọn dẹp về cuối phòng, chừa một khoảng không gian khá rộng ở giữa.

Ở góc phòng, Viktor Krum đang đứng, trông vẫn cáu kỉnh như mọi khi và không nói chuyện với ai hết. Cedric và Fleur thì đang chuyện trò. Trông Fleur có vẻ vui tươi hơn rất nhiều so với lần trước Harry gặp.

Trong căn phòng còn có ông Barty Crouch - Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế, ông này đang nói chuyện với một bà phù thủy tóc vàng mặc một bộ đầm màu xanh mạ trông lòe loẹt hết sức. Và có một ông pháp sư bụng phệ tay cầm một chiếc máy ảnh cỡ đại.

Ngay khi Harry bước vào, ông Crouch liền nói ngay:

" Đây rồi, vị quán quân thứ tư. Vậy là đủ người rồi. Cô có thể bắt đầu cô Rita."

Lúc này, bà phù thủy tóc vàng mới bước lên phía trước. Harry cảm thấy có ấn tượng sâu sắc với người đàn bà trước mặt này, trông bà ta lòe loẹt một cách kỳ cục, và bà ta giống một con bọ sặc sỡ hơn cả Trelawney - giáo sư môn Tiên Tri của Harry. Mái tóc của người phụ nữ này được uốn chải kỳ công và những lọn tóc xoăn cứng đờ một cách lạ lùng, tương phản với bộ mặt xương xẩu một cách ranh ma của bà. Bà ta còn đeo một mắt kính gắn ngọc bích, những ngón tay mảnh khảnh như những cành củi khô đầu những ngón tay đó là những cái móng dài ba phân, sơn đỏ chót.

Người phụ nữ cất chất giọng ngọt xớt lên:

" Xin tự giới thiệu, chị là Rita Skeeter. Chị là phóng viên của tờ Nhật Báo Tiên Tri."

Rồi cô ta quay lại nói với ông Crouch:

" Liệu tôi có làm phiền không nếu tôi có thể chụp một bức ảnh của bộ tứ quyến rũ này."

Ông Crouch gật đầu một cách máy móc:

" Tất nhiên là được."

Ngay lập tức, tên pháp sư bụng phệ kia bước lên phía trước và sắp xếp đội hình để chụp một bức ảnh mà theo lời cô Rita là sẽ được được vinh dự lên trang nhất của tờ Nhật Báo Tiên Tri.

Sau hơn 15 phút tạo đủ các tư thế để chụp ảnh, cuối cùng thì việc này cũng xong.

Rita Skeeter nói ngay:

" Vậy có ai muốn chia sẻ vài điều đến những người hâm mộ không nhỉ? "

Cô Rita vẫn nhìn Harry chằm chằm khi nói.

" Chúng ta nên bắt đầu với người trẻ tuổi nhất, đúng chứ? "

Vừa dứt lời, Cô Rita liền túm lấy Harry ngay, mấy ngón tay đầy móng nhọn đỏ chót của cô bắt cánh tay Harry một cách mạnh mẽ lạ lùng, và cô kéo nó ra khỏi phòng, mở một cánh cửa vào một phòng khác.

Harry chỉ kịp ú ớ vài tiếng trước khi bị kéo vào một căn phòng nhỏ đến nỗi Harry nghĩ đây là một cái tủ đựng chổi thì đúng hơn.

Cô ta ngồi xuống một cái xô úp ngược, và ấn Harry ngồi xuống một cái thùng giấy, rồi cô đóng cửa phòng lại.

"Bây giờ để xem. Em không ngại chứ, Harry, nếu chị dùng một viết lông ngỗng tốc ký? Như vầy thì chị sẽ rảnh mà trò chuyện với em một cách bình thường..."

Harry hỏi lại:

"Một cái gì ạ?"

Nụ cười của cô Rita Skeeter lại càng nở rộng hơn nữa. Cô mở cái ví xách tay bằng da cá sấu của cô mình, lấy từ trong ra một cây bút lông ngỗng màu xanh biếc trông diêm dúa vô cùng và một cuộn giấy da. Cô khẽ phẩy đũa phép làm cho cuộn giấy lơ lửng trên không trung. Cô ngậm đầu cây bút lông ngỗng và mút với vẻ hứng thú rõ rệt, rồi đặt nó đứng thẳng trên tờ giấy da. Cây viết lông ngỗng giữ thăng bằng trên đầu ngòi bút, hơi run rẩy.

"Thử... tên tôi là Rita Skeeter, phóng viên Nhật báo Tiên tri."

Harry ngó ngay xuống cây viết lông ngỗng. Ngay lúc cô Rita vừa nói, cây viết xanh lập tức bắt đầu ghi chép, ngòi bút chạy băng băng qua trang giấy:

Nàng Rita Skeeter tóc vàng óng ả hết sức quyến rũ, bốn mươi ba tuổi, ngòi viết nghiêm khắc của cô đã châm chích không thương tiếc những tên tuổi bố láo...

"Thiệt là dễ thương!"

Cô Rita nói một lần nữa, nhưng cô xé miếng giấy da, vo thành một cục, và quăng nó vào trong cái túi xách của cô. Bây giờ cô chồm tới trước nói với Harry:

"Thế này... điều gì khiến cho em quyết định tham gia cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật hả Harry?"

"Ơ..."

Harry lại ngập ngừng, nó không ngừng liếc nhìn cây bút lông đang viết không ngừng kia. Mặc dù nó không nói gì, nhưng cây viết cứ chạy xoèn xoẹt trên tờ giấy da, và khi tỉnh táo lại, Harry có thể đọc thấy dòng chữ:

Một vết sẹo xấu xí, vết tích của tai nạn pháp thuật trong quá khứ, ngoài điều đó ra là gương mặt duyên dáng của Harry Potter với đôi mắt...

Cô Rita Skeeter dứt khoát bảo:

"Đừng để ý cây bút, Harry à."

Harry bất đắc dĩ ngước lên nhìn gương mặt cô Rita. Cô lặp lại câu hỏi:

"Bây giờ nói đi... Tại sao em quyết định tham gia cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật?"

Harry nói:

"Em không biết. Em không biết tại sao tên của em lại lọt vào cái Cốc lửa. Em không hề bỏ tên mình vào đó."

Cô Rita Skeeter nhướn mày:

"Thế này, Harry à, không cần phải sợ gặp rắc rối đâu. Chúng tôi đều biết đúng ra là em không nên tham gia thi đấu gì hết. Nhưng mà đừng lo lắng gì chuyện đó. Độc giả chúng ta sẽ thích một kẻ nổi loạn như em."

Harry lặp lại:

"Nhưng mà em đâu có ghi danh tham dự. Em không biết ai là người..."

Cô Rita Skeeter ngắt lời Harry;

"Em cảm thấy thế nào về nhiệm vụ sắp tới? Hồi hộp? Lo âu?"

Gan ruột Harry cồn lên một cách khó chịu khi nó đáp:

"Em thiệt tình chưa nghĩ tới... dạ... em chắc cũng có lo âu."

Cô Rita hỏi tới tấp:

"Trong quá khứ, các quán quân thường bị chết, đúng không? Vậy em có nghĩ về điều đó chưa?"

Harry nói:

"Dạ... người ta nói năm nay cuộc thi sẽ an toàn hơn nhiều..."

Cây bút lông ngỗng vẫn chạy không ngừng trên mảnh giấy da.

Cô Rita vẫn nhìn chằm chằm Harry:

"Dĩ nhiên là trước đây em đã từng đối diện với cái chết rồi, phải không? Điều đó em cho là ảnh hưởng đến em như thế nào?"

Harry lại ấp úng:

"Ơ..."

"Em có nghĩ là chấn thương tâm lý trong quá khứ của em có thể giúp em tha thiết chứng minh bản thân mình không? Để xứng đáng với tên tuổi của em? Em có nghĩ là có thể em bị thôi thúc ghi danh vào cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật là bởi vì..."

Harry bắt đầu khó chịu:

"Em không hề ghi danh."

Cô Rita vẫn nói, bỏ qua phản ứng của Harry:

"Em có thể nhớ chút gì về bố mẹ em không?"

Harry nói:

"Không."

"Em nghĩ xem ba mẹ em sẽ nghĩ thế nào nếu họ biết là em tham gia cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật? Tự hào? Lo lắng? Tức giận?"

Bây giờ thì Harry thực sự cảm thấy tức giận. Làm thế nào mà nó có thể biết được ba mẹ nó cảm thấy thế nào nếu như họ còn sống? Nó có thể cảm thấy cô Rita Skeeter đang quan sát toàn bộ biểu hiện của nó. Nó cau mày, tránh cái nhìn của cô Rita, ngó xuống những dòng chữ mà cây viết lông ngỗng tự động ghi trên tấm giấy da:

Nước mắt trào ra từ đôi mắt xanh thảng thốt khi câu chuyện của chúng tôi đề cập đến cha mẹ của Harry Potter, những người mà cậu bé không hề nhớ gì cả...

Harry nói to:

"EM ĐÂU CÓ trào nước mắt!"

Ngay khi tờ Nhật Báo Tiên Tri xuất bản, nó lại càng làm sự việc thêm trầm trọng. Bài báo đó hóa ra chẳng có mấy dòng tường thuật lại cuộc thi Tam Pháp Thuật mà chủ yếu là một câu chuyện câu đời đầy màu sắc của Harry. Gần hết trang đầu tờ báo là tấm hình Harry, còn bài báo chiếm lấy ba trang thì chỉ toàn nói về Harry mà thôi. Tên của các quán quân các đội Beauxbatons và Durmstrang thì bị nhét xuống dòng cuối cùng của bài báo, và Cedric thì chẳng hề được nhắc tới. Cô Rita Skeeter đã gán cho nó nói ra cả đống điều khủng khiếp mà nó nhớ là chưa bao giờ từng nói ra trong đời không.

Em cho là em có được sức mạnh truyền từ cha mẹ em. Em biết cha mẹ sẽ rất tự hào nếu họ có thể nhìn thấy em lúc này... Vâng... đôi khi vào ban đêm em vẫn khóc vì nhớ họ. Em thật xấu hổ phải nhìn nhận điều đó... Em biết không có cái gì có thể làm hại em trong cuộc thi đấu, bởi vì cha mẹ sẽ bảo vệ em...

Nhưng cô Rita còn đi xa hơn cả việc viết lại những tiếng ấp úng "Ơ... a..." của nó thành những câu nói nhảm nhí mà nó chưa từng thốt ra, cô phỏng vấn cả những người xung quanh nó nữa:

Harry rốt cuộc cũng tìm được tình yêu ở trường Hogwarts. Bạn thân của Harry là Colin Creevey nói rằng hiếm khi nào thấy Harry không cặp kè với Hermione Granger, một cô bé xuất thân Muggle, xinh đẹp tuyệt vời, và cũng như Harry, là một trong những học sinh giỏi nhất trường.

Nhưng theo lời của nữ sinh cùng năm với Harry - Pansy Parkinson thì Harry dường như có tình cảm trên mức bạn bè với Lyra Malfoy, đại tiểu thư danh giá của gia tộc Malfoy. Có vẻ như, anh chàng Harry Potter của chúng ta là một người vô cùng nổi bật với phái nữ.

Không muốn thừa nhận nhưng Harry cảm thấy có chút vui vui khi người ta nói nó và Lyra có tình cảm trên mức bạn bè.

Nhưng dường như Lyra không đọc tờ báo này hoặc cô đã đọc nhưng cố tỏ ra là mình chưa đọc.

Hôm nay, một ngày cuối tuần đẹp trời để đi chơi khắp làng Hogsmeade nhưng Harry lại chọn một giải pháp an toàn hơn việc đi chơi để nhận được những lời bàn tán rù rì từ khắp mọi nơi.

Nó đang ngồi dựa lưng vào một gốc cây sồi già gần sát mép Hồ Đen, dưới hồ - Neville Longbottom đang làm gì đó với đống thực vật thủy sinh mà cậu tìm thấy dưới nước.

"Kỳ diệu thật! " Neville kêu lên.

" Neville, cậu đã lặp lại câu này ba lần rồi đấy."

Neville cười ngại ngùng:

" Đúng thật. Xin lỗi nhé."

Harry vươn người ra phía trước, cầm lấy cuốn sách của Neville đang đọc giở.

" Thực Vật Thủy Sinh Có Ma Thuật Ở Ao Hồ ?!?'

" Thầy Moody đã đưa tớ quyển sách ấy . Vào cái ngày mà tớ với thầy dùng trà ấy."

Đột nhiên ánh mắt Neville hướng về phía sau Harry, rồi cậu giơ tay lên vẫy.

Harry quay đầu lại nhìn, nó thấy Ron và Hermione đang sải bước đến gần đây, dường như họ đang tranh cãi vấn đề gì đó.

Cả hai đi gần đến chỗ Harry và nó có thể nghe rõ được điều họ đang nói.

" Sao cậu không đến và tự nói với cậu ấy." Hermione có vẻ gay gắt. " Ron đây là vấn đề của cậu, không phải của mình."

" Bồ cứ nói như mình đã dặn đi, làm ơn đấy Hermione." Ron cố kìm giọng mình xuống.

Hermione lắc đầu chán nản, cuối cùng cô bé bước đến chỗ Harry.

" Ron muốn nói với cậu rằng Seamus đã kể với cậu ấy là Dean được Parvati bảo rằng bác Hagrid đang tìm cậu."

" Vậy sao?!? Chà, cậu có thể nói với Ron là..."

Hermione ngắt lời cậu, có vẻ cô bé đã tức giận:

" Mình không phải là con cú! "

Nói rồi Hermione bỏ đi, Ron cũng không thèm nhìn Harry lấy một cái mà cũng chạy theo Hermione.

Harry có chút chán nản, nó muốn làm hòa với Ron. Nhưng xem chừng việc này khó khăn đây.

Harry theo lời Hermione đến tìm lão Hagrid. Bên trong căn chòi gỗ của mình, lão Hagrid đang cho con Fang ăn - con chó săn ngốc nghếch mà lão đã nuôi từ rất lâu.

" Chào bác Hagrid, bác tìm con sao? " Harry đẩy cửa bước vào.

" À Harry hả, vẫn khỏe chứ nhóc? "

" Vẫn ổn sau một tuần đầy biến động."

" Được rồi, Harry này. Đến gặp bác tôi nay vào lúc nửa đêm ở căn chòi của bác, mặc cái Áo khoác Tàng hình ấy nha."

Đêm hôm ấy, vào lúc mười một giờ, sau khi mọi người đã ngủ hết, Harry với tấm áo Tàng Hình trùm kín người đã lẻn xuống căn chòi của bác Hagrid như đã hẹn trước.

Băng qua sân trường tối om, Harry gõ cửa căn chòi.

Lão Hagrid mở cửa nhìn quanh và thì thầm:

"Con đó hả, Harry?"

Harry lách người vào trong căn chòi và kéo tấm Áo khoác Tàng hình ra.

"Dạ. Có chuyện gì vậy bác?"

Lão Hagrid nói:

"Có cái này cho con xem."

Lão Hagrid đang có vẻ háo hức vô cùng. Lão cài trên ngực áo một bông hoa cỡ bự và có vẻ như lão đã cố gắng chải mái tóc bù xù của mình cho gọn gàng nhất có thể.

Harry cảnh giác với thái độ của lão Hagrid, hỏi:

"Bác định cho cháu xem cái gì?"

Lão Hagrid nói:

"Đi với bác, giữ yên lặng tuyệt đối, và nấp yên trong tấm áo khoác."

"Bác Hagrid à, con không thể nào ở bên ngoài... con phải trở về tòa lâu đài lúc một giờ..."

Những lão Hagrid chẳng thèm nghe lời Harry nói, lão đã mở cửa căn chòi và bước nhanh về phía trước. Harry đành chạy theo và ngạc nhiên khi nhận thấy lão Hagrid đang hướng về phía xe ngựa trường Beauxbatons.

"Bác Hagrid ơi, cái gì..."

"Suỵt!"

Lão Hagrid nói khẽ và gõ ba lần lên cánh cửa xe ngựa được khắp huy hiệu của trường Beauxbatons. Bà Maxime mở cửa. Nhìn thấy lão Hagrid, bà Maxime mỉm cười.

"A, anh Agrid ... tới giờ rồi ư?"

Lão Hagrid tươi cười với bà Maxime, nói một câu chào tiếng Pháp cực nghệ:

" Bonjour."

Lão đưa một cánh tay ra để giúp bà Maxime bước xuống mấy bậc thềm. Rồi cả hai cùng bước đi vào khu rừng Cấm. Phía sau họ, Harry lóc cóc chạy theo, hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lão Hagrid rủ nó đi cùng để làm khán giả cho buổi hẹn hò lãng mạn của lão với người đẹp ư?!?

Nhưng có vẻ như bà Maxime cũng ngơ ngác như Harry, bà hỏi:

"Anh đang đưa tôi đi đâu vậy, anh Agrid?"

Lão Hagrid đáp, hơi vội vàng:

"Bà sẽ khoái cái này. Đáng xem lắm, tin tôi đi. Chỉ có điều... đừng có nói với ai là tôi chỉ cho bà coi, nhé? Hãy coi như bà không biết gì về chuyện này."

Bà Maxime chớp chớp đôi mắt đen láy:

"Dĩ nhiên là không rồi."

Và họ lại tiếp tục đi sâu vào rừng. Harry càng lúc càng hoang mang khi nó chạy theo chân hai người cao lớn kia.

Nhưng rồi lúc đó... khi họ đi vào mãi tận sâu trong rừng, sâu đến nỗi Harry không nhìn thấy đỉnh những ngọn tháp cao nhất của lâu đài đâu nữa, thì Harry bỗng nghe có tiếng gì đó. Có tiếng người hò hét ở đằng trước... kế đến một tiếng gào rống đinh tai nhức óc vang lên...

Lão Hagrid dắt bà Maxime đến một lùm cây và rồi đứng lại. Harry vội vã đi tới bên cạnh họ. Trong một giây, Harry nghĩ có một trận cháy rừng, và người ta đang cố dập lửa... và rồi miệng nó há hốc ra. Kinh hãi...

Rồng.

Bên trong một cái chuồng được cố định bằng những tấm ván dày, bốn con rồng trưởng thành, to lớn khủng khiếp và trông đáng sợ vô cùng, đang đứng trên chân sau vươn tới trước, vừa gầm thét vừa phun lửa. Từ cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn đang há ra trên cái cổ vươn lên cao cỡ mười bảy thước, những ngọn lửa được phun vào bầu trời đêm tối đen.

Có một con màu xanh bạc, sừng nhọn và dài, đang gầm gừ với những pháp sư trên mặt đất. Một con màu xanh lá cây, lớp vảy mượt mà, đang ra vùng vẫy, một con màu đỏ thì quanh mặt lởm chởm những gai vàng, đang phóng vào không trung những ngọn lửa nóng rực, và con cuối cùng là một con màu đen vĩ đại, trông giống dữ dằn hơn hẳn mấy con kia, đứng gần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net