Chương 7: Ký Ức Bị Chôn Vùi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đáng giá bao nhiêu không?"

"Tôi dùng lông đó để may vá băng bó vân vân khi có sinh vật bị thương." Bác Hagrid nhún vai nói. "Cực kỳ hữu ích... rất hiệu nghiệm."

Thầy Slughorn ực thêm một hơi nữa từ cái cốc của thầy, mắt thầy lúc này đang cẩn thận đảo quanh căn chòi, Harry biết, để tìm kiếm thêm những kho báu mà thầy có thể sẽ biến thành thứ trao đổi với bác Hagrid. Thầy lại rót đầy cốc rượu của bác Hagrid và của chính mình, rồi hỏi thăm bác về những sinh vật sống trong rừng dạo này và bác Hagrid làm thế nào có thể chăm sóc tất cả bọn chúng. Dưới ảnh hưởng của rượu và sự quan tâm thầy Slughorn, bác Hagrid trở nên cởi mở hết lòng, bác bèn thôi lau nước mắt và vui vẻ bắt đầu một cuộc giảng giải dông dài về nghề chăn nuôi cần cù vất vả.

Đúng thời điểm này, Phúc lạc dược thúc Harry một cái và nó nhận thấy số lượng rượu mà thầy Slughorn mang đến đang cạn dần.

Khoảng một giờ sau, bác Hagrid và thầy Slughorn bắt đầu nâng ly chúc mừng tá lả: mừng trường Hogwarts, mừng cụ Dumbledore, mừng rượu gia tinh pha chế và mừng...

"Harry Potter!" bác Hagrid rống lên, làm sóng sánh một ít rượu trong cái cốc rượu thứ mười bốn của bác, tràn cả xuống cằm khi bác nốc cạn.

"Ừ, đúng vậy." Thầy Slughorn kêu lên, giọng hơi lè nhè, "Pary Otter, Thằng Bé được chọn... chà, hay cái gì đó na ná như vậy." Thầy nói rồi nốc cạn cốc rượu.

Chẳng bao lâu sau đó, bác Hagrid đã ràn rụa nước mắt ép toàn bộ cái đuôi bạch kỳ mã cho thầy Slughorn, thầy nhét nó vô túi kèm theo tiếng hô.

"Mừng cho tình bạn! Mừng tấm lòng hào hiệp! Mừng một sợi lông đáng giá mười Galleon!"

Và sau đó một hồi lâu bác Hagrid và thầy Slughorn cứ ngồi bên cạnh nhau, ôm nhau hát một bài hát buồn bã lê thê về cái chết của một pháp sư tên là Odo.

"Ôi, người tốt chết yểu," bác Hagrid lẩm bẩm, gục thấp xuống mặt bàn, mắt đã gần híp lại, trong khi thầy Slughorn tiếp tục ngâm nga điệp khúc. "Mẹ thầy chẳng sống được lâu... mà mẹ trò với ba trò cũng thế, Harry à..."

Những giọt nước mắt lại ứa ra khóe mắt nhăn nheo của bác Hagrid, bác nắm bàn tay Harry mà lắc.

"Pháp sư và phù thủy giỏi nhất thời họ sống... ta chưa từng biết... chuyện kinh khủng... chuyện kinh khủng...Kinh khủng." bác Hagrid rên rỉ và cái đầu bờm xờm của bác ngoẹo sang một bên tựa trên cánh tay và bắt đầu ngáy.

"Xin lỗi." Thầy Slughorn nói trong tiếng nấc cụt. "Tôi hát dở quá hả."

"Bác Hagrid đâu có nói về chuyện thầy hát đâu." Harry lặng lẽ nói. "Bác ấy nói về cái chết của ba mẹ con."

"Ôi." Thầy Slughorn nói, cố gắng nhịn một cái ợ to. "Ôi, con yêu quý. Ừ, chuyện đó... quả thật là kinh khủng. Kinh khủng... kinh khủng..."

Trông thầy khá bối rối về những điều thầy nói.

"Thầy không... không nghĩ là con còn nhớ chuyện đó, hả Harry?" Thầy vụng về hỏi.

"Dạ không... Dạ, con chỉ mới một tuổi khi ba mẹ con qua đời." Harry nói, mắt nó nhìn đăm đăm vào ngọn nến đang lập lòe trong tiếng ngáy nặng nề của bác Hagrid. "Nhưng từ đó đến nay con cũng đã tìm hiểu được khá nhiều về chuyện đã xảy ra. Ba con chết trước. Thầy có biết chuyện đó không?"

"Thầy... thầy không biết," Thầy Slughorn nói bằng một giọng rất khẽ.

"Dạ... Voldemort đã giết ba con, rồi bước qua xác của ba để tiến về phía mẹ con." Harry nói.

Thầy Slughorn rùng mình thật mạnh, nhưng thầy dường như không thể di chuyển ánh mắt hãi hùng của thầy ra khỏi gương mặt Harry.

"Hắn bảo mẹ con tránh ra." Harry nói, giọng không hề chùng xuống. "Hắn đã kể cho con nghe là mẹ con không cần phải chết, hắn chỉ muốn con mà thôi. Mẹ có thể bỏ chạy."

"Ối con ơi.' Thầy Slughorn thở hổn hển. "Cô ấy có thể... cô ấy không cần phải... thật là khủng khiếp..."

"Đúng là khủng khiếp, phải không?" Harry nói, giọng thì thầm. "Nhưng mẹ con không chịu nhúc nhích. Ba đã chết, nhưng mẹ không muốn con cũng ra đi. Mẹ cố van xin Voldemort... nhưng hắn chỉ cười..."

"Thôi đừng kể nữa!" Thầy Slughorn bỗng nhiên nói, giơ một bàn tay run rẩy lên. "Thật tình, con trai yêu quý à, nhiêu đó đủ rồi... thầy là một lão già... thầy không cần phải nghe... thầy không muốn nghe..."

"Dạ, con quên mất." Harry nói dối, Phúc lạc dược xui nó nói tiếp. "Thầy quý mẹ con lắm, phải không thầy?"

"Qúy cô ấy à?" Thầy Slughorn nói, mắt thầy một lần nữa lại mờ lệ. "Thầy không thể tưởng tượng nổi có ai gặp gỡ cô ấy mà lại không yêu mến cô ấy... rất dũng cảm... rất vui nhộn... Đó là chuyện khủng khiếp nhất..."

"Vậy mà thầy không chịu giúp con trai cô ấy." Harry nói. "Mẹ đã cho con mạng sống của mình, nhưng thầy chẳng thèm cho con một chút ký ức."

Chỉ còn tiếng ngáy như sấm của bác Hagrid vang khắp căn chòi. Harry kiên quyết nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Thầy Slughorn. Ông thầy độc dược không thể nào nhìn tránh đi nơi khác.

"Đừng nói vậy." Thầy thì thầm. "Đó không phải là vấn đề... nếu là để giúp con, dĩ nhiên... nhưng nếu chẳng để làm gì..."

"Thưa thầy, ký ức của thầy có thể giúp con." Harry nói rõ ràng. "Thầy Dumbledore cần thông tin. Con cần thông tin."

Harry biết là nó an toàn rồi. Phúc lạc dược đang bảo nó rằng sáng mai thầy Slughorn sẽ chẳng nhớ gì hết về chuyện này. Nó bèn chồm tới trước một chút, nhìn thẳng vào mắt thầy Slughorn.

"Con là Kẻ được chọn. Con phải tiêu diệt hắn. Con cần ký ức của thầy."

Thầy Slughorn tái nhợt chưa từng thấy; vầng trán bóng lưỡng của thầy lấm tấm mồ hôi.

"Con là Kẻ được chọn à?"

"Thưa thầy, dĩ nhiên là con." Harry bình tĩnh nói.

"Nhưng như vậy thì... con trai yêu quí của ta... con đang đòi hỏi hơi nhiều... thực ra, con đang yêu cầu ta hỗ trợ con trong nỗ lực tiêu diệt..."

"Thầy không muốn trừ bỏ tên pháp sư đã giết Lily Evans sao?"

"Harry ơi, Harry à, dĩ nhiên thầy muốn, nhưng..."

"Thầy sợ là hắn sẽ phát hiện ra chuyện thầy giúp con sao?"

Thầy Slughorn không nói gì, vẻ mặt thầy hết sức khiếp đảm.

"Thưa thầy, xin hãy dũng cảm như mẹ của con..."

Thầy Slughorn giơ một bàn tay múp míp lên.

"Thầy không lấy làm tự hào..." Thầy thì thầm qua kẽ mấy ngón tay. "Thầy lấy làm xấu hổ về những điều... những điều mà ký ức ấy phơi bày ra... thầy nghĩ thầy đã gây ra một tổn hại lớn hồi đó..."

"Thầy sẽ xóa được hết những gì thầy đã làm bằng cách trao cho con ký ức đó." Harry nói. "Đó sẽ là một hành động cao cả và dũng cảm."

Bác Hagrid giật mình trong giấc ngủ rồi lại ngáy tiếp. Thầy Slughorn và Harry đăm đăm nhìn nhau qua cây nến đang cháy. Im lặng lâu thật lâu nhưng Phúc lạc dược đã khuyên Harry đừng nói gì cả, cứ chờ đợi. Thế rồi, hết sức chậm rãi, thầy Slughorn đút tay vào túi áo và rút ra cây đũa phép. Thầy đút tay kia vô bên trong áo khóa lấy ra một cái chai nhỏ trống không. Vẫn nhìn vào mắt Harry, thầy Slughorn điểm đầu cây đũa phép lên thái dương thầy và kéo cây đũa ra, vậy là kéo theo một sợi chỉ bạc dài của ký ức dính vào đầu cây đũa phép. Cái ký ức được kéo ra càng lúc càng dài cho đến khi nó bị đứt đoạn và đung đưa ở đầu cây đũa, sáng óng ánh. Thầy Slughorn thả nó vào lại trong chai, xoắn tít như một luồng khí. Thầy đậy nút chai bằng bàn tay run lẩy bẩy rồi đẩy cái chai qua bàn đưa cho Harry.

"Thưa thầy, cảm ơn thầy nhiều lắm."

"Con là một chàng trai tốt," Thầy Slughorn nói, nước mắt lăn qua đôi gò má phúng phính thấm vào bộ ria của thầy. "Và con có đôi mắt của mẹ con... Chỉ đừng nghĩ quá xấu về thầy một khi con xem xong cái ký ức đó..."

Và rồi thầy cũng gục đầu xuống hai cánh tay, thở ra một cái thật dài, rồi ngủ say.

Harry cảm giác được Phúc lạc dược mất dần hiệu lực khi nó rón rén trở về tòa lâu đài. Cửa trước vẫn không khóa, nhưng ở tầng ba nó gặp con ma Peeves và suýt bị phát hiện nếu không kịp biến mất vào một bức tượng kế bên. Khi nó lên đến chỗ bức chân dung Bà béo và cởi Áo khoác tàng hình ra, nó không ngạc nhiên lắm khi thấy Bà béo ở trong trạng thái hết sức bất hợp tác.

"Giờ này trò biết mấy giờ rồi không?"

"Cháu thiệt tình xin lỗi bà... Cháu phải ra ngoài vì việc quan trọng..."

"Hừ, mật khẩu đã thay đổi lúc nửa đêm, nên trò sẽ phải ngủ ngoài hành lang thôi."

"Bà giỡn hoài!" Harry nói. "Tại sao mật khẩu lại thay đổi vào lúc nửa đêm chứ?"

"Lệnh phải vậy thôi." bà Béo nói. "Nếu trò muốn thì cứ đi mà khiếu nại với ông hiệu trưởng, ông ấy là người đã thắt chặt an ninh."

" Thật là tuyệt. Được, tôi sẽ đi khiếu nại thầy Dumbledore nếu thầy đang ở đây, bởi vì chính thầy là người bảo tôi..."

"Cụ ở đây." Một giọng nói vang lên sau lưng Harry. "Giáo sư Dumbledore đã trở về trường cách đây một tiếng đồng hồ."

Nick Suýt mất đầu lướt về phía Harry, cái đầu lắc lư như mọi khi trên cổ áo xếp nếp của lão.

"Ta biết tin này nhờ Nam tước Đẫm máu. Lão ta thấy cụ trở về và theo lão Nam tước thì cụ có vẻ phấn khởi những hơi mệt mỏi."

"Đang ở đâu ạ?" Harry hỏi, tim nó đập rộn lên.

"Trong văn phòng cụ ấy." Nick nói. "Tôi nghĩ vậy..."

"Tuyệt." Harry nói, niềm phấn khích bừng lên trong ngực nó trước viễn cảnh trình báo cho cụ Dumbledore là nó đã lấy được ký ức của thầy Slughorn. Nó xoay một vòng và lại chạy đi, không buồn để ý đến Bà béo đang gọi với theo sau lưng nó.

Nhưng Harry đã hối hả chạy ngược lại hành lang và chỉ trong vòng vài phút sau, nó đã nói "kẹo chanh" với cái máng xối đá hình đầu thú của cụ Dumbledore. Con thú đá nhảy sang một bên, để cho Harry bước vào cầu thang xoắn.

"Mời vào." Cụ Dumbledore nói khi Harry gõ cửa. Giọng cụ nghe như kiệt sức. Harry đẩy cửa mở ra. Văn phòng của cụ Dumbledore, trông vẫn y như mọi khi, chỉ khác là bầu trời đen bên ngoài cửa sổ điểm rải rác những vì sao.

"Úi chad, Harry." cụ Dumbledore ngạc nhiên nói. "Có chuyện gì mà con đến tìm thầy vào lúc khuya như vầy?"

"Thưa thầy... Con lấy được rồi. Con đã lấy được ký ức của thầy Slughorn rồi!"

Harry lôi cái chai thủy tinh nhỏ ra và đưa cho cụ Dumbledore. Trông thầy hiệu trưởng sững sờ một thoáng. Rồi gương mặt cụ bừng lên một nụ cười rạng rỡ.

"Harry, đây là tin hấp dẫn! Con làm giỏi lắm! Thầy vốn biết là con có thể làm được việc đó!"

Dường như quên phắt đêm đã khuya lắm rồi, cụ vội bước vòng qua cái bàn làm việc, cầm cái chai đựng ký ức của thầy Slughorn trong bàn tay không bị thương và rảo bước tới bên cái tủ mà cụ đã cất chậu Tưởng Ký.

"Và bây giờ," cụ Dumbledore đặt cái chậu đá lên bàn, dốc hết chất bên trong chai vô chậu. "Rốt cuộc cũng xong. Chúng ta sẽ xem. Harry, nhanh lên..."

Harry ngoan ngoãn cúi xuống chậu Tưởng Ký và cảm thấy chân nó rời khỏi sàn... Một lần nữa nó lại rơi xuyên qua bóng tối và đáp xuống văn phòng của thầy Horace Slughorn hồi xưa. Thầy Slughorn thuở đó trông trẻ hơn nhiều, mái tóc dày màu rơm bóng mượt và bộ ria mép hoe hoe vàng. Thầy lại đang ngồi trên cái ghế bành êm ái, gác chân lên cái ghế đẩu bọc nhung một tay cầm ly rượu nhỏ, tay kia thọc tìm trong cái hộp kẹo dứa. Và có một đám học sinh đang ngồi quanh thầy Slughorn, giữa đám đó là Tom Riddle và bên cạnh là Vasilissa, y như lần trước.

Cụ Dumbledore đáp xuống bên cạnh Harry vừa đúng lúc Riddle hỏi.

"Thưa thầy, có đúng là giáo sư Merrythought sắp về hưu?"

"Tom ơi, nếu thầy biết, thầy cũng không thể nói với con được." Thầy Slughorn nói, vừa ngúc ngoắc một ngón tay quở trách Riddle, nhưng đồng thời lại nháy mắt với hắn. "Thầy phải nói, thầy muốn biết con lấy thông tin đó từ đâu ra vậy, hả chàng trai, con hiểu biết nhiều hơn một nửa giáo ban đấy."

Riddle mỉm cười, những học sinh khác cười to và nhìn hắn đầy thán phục.

"Chắc là nhờ khả năng phi thường của con biết được những điều không nên biết và cả cái cách khéo léo biết làm những người khác vui vẻ nữa – nhân tiện, cảm ơn con về món mứt dứa nhé, con tài lắm, đó là món thầy khoái nhất..."

Bọn nam sinh lại khúc khích cười.

"...thầy tin là con sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng ở Bộ Pháp thuật trong vòng hai mươi năm. Mười lăm năm thôi, nếu con tiếp tục gửi kẹo dứa cho thầy, thầy quen biết lớn ở Bộ mà."

Tom Riddle chỉ mỉm cười trong khi mấy đứa khác rộ lên cười to. Harry để ý thấy hắn không hẳn là đứa lớn tuổi nhất đám nam sinh, nhưng tất cả mấy đứa khác dường như đều coi hắn như thủ lĩnh.

Khi tiếng cười lắng xuống, hắn mới nói.

"Thưa thầy, con không biết chính trị có thích hợp với con không, vì một lẽ là con không có lý lịch tốt."

"Nhảm nhí." Thầy Slughorn nói ngay. "Tài ba như con thì còn gì rõ ràng hơn chuyện con xuất thân từ dòng dõi Pháp thuật lớn mạnh! Không, con sẽ tiến xa, Tom à. Thầy chưa hề nhầm về một học sinh nào cả."

Cái đồng hồ nhỏ bằng vàng đứng trên bàn làm việc của Thầy Slughorn điểm mười một tiếng sau lưng thầy và thầy ngoái đầu nhìn lại.

"Merlin ơi, khuya quá vậy rồi sao? Các con nên đi thôi, những chàng trai ạ, nếu không chúng ta sẽ bị rắc rối cho coi."

Bọn nam sinh lần lượt từng đứa một đi ra khỏi phòng. Thầy Slughorn nhấc mình lên khỏi cái ghế bành và đem cái ly đã cạn rượu của thầy đến bàn làm việc. Một cử động sau lưng khiến thầy quay lại nhìn, Riddle vẫn còn ở đó.

"Nhanh lên, Tom. Con đâu có muốn bị phạt vì không ở trên giường trong giờ ngủ hả và con lại là một huynh trưởng..."

"Thưa thầy, con muốn hỏi thầy một điều."

"Vậy thì hỏi ngay đi, con trai ta, hỏi ngay..."

"Thưa thầy, con thắc mắc thầy có thể biết gì về... về Trường Sinh Linh Giá?"

Thầy Slughorn nhìn Riddle chằm chằm, mấy ngón tay múp míp của thầy lơ đãng siết chặt lấy đế ly rượu.

"Đề tài nghiên cứu cho bộ môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám hả?"

Nhưng Harry có thể nói Thầy Slughorn biết quá rõ đó chẳng phải là bài học ở trường.

"Thưa thầy, không hẳn vậy." Riddle nói. "Con bắt gặp từ này khi đọc sách và con không hiểu lắm."

"Không... Chà... con đừng hòng tìm được một cuốn sách nào ở Hogwarts cho con biết chi tiết về Trường sinh linh giá, Tom à. Đó là một điều Hắc ám, thực ra là cực kỳ Hắc ám."

"Nhưng thưa thầy, rõ ràng là thầy biết tất cả mọi điều về chúng mà? Ý con là, một pháp sư có cỡ như thầy... con xin lỗi, con muốn nói là nếu thầy không thể nói cho con biết, thì hiển nhiên... Con chỉ biết là nếu ai đó có thể nói cho con biết thì chỉ có thầy có thể... thành ra con nghĩ con nên..."

Giỏi lắm, Harry nghĩ, điệu bộ ngập ngừng này, giọng nói bình thường này và một chút tâng bốc khéo léo nữa, không có gì quá lố. Nó, Harry, đã có quá nhiều kinh nghiệm về việc rút tỉa thông tin từ những người không sẵn lòng nói ra, nên nó phải nhìn nhận Riddle đúng là bậc thầy. Nó có thể nói Riddle rất, rất muốn biết về Trường sinh linh giá ; có thể hắn đã chuẩn bị cho thời cơ này suốt mấy tuần nay.

"Ái chà." Thầy Slughorn không nhìn Riddle, mà dùng tay nhìn cái nơ trên nắp hộp kẹo dứa. "Thôi thì cũng không hại gì nếu một hiểu biết tổng quát, dĩ nhiên. Chỉ để con hiểu về thuật ngữ này. "Trường sinh linh giá" là từ được dùng để chỉ một vật mà một người đã giấu một phần linh hồn của mình trong đó."

"Nhưng, thưa thầy, con vẫn không thực sự hiểu nó hoạt động như thế nào." Riddle nói. Giọng hắn được kiềm chế cẩn thận, nhưng Harry có thể cảm nhận được sự hồi hộp của hắn.

"Thế này, con có thể xẻ linh hồn của mình ra, con hiểu không và cất giấu một phần linh hồn vào một vật nào đó ở bên ngoài cơ thể. Như vậy, ngay cả khi thân thể của con bị tấn công hay bị thiêu hủy, con cũng không chết hẳn, bởi vì một phần linh hồn con vẫn còn ở trần gian và không bị tổn hại. Nhưng dĩ nhiên, tồn tại dưới một hình thức như vậy..."

Gương mặt Thầy Slughorn co rúm lại.

"...ít ai muốn vậy lắm, Tom à, ít lắm. Thà chết còn hơn."

Nhưng sự ham muốn của Riddle đã quá rõ ràng, vẻ mặt đầy tham lam, hắn không thể che đậy lòng khao khát lâu hơn nữa.

"Làm sao người ta xẻ được linh hồn?"

"Chà." Thầy Slughorn nói một cách khó chịu. "Con phải hiểu rằng linh hồn phải được giữ nguyên vẹn và bất khả xâm phạm. Xẻ linh hồn là một hành động bạo ngược, trái với tự nhiên."

"Nhưng làm sao người ta làm được?"

"Bằng cách phạm một tội ác. Một tội ác tày trời. Bằng cách giết người. Hành động giết người xé toạc linh hồn người ta. Pháp sư nào có ý định tạo ra một Trường sinh linh giá sẽ lợi dụng nỗi bất hạnh đó. Hắn sẽ ký thác phần linh hồn bị xé."

"Ký thác à? Nhưng bằng cách nào...?"

"Có một câu thần chú. Nhưng đừng hỏi thầy, thầy không biết đâu nhé." Thầy Slughorn lắc đầu. "Bộ trông thầy có vẻ từng thử làm chuyện đó sao... Bộ nhìn thầy giống một tên sát nhân sao?"

"Dạ không, thưa thầy, dĩ nhiên là không." Riddle nói nhanh. "Con xin lỗi... con không hề có ý xúc phạm..."

"Không hề gì, không hề gì, không hề xúc phạm." Thầy Slughorn nói giọng hơi cộc. "Tò mò về những chuyện đó là điều tự nhiên thôi. Những pháp sư có bản lĩnh luôn luôn bị khía cạnh Pháp thuật đó hấp dẫn..."

"Dạ, thưa thầy." Riddle nói. "Nhưng điều mà con vẫn không hiểu – dĩ nhiên chỉ vì tò mò thôi – con muốn nói là một Trường sinh linh giá thì đâu có dùng được bao nhiêu? Người ta chỉ có thể xẻ linh hồn ra một lần thôi sao? Nếu xẻ linh hồn mình ra nhiều phần thì chẳng phải tốt hơn sao, chẳng làm mình mạnh hơn sao? Ý con nói, ví dụ, bảy là con số Pháp thuật đầy quyền lực nhất, liệu số bảy...?"

"Mèn đét ơi, Tom ơi!" Thầy Slughorn kêu lên oai oái. "Bảy hả! Nghĩ đến chuyện giết một người chưa đủ khủng khiếp sao? Với lại, đằng nào đi nữa... nội chuyện xẻ linh hồn thôi cũng đủ ghê rồi... đừng nói chi xẻ thành những bảy mảnh..."

Bây giờ Thầy Slughorn tỏ ra vô cùng lo lắng: thầy nhìn hắn đăm đăm như thể trước đây thầy chưa hề nhìn rõ hắn và Harry có thể nói là thầy đang hối tiếc đã sa đà vào cuộc chuyện trò này.

"Dĩ nhiên." Thầy lẩm bẩm. "Tất cả những gì chúng ta nói nãy giờ chỉ có tính lý thuyết mà thôi, đúng không? Tất cả chỉ mang tính học thuật..."

"Dạ, dĩ nhiên rồi, thưa thầy." Riddle nói nhanh.

"Nhưng dù thế nào đi nữa, Tom à... hãy giữ kín những điều thầy vừa nói... tức là những gì thầy trò mình vừa thảo luận. Người ta không cho thầy trò mình nói chuyện dông dài về Trường sinh linh giá đâu. Con biết mà, đó là đề tài bị cấm ở trường Hogwarts... thầy Dumbledore đặc biệt ghê tởm chuyện đó..."

"Thưa thầy, con sẽ không nói tiếng nào cả." Riddle nói, rồi ra về, nhưng Harry cũng kịp thoáng thấy gương mặt hắn tràn trề niềm vui man dại y như niềm vui khi hắn phát hiện ra lần đầu tiên hắn là một pháp sư, một loại vui sướng không làm tăng thêm nét đẹp trai của hắn, mà vì lý do nào đó, lại khiến cho gương mặt hắn trở nên ít vẻ người hơn...
"Cám ơn con, Harry." Cụ Dumbledore khẽ nói. "Chúng ta đi thôi..."

Khi Harry đáp trở xuống văn phòng, cụ Dumbledore đã ngồi đằng sau bàn làm việc của cụ rồi. Harry cũng ngồi xuống và chờ cụ Dumbledore nói.

"Thầy đã đợi bằng chứng này từ lâu lắm rồi." Cuối cùng cụ Dumbledore lên tiếng. "Nó xác nhận giả thuyết mà lâu nay thầy theo đuổi, nó cho thấy thầy đúng và cũng cho thấy còn rất nhiều việc phải làm..."

Harry chợt nhận thấy tất cả các ông bà hiệu trưởng cũ trong những bức chân dung treo quanh tường đều thức giấc và lắng nghe cuộc chuyện trò của thầy trò nó.

"Harry à, thầy chắc con hiểu ý nghĩa quan trọng của những điều chúng ta vừa nghe. Bằng tuổi con bây giờ, Tom Riddle đã làm tất cả những gì mà hắn có thể làm được để tìm cách trở nên bất tử."

"Thưa thầy, thầy có nghĩ là hắn đã thành công không?" Harry hỏi. "Có phải hắn đã tạo được một Trường sinh linh giá? Và có phải đó là lý do hắn đã không chết khi tấn công con? Hắn có một Trường sinh linh giá giấu giếm ở đâu đó à? Vậy là một phần linh hồn của hắn vẫn còn đó không suy suyển à?"

"Một phần... hay có thể nhiều hơn." Cụ Dumbledore nói. "Con đã nghe Voldemort nói rồi đó, điều mà hắn đặc biệt muốn ở thầy Horace là ý kiến của thầy ấy về điều gì sẽ xảy ra khi ột pháp sư tạo ra nhiều Trường sinh linh giá, điều gì sẽ xảy ra một pháp sư quyết tâm lẩn tránh cái chết đến nỗi sẵn sàng giết chóc nhiều lần, xé rơi linh hồn mình ra, để ký thác trong nhiều Trường sinh linh giá khác nhau. Không có quyển sách nào cung cấp cho hắn thông tin đó. Theo như thầy biết... và thầy chắc Voldemort cũng biết... không có pháp sư nào từng xẻ linh hồn mình ra thành nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net