Chương 7: Ký Ức Bị Chôn Vùi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Harry đã kể cho cả Ron và Hermione về nhiệm vụ thầy Dumbledore đã giao cho nó, Ron thì nghĩ là Harry chẳng hề có một vấn đề khó khăn nào với thầy Slughorn cả.

"Ông ta thích bồ mà." nó nói trong bữa sáng, vung vẩy trên không trung một cái nĩa cắm đầy trứng rán. "Ông ấy sẽ không từ chối bồ điều gì phải không? Chẳng phải cậu là Hoàng Tử Độc Dược của ông ta sao. Chỉ cần nán lại trong lớp cuối ngày hôm nay và hỏi ông ta thôi."

Tuy vậy, Hermione lại không được lạc quan như vậy.

"Nếu đến thầy Dumbledore mà còn không thể bắt thầy ấy đưa ra được ký ức thực thì thầy ấy chắc là đã quyết tâm giấu giếm đến cùng."

" Trường Sinh Linh Giá sao? Mình chưa nghe đến chúng bao giờ."

"Cậu chưa nghe thấy á?"

Harry đã rất thất vọng, nó đã hy vọng rằng Hermione có thể cho nó một manh mối về Trường Sinh Linh Giá là thứ gì. Và nó nghĩ, chắc là Lyra sẽ biết, cô ấy có vốn hiểu biết rất sâu rộng.

"Cái đó có thể là một phép thuật Hắc Ám cao cấp, nếu không tại sao Voldemort lại muốn biết về chúng? Tớ nghĩ rất khó có thể lấy được thông tin này, Harry ạ, cậu sẽ phải rất cẩn thận về việc làm cách nào để tiếp cận thầy Slughorn, nghĩ ra một phương pháp đi..."

"Ron nghĩ rằng tớ có thể ở lại cuối tiết Độc Dược vào chiều nay..."

" Không đơn giản vậy đâu."

Vào tiết học Độc Dược ngày hôm đó, Harry quyết thử cái cách mà Ron đã bày cho nó thử xem.

Thú thật, cả buổi học ngày hôm đó, Harry không tài nào tập trung vào được những gì thầy Slughorn đang giảng giải phía trên. Đầu óc nó đang bày ra cãi viên cảnh khi nó phải tiếp cận và hỏi xin thầy Slughorn về phần ký ức thật kia. Nó thực sự không chắc chắn về tỷ lệ thành công của việc nó sẽ làm. Nhưng Harry không biết còn có cách nào khác ngoài trực tiếp tiếp cận thầy và hỏi ông ấy về chuyện gì đã xảy ra.

Cuối cùng, chuông đã reo vang.

"Đến giờ dọn đồ đạc rồi đấy!" Thầy Slughorn nói.

Thầy Slughorn bắt đầu đi về phía bàn giáo viên và thu dọn đồ đạc.

Harry lững thững ở đằng sau, cố dọn đống sách vở lâu nhất có thể, chờ tất cả học sinh rời khỏi phòng. Cuối cùng thì Harry và thầy Slughorn là hai người còn lại duy nhất trong phòng.

"Mau lên nào Harry, con sẽ bị muộn tiết học sau mất." Thầy Slughorn nói niềm nở, cài cái móc vàng để đóng cái cặp của ông.

"Thưa thầy," Harry nói. " Con muốn hỏi thầy một điều."

"Cứ hỏi đi, con trai, cứ hỏi đi..."

"Thưa thầy, con không biết thầy có biết gì về... về Trường Sinh Linh Giá không ạ?"

Thầy Slughorn ngồi im như hóa đá. Bộ mặt tròn trịa của ông dường như đông cứng. Ông liếm môi và nói bằng giọng khàn khàn:

"Con vừa nói cái gì cơ?"

"Con hỏi là thầy có biết gì về Trường Sinh Linh Giá không, thưa thầy? Thầy biết đấy..."

"Dumbledore bảo con làm cái này phải không." Thầy Slughorn thì thầm.

Giọng của ông đã thay đổi hoàn toàn, nó không còn ân cần nữa, mà giờ đã trở nên kinh hoàng và sợ hãi. Ông dò dẫm trong túi áo ngực và lôi ra một cái khăn mặt, lau mồ hôi trên lông mày.

"Dumbledore đã cho con xem cái... cái kí ức đó." Thầy Slughorn nói. "Đúng không hả?"

"Đúng vậy." Harry nói, nó nghĩ đã đến lúc thành thật.

"Ờ, tất nhiên là vậy rồi." Thầy Slughorn nói khẽ. "Tất nhiên rồi... ờ, nếu như con đã xem cái kí ức đó, Harry, thì con phải biết là ta chẳng biết gì cả... chẳng có gì cả..." Ông nhắc lại lời nói một cách mạnh mẽ "... về cái gọi là Trường Sinh Linh Giá đó."

Ông túm lấy cái cặp da rồng, nhét cái khăn tay lại vào trong túi áo và đi về phía cửa căn hầm.

"Thưa thầy." Harry nói tha thiết. " Con chỉ nghĩ có thể thầy còn có thêm một chút ký ức nữa..."

" Vậy hả?" Thầy Slughorn nói. "Thế thì con nhầm rồi. NHẦM RỒI!:

Ông hét lên những từ cuối cùng và trước khi Harry có thể nói thêm được một lời nào, thầy đóng sầm cánh cửa hầm lại trước mặt Harry.

Bực bội về thất bại của mình, Harry đã suy nghĩ trong mấy ngày sau đó về việc phải làm gì tiếp theo đối với thầy Slughorn. Nó đã quyết định rằng, vào lúc này, nó sẽ để cho thầy Slughorn nghĩ rằng nó đã quên hết về Trường Sinh Linh Giá, điều tốt nhất lúc này phải khiến thầy ấy cảm thấy an toàn giả trước khi quay trở lại tấn công.

Khi Harry không còn hỏi thầy Slughorn nữa, ông ấy lại quay lại với cách đối xử ân cần như bình thường đối với nó, và có vẻ như là đã bỏ cái vấn đề đó ra khỏi đầu. Harry đã chờ đợi một lời mời đến những bữa tiệc tối nho nhỏ của ông. Thật không may, chẳng hề có lời mời nào cả. Harry đã hỏi Hermione và Ginny: cả hai đứa đó cũng không nhận được những lời mời, những người khác cũng vậy. Harry không thể nào ngừng tự hỏi mình rằng có phải điều này có nghĩa là thầy Slughorn vẫn chưa hoàn toàn quên như ông ấy đang thể hiện ra hay không, chỉ đơn giản là không cho Harry thêm một cơ hội nào khác để hỏi ông.

Vào ngày thứ hai của một tuần sau đó, trong bữa tối hôm đó.

Một cô bé tóc nâu nhà Ravenclaw bước tới chỗ Harry đang ngồi.

"Bạn là Harry Potter?" Cô bé nói. " Tôi được yêu cầu để đưa cho bạn cái này."

" Cảm ơn nhé."

Tim Harry chùng xuống khi nó cầm cuộn giấy da nhỏ. Khi cô bé đã ở ngoài tầm nghe, nó nói:

"Cụ Dumbledore nói chúng ta sẽ không nhận thêm bài học nào nữa cho tới khi mình tìm ra được kí ức thật của thầy Slughorn."

"Có thể cụ ấy muốn kiểm tra xem bồ đang làm gì?" Hermione nhận xét.

Harry mở cuộn giấy da, với kiểu viết dài ngắn lộn xộn ngoằn ngoèo không gọn gàng tí nào, nó nhanh chóng biết người gửi thư cho nó không phải thầy Dumbledore.

Harry, Ron và Hermione yêu quý!

Aragog đã chết tối qua. Harry và Ron, các cháu đã gặp nó và biết nó đặc biệt thế nào.Hermione, bác biết cháu sẽ thích nó nếu con được gặp nó.Sẽ rất có ý nghĩa với ta nếu các cháu chịu khó xuống đây trong buổi chôn cất vào tối nay. Ta đang lên kế hoạch để làm điều đó trong buổi tối, đó là thời gian yêu thích của nó trong ngày. Ta biết các cháu không được phép ra ngoài ban đêm, nhưng cháu có thể sử dụng tấm áo khoác tàng hình. lẽ ra bắc không nên rủ các con rời khỏi lâu đài vào buổi tối nhưng bác không chịu nổi sự cô đơn này.

Hagrid.

"Đọc đi." Harry nói, đưa bức thư cho Hermione.

" Ôi, chúa ơi!" Hermione kêu lên, đọc lướt qua bức thư và đưa sang cho Ron, đang đọc nó với sự ngờ vực ngày càng tăng dần.

"Bác ấy điên rồi." Nó giận dữ nói. " Cái thứ đó đã từng bảo con cháu của nó ăn thịt bọn mình. Thế mà bác ấy lại bảo bọn mình xuống đó khóc thương cho con quái vật đó hả."

"Không chỉ vậy đâu." Hermione nói. "Bác ấy bảo chúng ta rời khỏi lâu đài vào ban đêm và bác ấy biết an ninh đang được thắt chặt và sẽ rắc rối như thế nào nếu chúng ta bị bắt."

"Chúng ta sẽ xuống gặp bác ấy trước đêm nay." Harry nói.

"Ừ, nhưng liều về một chuyện như thế này ư?" Hermione nói. "Chúng ta đã mạo hiểm để giúp bác Hagrid, nhưng sau tất cả – cái chết của con Aragog. Phải chi là việc gì quan trọng hơn -"

"Mình không muốn đi." Ron kiên quyết.

Harry cầm là thư đầy mực lấm lem, chăm chú nhìn xuống những vết mực loang lổ khắp bức thư, rõ ràng là những vệt nước mắt.

"Harry, cậu không thể nghĩ việc đi được." Hermione nói. "Không đáng để bị cấm túc đâu."

Harry thở dài.

" Ừ, mình biết." Nó nói. "Bác ấy sẽ tự chôn Aragog mà không có chúng ta."

"Đúng, bác ấy sẽ làm thế." Hermione nói, vẻ mặt yên tâm. "Nhìn này, môn Độc Dược hầu như trống vào chiều nay, cố gắng làm cho thầy Slughorn dịu xuống một tí đi."

"Bồ nghĩ là sẽ may mắn sau thất bại vừa rồi à?" Hary cay đắng nói.

"May mắn!" Ron nói bất thình lình." Harry, đúng rồi !"

"Ý bồ là gì?"

"Sử dụng Phúc Lạc Dược đi Harry."

"Ôi Ron, đúng rồi." Hermione nói, nghe sững sờ. "Dĩ nhiên rồi! Tại sao mình không nghĩ ra nhỉ?"

"Phúc Lạc Dược!" Harry nói." Mình không biết...Mình định để dành nó."

"Để làm gì?" Ron hỏi một cách ngờ vực.

"Còn cái gì trên đời này mà quan trọng hơn kí ức của thầy Slughorn, hả Harry?" Hermione hỏi.

Harry không trả lời.

" Thôi được...rồi. Mình sẽ sử dụng nó."

" Vậy làm luôn thôi." Hermione reo lên.

Sau khi kiểm tra một cách cẩn thận là Neville, Dean và Seamus đều không có mặt ở kí túc xá. Harry cẩn thận lấy mấy chiếc tất được cuộn lại nằm giữa cái rương đồ và lôi ra một cái bình nhỏ xíu, phát ra những tia lấp lánh.

"Được rồi, nó đây." Harry nói, nó giơ cái bình nhỏ lên và uống một ngụm được ước lượng cẩn thận.

"Bồ cảm thấy thế nào?" Hermione thì thầm.

Harry không trả lời mất một lúc. Sau đó, một cách chậm chạp nhưng rất rõ ràng, cảm giác phấn khởi vui vẻ lan tỏa khắp cơ thể nó, nó cảm thấy nó có thể làm được mọi thứ, tất cả mọi thứ...và việc lấy kí ức của thầy Slughorn dường như không còn là việc gì khó khăn nữa cả.

Harry đứng lên, mỉm cười và trần đầy năng lượng.

"Xuất sắc." Nó nói. "Thật sự xuất sắc. Phải...mình sẽ đi xuống gặp bác Hagrid".

"Cái gì?" Ron và hermione kêu lên kinh ngạc.

"Không, Harry, cậu phảI đi gặp thầy Slughorn, nhớ không?" Hermione nói.

"Không." Harry trả lời đầy tự tin." Mình sẽ đến nhà bác Hagrid, mình có một cảm giác rất tuyệt là đi đến gặp bác ấy."

"Bồ thấy việc chôn một con nhện khổng lồ là tuyệt vời hả?" Ron kinh ngạc.

"Phải." Harry nói, kéo tấm áo khoác tàng hình ra khỏi túi xách của nó. "Mình cảm thấy chính là nơi đó, cậu biết điều đó nghĩa là gì không?"

"Không." Ron và Hermione đồng thanh, bây giờ trông tụi nó cực kì hoảng sợ.

Harry cười to, và Ron và Hermione trông càng hoảng sợ hơn.

"Tin mình đi." Harry nói" Mình biết mình đang làm gì... hoặc ít nhất là như vậy"

Nó tự tin bước ra phía cửa, Harry kéo tấm áo tàng hình trùm lên đầu và bắt đầu đi ra cầu thang, Ron và Hermione nhanh chóng đi theo sau nó. Đến chân cầu thang, Harry nhẹ nhàng lướt qua một cánh cửa mở.

Chui qua cái lỗ chân dung trở thành việc dễ dàng, cảm giác phấn chấn của Harry càng tăng dần, Harry sải bước ra khỏi lâu đài. Nó không phải đi rón rén, và cũng không gặp ai trên đường, nhưng điều đó không làm nó ngạc nhiên chút nào cả. Buổi tối hôm nay, nó là người may mắn nhất ở Hogwarts.

Khi đi đến tiền sảnh, Harry nhận ra thầy Filch đã quên khóa cửa trước. Harry tươi cười, mở cửa và hít thở hương thơm cỏ cây và không khí trong lành một lúc trước khi bước xuống bậc thềm đi vào bóng hoàng hôn.

Khi bước xuống bậc thềm cuối cùng, tự nhiên nó cảm thấy sẽ dễ chịu biết bao nhiêu nếu đi ngang qua mảnh vườn trên đường tới căn chòi của bác Hagrid. Mảnh vườn không hẳn nằm ngay trên đường đi, nhưng dường như đối với Harry đó là một ngẫu hứng khôn ngoan mà nó nên làm. Thế là ngay lập tức Harry hướng về phía khu vườn mà đi. Chính ở đó, trên khu vườn, nó vô cùng hài lòng khi bắt gặp thầy Slughorn đang đứng trò chuyện với cô Sprout. Harry trốn sau bức tường đá thấp, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

"Tôi cảm ơn cô đã dành thời gian, cô Pomona." Thầy Slughorn lịch sự nói." Nhiều chuyên gia đồng ý rằng chúng sẽ rất hiệu quả nếu được hái vào lúc chạng vạng tối,"

"Ồ, tôi hoàn toàn đồng ý." Giáo sư Sprout nói một cách vui vẻ. "Như thế này đã đủ chưa?"

"Quá đủ, quá đủ rồi." Thầy Slughorn nói, mà Harry thấy thầy đang ôm một đống đầy lá cây. " Nhiêu đây là đủ để chia cho mỗi học sinh năm thứ ba vài lá... Thôi, chào cô, một lần nữa, cảm ơn cô rất nhiều."

Giáo sư Sprout đi về phía nhà kính của khu vườn, và thầy slughorn tiến về nơi mà Harry đang đứng, tàng hình:

Chộp lấy cơ hộI đang hiện ra ngay trước mắt nó, Harry vung tay cỡ tấm áo khoác.

"Con chào thầy ạ."

"Ối trời, Harry, trò làm tôi giật cả mình." Thầy Slughorn nói. " Làm thế nào trò ra khỏi lâu đài được?"

"Con nghĩ là thầy Filch quên khoá cửa." Harry vui vẻ nói, và cảm thấy hài lòng khi thấy Slughorn giận dữ.

"Thầy sẽ phải báo cáo về tay giám thị này. Nhưng tại sao trò lại ra ngoài này, Harry?"

"Vâng, thưa thầy, đó là vì bác Hagrid." Harry nói, mà nó biết rằng điều duy nhất nó phải làm lúc này là nói ra sự thật. "Bác ấy đang buồn lắm.... Nhưng thầy sẽ không nói ai, phải không thầy? Con không muốn bác ấy gặp rắc rối..."

Sự tò mò của thầy Slughorn rõ ràng đã bị đánh thức.

"Ừm, thầy không thể hứa điều đó. Nhưng thầy biết rằng cụ Dumbledore tin tưởng bác ấy, cho nên thầy chắc rằng bác ấy ra không thể làm điều gì quá sức khủng khiếp..."

"Dạ vâng, đó là một con nhện khổng lồ, bác ấy nuôi nó nhiều năm rồi... Nó sống trong khu rừng...Nó có thể nói được và đủ thứ hết -"

"Thầy đã nghe đồn rằng bác ta có mấy con nhện trong rừng." Thầy Slughorn nói nhỏ, nhìn ra hướng rừng cây. "Vậy đúng thật sao?"

"Vâng," Harry nói. " Nhưng mà con nhện này, con Aragog, con đầu tiên mà Hagrid có, nó đã chết tối hôm qua. Bác ấy bị mất tinh thần. Bác ấy cần có bầu bạn khi bác chôn con đó và con nói là con sẽ tới."

"Đáng tiếc quá." Thầy Slughorn nói một cách mơ hồ, hai mắt của thầy tập trung nhìn vào ánh sáng xa xăm từ túp lều của bác Hagrid.

"Nhưng nọc độc nhện khổng lồ rất là đáng giá... Nếu con vật đó chỉ mới chết thì nọc của nó vẫn chưa mất đi... Dĩ nhiên rồi, ta sẽ không làm điều gì vô ý nếu Hagrid đang bị đau khổ...Nhưng giá như có cách nào đó để lấy được một ít.... Thầy muốn nói là, hầu như không có cách nào lấy được nọc của một con nhện khổng lồ khi chúng còn sống....thật là một sự phí phạm khủng khiếp nếu không lấy được nó... một lọ nọc độc đó đáng giá cả trăm Galleons...Nói thật, tiền lương của ta không nhiều..."

Và bây giờ Harry thấy rõ ràng nó nên làm gì:

" Vâng." Nó nói, với một sự ngập ngừng. "Vâng, nếu thầy muốn đến đó, thưa thầy, Hagrid chắc chắn sẽ vui lòng... Để cho Aragog một cuộc tiễn đưa tử tế hơn, thầy biết đó..."

"Phải, dĩ nhiên rồi." Thầy Slughorn nói, mắt thầy lóe lên vẻ hăng hái. " Harry à, thầy sẽ gặp trò dưới đó. Đem theo một hai chai... để uống tiễn biệt con vật đáng thương đó. Và thầy sẽ đeo cái cà vạt khác, để phù hợp với đám tang của con Aragog."

Thầy hối hả quay trở lại lâu đài, và Harry đi nhanh tới chỗ bác Hagrid, tự cảm thấy hài lòng.

"Tới rồi à." Bác Hagrid làu bàu, khi bác mở cửa và thầy Harry hiện ra từ tấm áo khoác tàng hình trước mặt.

"Vâng – mặc dù Ron và Hermione không thể tới." Harry nói. " Các bạn ấy thực sự lấy làm tiếc."

"Không-không sao... Nó..."

Hagrid nấc một cái, bác đã đã tự làm một cái băng đeo màu đen trên cánh tay. Và mắt bắc sưng húp và đỏ ửng. Harry vỗ nhẹ vào khuỷu tay bác ấy, là điểm cao nhất mà nó có thể vươn tới.

"Chúng ta chôn nó ở đâu?" Nó hỏi. "Trong rừng hả?"

"Ồ, không." Hagrid nói, chùi hai con mắt đang chảy nước ròng ròng xuống giữa áo của mình. "Những con nhện khác không cho ta đến gần mạng của bọn chúng nữa. Đó là mệnh lệnh của Aragog, bảo tụi nó không được ăn thịt ta! Con có thể tin điều đó không, Harry?"

Bác ấy lại nức nỡ lên một lần nữa và Harry lại vỗ vỗ lên khuỷu tay bác, nói rằng bác đã làm rất là tốt.

"Giáo sư Slughorn bắt gặp lúc con xuống ở đây, bác Hagrid."

"Không có rắc rối gì đấy chứ?" Hagrid nói, trông hoảng sợ. "Con không được ra khỏi lâu đài vào ban đêm, ta biết, đó là lỗi của ta -"

"Không, không, khi thầy ấy nghe những gì con làm, thầy ấy nói là thầy sẽ vui lòng đến và dành sự tôn trọng của thầy ấy tới Aragog." Harry nói.

" Ông ấy làm vậy thật sao?" Bác Hagrid nói, tỏ vẻ ngạc nhiên và xúc động. " Thật là một người tử tế quá. Ông đâu có mang con về mách tội. Trước đây bác chưa từng qua lại nhiều với Horace Slughorn... vậy mà ông ấy lại đến tiễn đưa Aragog."

Harry đi tới phía sau cửa sổ của túp lều của lão Hagrid, khi nó thấy con nhện khủng khiếp đầy lông lá nằm chết ở ngoài, những cái chân co cắp lại.

" Chúng ta sẽ chôn nó ở đây à, bác Hagrid, trong vườn hả?"

"Ta nghĩ là ở phía bên kia mấy cây bí ngô." lão Hagrid nói trong tiếng nghẹn ngào. " Ta đã đào sẵn – con biết đấy – cái mồ. Ta chỉ nghĩ là chúng ta sẽ nói vài điều tốt về nó – những kỉ niệm vui vẻ, con biết đấy..."

Giọng lão run run và đứt đoạn. Có tiếng gõ cửa, bác bèn quay ra tiếp khách. Thầy Slughorn lật đật bước qua ngưỡng cửa, kẹp nách mấy chai rượu và đeo một chiếc cà vạt màu đen ảm đạm.

"Bác Hagrid." Ông nói giọng nghiêm trang. "Rất lấy làm tiếc về sự mất mát của bác."

"Thầy thật là tử tế." Hagrid nói." Cảm ơn rất nhiều, và cảm ơn vì đã không nhốt Harry..."

"Một đêm buồn bã, buồn bã...Con vật đáng thương đó đâu rồi?"

"Ngoài kia." Hagrid nói trong tiếng lấc. "Chúng ta – chúng ta nên bắt đầu chăng."

Ba bọn họ bước trở ra ngoài vườn. Mặt trăng vẫn sáng lấp lánh xuyên qua những tán cây, và những tia sáng đó trộn lẫn với ánh sáng từ cửa sổ của Hagrid soi sáng cái xác con Aragog đang nằm cạnh cái hố vừa mới được đào.

"Thật lộng lẫy" Slughorn nói, đi tới chỗ cái đầu con nhện, nơi mà tám con mắt đang nhìn chằm chằm một cách vô hồn lên trời và hai cái càng khổng lồ, cong queo, nằm bất động dưới ánh trăng. Harry nghĩ là nó có thể nghe được tiếng kêu leng keng phát ra từ mấy cái bình khi Slughorn đến chỗ mấy cái càng, nhìn như là đang khám xét cái đầu của nó.

"Không ai có thể hiểu được chúng đẹp như thế nào" Hagrid nói khi thầy Slughorn quay trở lại, nước mắt lão chảy ra từ hai khóe mắt. " Tôi không biết là thầy cũng quan tâm đến một sinh vật như là Aragog, Horace à."

"Quan tâm hả? Bác Hagrid thân mến ơi, tôi sùng bái chúng ấy chứ." Thầy Slughorn nói, lùi ra xa cái xác. Harry nhìn thấy ánh lấp lánh của một cái chai khuất bên dưới tấm áo khoác, nhưng bác Hagrid, lại chùi nước mắt một lần nữa, nên chẳng để ý thấy gì cả.

"Bây giờ... mình tiến hành tang lễ chứ hả?" Thầy Slughorn nói.

Bác Hagrid gật đầu và tiến tới trước. Bác cố nâng con nhện khổng lồ trong đôi tay và lăn nó xuống cái huyệt, cái xác chạm xuống đáy huyệt mạnh vang lên một tiếng huỵch thiệt lớn, bác Hagrid lại khóc nữa.

"Dĩ nhiên, thật khó khăn cho bác, người hiểu nó nhất." Thầy Slughorn nói, cũng giống như Harry, thầy không thể với cao hơn cùi chỏ của bác Hagrid, nhưng thầy vẫn vỗ về cùi chỏ của bác Hagrid.

"Bác cho phép tôi nói đôi lời tiễn biệt nhé?"

Harry nghĩ ắt hẳn thầy Slughorn đã lấy được khá nhiều nọc độc của con Aragog, bởi vì thầy nở một nụ cười mãn nguyện khi bước tới bên miệng huyệt và nói bằng giọng chậm rãi gây xúc động sâu sắc.

"Vĩnh biệt Aragog, vua của loài nhện, những người từng biết mi sẽ không bao giờ quên được tình bạn lâu dài và chung thủy của mi! Cho dù thi thể mi sẽ hủy hoại, vong linh mi sẽ vẫn phảng phất những nơi vắng vẻ đầy mạng nhện trong rừng nhà của mi. Nhiều hậu duệ của mi sẽ phát triển thịnh vượng và những bạn bè thuộc loài người của mi sẽ nguôi ngoai nỗi mất mát mà họ phải chịu đựng."

"Điều đó... thật là... hay!" Bác Hagrid rú lên và ngã nhào, càng khóc to hơn bao giờ hết.

"Thôi thôi." Thầy Slughorn nói, vừa vẫy cây đũa phép của thầy để cho đống đất khổng lồ dâng lên lấp lại thành một cái gò phẳng phiu.

"Chúng ta hãy vô nhà uống tí rượu.Đi thôi, bác Hagrid... Xong xuôi tốt đẹp rồi..."

Ba người họ kéo nhau vào nhà, thầy Slughorn mở nút một trong những chai rượu thầy mang tới, rót gần hết chai vào cái cốc to bằng cái xô của bác Hagrid rồi đưa cho bác.

Thầy giơ cao cái cốc của thầy.

"Để tưởng nhớ Aragog."

"Aragog," Harry và bác Hagrid cùng nói. Cả Thầy Slughorn lẫn bác Hagrid uống một hơi dài. Tuy nhiên, Harry nhờ Phúc Lạc Dược soi đường dẫn lối nên nó hiểu là nó không nên uống, thế là nó chỉ làm bộ hớp một ngụm rồi đặt cái cốc trên bàn trước mặt nó.

"Thầy biết không, tôi đã nuôi nấng nó từ lúc còn là cái trứng," bác Hagrid rầu rầu nói. "Khi nó mới nở ra, nó nhỏ xíu, chỉ bằng một con chó lùn mà thôi."

"Dễ thương." Thầy Slughorn nói.

Thầy Slughorn không tỏ vẻ lắng nghe, thầy đang nhìn lên trần nhà, trên đó có treo một số nồi đồng cùng với một cuộn lông bạc trắng mượt mà.

"Có phải lông bạch kỳ mã đó không, bác Hagrid?"

"Ờ phải." bác Hagrid thản nhiên nói. "Lấy từ đuôi chúng, thầy biết đó, chúng hay làm vướng trên cành cây và các thứ khác trong rừng..."

"Nhưng ông bạn thân mến à, ông có biết cái đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net