Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ tờ giấy mà Hermione để lại đã giúp Harry và Ron đã hiểu rõ được chân tướng sự việc. Con quái vật ẩn dấu trong Phòng chứa bí mật của Slytherin là một con Tử Xà - vua của loài cự xà. Chính vì vậy mà chỉ có mình Harry nghe được tiếng nói bí mật khắp lâu đài, trong khi không ai khác có thể nghe thấy. Đó là do cậu có khả năng nghe hiểu được Xà ngữ.

Tử Xà giết người bằng cách nhìn vào mắt họ, nhưng mấy người ở đây không ai chết – bởi vì không ai nhìn thẳng vào mắt nó. Colin nhìn nó qua ống kính máy chụp hình. Cái nhìn của Tử Xà đã đốt cháy tất cả phim trong máy chụp hình, còn Colin thì bị hóa đá. Còn Justin nhìn thấy Tử Xà xuyên qua thân hình trong suốt của Nick Suýt Mất Đầu là kẻ lãnh đủ hiệu lực cái nhìn của Tử Xà, nhưng con ma không thể chết thêm lần nữa. Còn Hermione và nữ sinh bên nhà Ravenclaw thì được phát hiện với một cái gương bên cạnh. Hẳn là Hermione đã nhận ra con quái vật chính là Tử Xà. Còn bà Noris, vào đêm hôm đó sàn hành lang đã bị ngập nước bởi con ma Myrtle, Bà Noris chỉ nhìn thấy bóng phản chiếu.

Không chỉ vậy tiếng gáy của gà trống là tai họa chí tử đối với Tử Xà. Hèn gì mấy con gà trống của bác Hagrid bị giết. Người kế vị Slytherin không muốn có con gà trống nào quanh quẩn gần lâu đài một khi Phòng chứa Bí mật được mở ra. Loài nhện thường trốn chạy trước khi Tử Xà xuất hiện! Mọi chi tiết đều hoàn toàn phù hợp.

Nhưng một con rắn khổng lồ di chuyển quanh lâu đài được mà không bị ai phát hiện. Nhưng may cho Harry là Hermione đã tìm được đáp án. Đó là đường ống nước, con Tử Xà dùng hệ thống ống nước để di chuyển. Đó là lí do mà Harry nghe tiếng nói bí ẩn vang lên từ bên trong những bức tường. Và cả hai tin chắc lối vào Phòng chứa bí ẩn không ở đâu khác mà chính là phòng vệ sinh nữ bị bỏ hoang của con ma Myrtle. Đang lúc hai người Harry và Ron chuẩn bị chạy đi gặp giáo sư McGonagall để báo cho cô biết thì một tiếng chuông vang lên. Tiếng chuông trên đỉnh ngọn tháp phía bắc chưa bao giờ vang lên nay lại phát ra âm thanh vang vọng khắp trường. Sau đó là tiếng của giáo sư Mcgonagall được tăng âm lên nhiều lần, vang dội khắp lâu đài.

" Tất cả học sinh trở về phòng ngủ của Nhà mình ngay. Tất cả các giáo sư, xin mời các vị trở về phòng giáo sư ngay lập tức."

Ron và Harry nghi hoặc nhìn nhau, chẳng lẽ lại có thêm một cuộc tấn công nữa.

Trong lúc đó Lyra đang trong tiết học Bùa chú, ngay khi thông báo vang lên giáo sư Flitwick ngay lập tức cho cả lớp giải tán và trở về phòng sinh hoạt chung ngay lập tức. Lyra đứng lên đi theo đám đông đang hỗn loạn để trở về phòng chung nhà Slytherin. Mọi người xung quanh ai cũng lo lắng, ngơ ngác trước sự hỗn loạn này.

" Có chuyện gì vậy?!? Sao ai cũng nháo nhào lên vậy? " Draco nói.

Nhưng dường như không ai biết lí do thật sự của vụ hỗn loạn này. Lyra cố nhón chân để tìm kiếm bóng dáng Diamant và thấy cậu đang đi gần đến chỗ mình. May là cô đã xóa đi một phần ký ức của Diamant, có những chuyện chưa đến lúc thích hợp để nói ra.

" Nghe nói có một vụ tấn công nữa." Diamant đến gần Lyra và nói. " Nhưng có vẻ vụ này nghiêm trọng rồi đây."

Lyra không đáp lại, cô nhìn xung quanh và cố gắng đi chậm lại để tụt xuống cuối đám đông. Sau khi đã thoát khỏi tầm mắt của mọi người, Lyra nhanh chân chạy đến hành lang tầng 2. Và ngay vị trí con mèo Noris bị tấn công, ngay phía trên thông điệp thứ nhất, Kẻ kế vị Slytherin lại để lại một dòng chữ nữa "Bộ xương của con bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật."

Dòng chữ đỏ như máu đâm vào mắt Lyra đau nhói. Vậy là hắn hoặc là một kẻ nào đó đã bắt cóc một nữ sinh và mang xuống Phòng chứa bí mật. Hắn sẽ giết thêm một người vô tội nữa. Lyra không kịp suy nghĩ nhiều, cô chạy thật nhanh đến phòng của các giáo sư và nhanh chóng lấp vào một cái tủ để sách vở cũ. Ngay khi Lyra vừa trốn vào thì cánh cửa phòng giáo sư mở ra, hai người Ron và Harry cũng rón rén chạy vào và lấp trong một cái tủ phía đối diện mà không hề hay biết hành động của mình đã bị Lyra trông thấy hết. Một lúc sau, các thầy cô cũng lần lượt kéo vô phòng. Một số trông rất hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra, một số thì nét sợ hãi không giấu nổi trên gương mặt. Rồi giáo sư McGonagall bước vào. Giáo sư lên tiếng trong căn phòng hết sức yên lặng:

" Lại mới có một cuộc tấn công nữa xảy ra. Một học sinh đã bị quái vật bắt đem đi. Đem vô chính Phòng chứa Bí mật."

Giáo sư Flitwick kêu ré lên một tiếng hoảng sợ. Giáo sư Sprout thì giơ hai tay lên bụm miệng. Thầy Snape nắm chặt lưng ghế hỏi lại:

" Làm sao bà biết chắc như thế? "

Giáo sư McGonagall đáp, mặt giáo sư giờ đây đã trắng bệch như tờ giấy:

" Người kế vị Slytherin để lại một thông điệp nữa. Ngay phía dưới thông điệp thứ nhất. "Bộ xương của con bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật." "

Bà Hooch khuỵu chân ngã ngồi xuống một chiếc ghế. Bà hỏi:

"Trò nào vậy?"

Giáo sư McGonagall đáp:

"Ginny Weasley." Giáo sư McGonagall nói tiếp. "Chúng ta sẽ phải gửi tất cả học sinh về nhà vào ngày mai. Vậy là coi như trường Hogwarts chấm hết. Cụ Dumbledore luôn luôn nói..."

Cánh cửa phòng giáo sư đột ngột mở ra thầy Lockhart bước vào. Nụ cười trên môi ông trông lạc điệu hết sức trong không khí căng thẳng đáng sợ này.

" Ồ, xin lỗi quý vị... Tôi chỉ chợp mắt một tý... Không biết tôi đã bỏ lỡ tiết mục gì rồi?"

Thầy Snape bước tới trước, lạnh lùng nói:

" Thật đúng người đúng việc. Chính đây là cứu tinh! Ông Lockhart à, một nữ sinh đã bị quái vật bắt cóc rồi. Bắt đem về chính Phòng chứa Bí mật. Cuối cùng cơ hội trổ tài của ông cũng đã đến rồi đó."

Thầy Lockhart biến sắc. Giáo sư Sprout bồi nhẹ thêm một câu nữa:

" Đúng đó, ông Lockhart. Chẳng phải tối hôm qua ông vừa mới nói là ông biết rõ lối vào Phòng chứa Bí mật là gì?"

Thầy Lockhart lắp bắp:

" Tôi... ờ, tôi..."

Thầy Snape khẳng định:

" Tôi còn nhớ chắc chắn là ông nói ông rất tiếc đã không có dịp trừng trị con quái vật trước khi lão Hagrid bị bắt. Chẳng phải chính ông đã nói là toàn bộ chuyện này thật là lộn xộn, lẽ ra ngay từ đầu nếu người ta cho ông được do hành động thì tình hình đâu đến nỗi nào, phải không?"

Thầy Lockhart cố gắng phân bua:

" T... t... ôi... tôi thực sự thì... Quí vị hiểu lầm tôi rồi..."

Giáo sư McGonagall nói:

" Thôi thì chúng tôi giao phó hết cho ông vậy, ông Lockhart à. Tối nay là thời điểm tốt nhất để làm chuyện đó. Chúng tôi sẽ đảm bảo là không ai cản trở hay dây dưa gì đến công việc mà ông sẽ làm đâu. Ông cứ tha hồ mà một mình tự quần với con quái vật. Rốt cuộc, ông được toàn quyền tự do hành động rồi đấy nhé."

Thầy Lockhart nhìn mọi người xung quanh bằng ánh mắt tuyệt vọng và cầu xin nhưng không ai có vẻ muốn cứu ông cả. Trông thầy Lockhart bây giờ không còn cái vẻ đẹp trai cao sang nữa mà thầy hay phô ra nữa. Môi thầy run lập cập, gương mặt xanh xao và trông thầy rõ ra là một kẻ yếu ớt.

Thầy cố gắng gượng nói:

" Th... thôi... được... T... tôi sẽ... tôi sẽ về văn phòng của tôi để... chuẩn bị..."

Nói rồi ông bỏ đi ngay.

Giáo sư McGonagall tiếp tục nói:

" Tốt rồi, có như vậy thì ông ta mới bớt làm vướng chân chúng ta. Bây giờ giáo viên chủ nhiệm các nhà phải đi giải thích cho học sinh của mình biết chuyện gì đã xảy ra. Bảo cho các trò ấy biết việc đầu tiên phải làm vào sáng hôm sau là lên tàu Tốc Hành Hogwarts về nhà. Xin tất cả các giáo viên còn lại lưu ý: phải đảm bảo là không có học sinh nào trốn khỏi phòng ngủ vào lúc này."

Các giáo sư đồng loạt đứng dậy, và từng người một lặng lẽ bước đi.

Và ngay khi phòng giáo viên trống không, Lyra nhìn thấy Harry và Ron từ từ bước ra từ chiếc tủ phía đối diện.

Khi đã chắc chắn Harry và Ron đã đi khỏi, Lyra cũng rời khỏi phòng các giáo sư. Cô nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh tầng 2, lúc này con ma Myrtle đang than khóc về số phận trong buồng vệ sinh của nó. Lyra đi đến đứng trước cái bồn rửa cũ kỹ, cô đưa tay xoa nhẹ lên vết khắc hình con rắn trên chiếc vòi nước bằng đồng, trong đầu cô đang đấu tranh bởi 2 luồng suy nghĩ: mở cửa Phòng chứa bí mật, vào đó để cứu một người vô tội hay là quay trở về phòng sinh hoạt chung, bỏ lại cơn ác mộng sau lưng.

Nhìn thấy Lyra đứng im lặng mà nhìn chăm chăm vào cái vòi nước, con ma Myrtle bay vút lên cao, hào hứng nói.

" Cái bồn nước đấy bị hỏng lâu rồi."

Lyra mặc kệ con ma nhưng Myrtle vẫn không buông tha.

" Nè sao đứng im lìm vậy. Chẳng lẽ bị hóa đá rồi à?!?" Con ma lại đột ngột rú lên. " Ô ta thấy người rất quen nha, trông cô rất giống một nữ sinh thời ta còn đi học."

Lyra quay lại nhìn con ma, Myrtle từng là một học sinh nhà Ravenclaw, nhưng cô ấy đã bị sát hại khi tuổi đời còn rất trẻ. Bị sát hại bởi hắn - Kẻ thừa kế Slytherin.

Như đã hạ quyết tâm, Lyra bước lùi lại mấy bước. Nhắm mắt lại và thì thầm.

" Mở ra."

Âm thanh trầm trầm như tiếng rít của loài rắn phát ra, kể từ sau đêm Trăng Máu, Lyra nhận ra mình nói được tiếng Xà Ngữ. Cái chậu bắt đầu hạ xuống, để lộ ra một ống nước lớn, bên trong tối om. Lyra hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống. Cô đã quyết tâm phải cứu được cô bé vô tội kia. Lyra bị hút xuống và cứ trôi mãi trôi mãi, trôi vào bóng tối vô tận. Phía sau lưng cô phát ra tiếng ầm ầm, có vẻ như cánh cửa Phòng chứa bí mật đã đóng lại.

Lyra trôi xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục sâu nhất. Cuối cùng sau một lúc Lyra trôi đến một đầu ống hơi ngóc lên và Lyra đáp đất một cách nhẹ nhàng. Xung quanh Lyra giờ đây tối om như một không gian hư vô, cô rút đũa phép từ túi áo vào vẩy nhẹ.

" Lumos "

Một ánh sáng le lói từ đầu đũa phát ra đủ để soi sáng khung cảnh xung quanh. Đây là một địa đạo ẩm thấp, dưới chân Lyra đầy những mẩu xương khô của những loài động vật nhỏ. Đi được một đoạn Lyra giật mình khi bắt gặp một thứ gì đó to lớn kinh khủng và ngoằn ngoèo, đang nằm vắt ngang qua địa đạo. Hít sâu một hơi, cô bước tới gần xem thứ đó là gì, hóa ra đó là một lớp da rắn, màu xanh lục sặc sỡ và có vẻ cực độc. Một lớp da rỗng không. Con rắn đã lột da thoát xác từ bộ da rắn này hẳn là phải dài ít nhất bảy thước.

Lyra lại tiếp tục tiến lên phía trước, cố gắng căng tai để ý động tĩnh xung quanh. Cô không sợ chết, vì cô đã chết một lần rồi. Cái nhìn chết chóc của con Tử Xà cũng không thể có tác động đến người đã dùng phép Trùng Sinh nhưng nọc độc của nó lại là một thứ có thể phá tan mọi bùa phép, nó có thể phá hủy ấn chú Trùng Sinh trong người Lyra khiến cô sống không bằng chết.

Lyra đi tiếp, địa đạo không dài lắm vì chỉ ngay sau đó trước mặt cô là một bức tường đá vững chắc được khắc hai con rắn khổng lồ xoắn vào nhau. Mắt của hai con rắn làm bằng những viên ngọc lục bảo sáng lấp lánh nhìn vô cùng sống động. Trái tim vốn luôn nằm yên trong lồng ngực giờ đây cũng đập nhịp nhàng. Lyra đang đến rất gần.

Cô nhìn vào mấy con mắt ngọc lục bảo bằng một giọng trầm trầm, Lyra rít lên:

" Mở ra! "

Hai con rắn tức thì tách ra, bức tường nứt làm đôi, mở rộng. Hai nửa mảnh tường đá trượt nhẹ nhàng ra khỏi tầm mắt. Lyra hít một hơi thật sâu và bước vào.

Lúc này đây Lyra đang đứng trong một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao lớn, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh rờn rợn. Phía bên kia căn phòng là một pho tượng cao tới trần. Nó đứng tựa vào bức tường ở cuối phòng. Một bức tượng khắc một lão phù thủy có gương mặt già nua nhăn nheo, với chòm râu thưa và dài tới đuôi cái áo choàng phù thủy bằng đá. Dưới vạt áo chùng là đôi chân xám to tướng đứng vững vàng trên sàn phòng bằng phẳng. Và giữa đôi chân là một hình thù nhỏ bé với mái tóc đỏ hoe đang nằm sấp trên sàn trong tấm áo chùng đen.

Lyra chạy nhanh tới, đó chính là Ginny Weasley. Giờ đây cô bé đã rất yếu, bên cạnh cô là cuốn nhật ký quá đỗi quen thuộc với Lyra. Nhanh như chớp cô chĩa đũa phép về cuốn nhật ký và hét to câu thần chú.

" Sigillumsore " ( bùa chú phong ấn, do mình bịa ra :) )

Một luồng sáng bằng bạc tỏa ra từ đầu đũa bao bọc lấy cuốn nhật ký. Bùa chú này sẽ tạm thời phong ấn vật thể hắc ám này để nó không tác động đến cô bé nữa, nhưng đây là một vật thể hắc ám có sức mạnh vượt bậc lên phép thuật của cô chỉ phong ấn nó được một lúc.

Lyra đỡ Ginny ngồi dậy, hơi thở của cô bé yếu ớt đến nỗi lúc đầu cô tưởng cô bé đã không còn thở. Cầm chặt đũa phép trong tay, Lyra biến ra một con dao bạc từ tinh không và nhẹ nhàng rạch một đường lên lòng bàn tay trái. Một dòng máu tươi chảy ra, Lyra nhanh chóng nhỏ vào miệng cô bé. Dòng máu tươi chảy vào miệng Ginny, tạo ra một nguồn nhiệt nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể cô bé. Gương mặt trắng bệch của Ginny bắt đầu có huyết sắc trở lại nhưng hơi thở vẫn vô cùng yếu ớt.

Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên.

" Vasilissa?!? "

Giọng nói quen thuộc đó.

Hóa ra phép phong ấn đã hết tác dụng từ bao giờ. Lyra từ từ quay đầu lại.

Đứng trước mặt Lyra là một thiếu niên có gương mặt như tượng tạc, mái tóc đen nhánh. Đó là người đàn ông đã từng khiến cô thiếu nữ Vasilissa yêu say đắm, nhưng Vasilissa đã chết rồi.

Riddle nhìn chăm chăm vào Lyra.

" Là em sao Lissa? " Giọng hắn trở lên run rẩy.

" Không! " Lyra nói to

" Đúng là em rồi Lissa. Anh là Tom đây!"

" Không Riddle, tôi không còn là Vasilissa nữa. Anh cũng không phải là Tom Riddle, anh chỉ là một mảnh linh hồn của hắn mà thôi." Lyra lạnh lùng nói.

Riddle bước tới trước mặt Lyra, hắn toan đưa tay ôm lấy cô nhưng bàn tay hắn lại xuyên qua cơ thể cô. Nhìn kỹ Lyra mới nhận thấy cơ thể Riddle vô cùng mờ ảo, như thể bị bao bọc bởi một màn sương.

" Đừng chạm vào tôi. Anh chỉ là mảnh linh hồn không hơn không kém."

" Em thay đổi nhiều quá Lissa. Gương mặt, tính cách, nhưng tôi vẫn nhận ra em." Riddle tỏ ra không quan tâm lắm đến vẻ lạnh lùng của Lyra. " Tôi vẫn là Tom Riddle của năm 16 tuổi."

Lyra vẫn không quan tâm, cô đưa tay sờ lên trán cô bé Ginny và thấy ấm lên một chút.

" Con bé sẽ không tỉnh lại đâu. Dù em có làm gì đi nữa."

Hắn vẫn ngông cuồng như vậy.

Lyra chống người đứng lên, đối diện với Riddle. Trước mắt cô là gương mặt Tom Riddle năm 16 tuổi. Những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất của Vasilissa luôn gắn liền với người đứng trước mặt này. Cô thầm nắm chặt tay, để móng tay đâm vào da thịt đau nhói, như vậy Lyra mới tỉnh táo được.

" Đừng tỏ ra tử tế như vậy chứ Tom. Anh vẫn luôn làm những chuyện dối trá dơ bẩn sau lưng tôi." Lyra nói.

Riddle không trả lời ngay. Hắn nhìn sâu vào mắt Lyra nhằm tìm ra sự yếu lòng đang âm ỉ trỗi dậy trong cô.

" Nhưng tôi thật sự yêu em. Điều đó chưa bao giờ là giả dối."

Một giọt nước mắt rơi xuống. Giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má nhợt nhạt của Lyra. Cô đã từng yêu một người điên cuồng như vậy.

Đột nhiên một âm thanh ầm ầm vọng đến, như có gì đó vừa nổ tung. Lyra đoán có thể đó là Harry Potter hoặc ai đó đã đến để giải cứu Ginny. Tom Riddle trước mặt cũng nhanh chóng biến mất vào hư không, Lyra chạy đến lấp sau một cột đá cao lớn.

Đúng như những gì Lyra đoán, một lúc sau cánh cửa đá lại được mở ra một lần nữa và Harry Potter bước vào. Cậu cố lay Ginny đang nằm bất tỉnh một góc, tuy đã được Lyra cứu khỏi cái chết nhưng cuốn nhật ký vẫn tồn tại thì cô bé vẫn sẽ không tỉnh lại được.

Tom Riddle lại một lần nữa xuất hiện.

" Anh Riddle! " Harry ngạc nhiên hô lên.

Riddle nở một nụ cười ma quái.

" Harry Potter à, tao đã chờ đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Cơ hội gặp gỡ mày. Để trò chuyện với mày. Mày thấy đó Potter, tình trạng của con bé này đều có nguyên do của nó. Và câu trả lời cho nguyên do đó lại là một câu chuyện dài. Tao nghĩ nguyên nhân chính khiến Ginny ra nông nỗi này là do con bé đã để mở trái tim mình và đem hết bí mật của mình tâm sự với một kẻ xa lạ vô hình. "

Mắt Riddle không hề rời khỏi gương mặt Harry. Một cái nhìn chăm chú đáng sợ Riddle vẫn tiếp tục:

" Về quyển nhật ký. Quyển nhật ký của tao ấy mà. Con bé Ginny đã viết vô nhật ký của tao trong suốt mấy tháng trời, kể lể với tao những nỗi sầu muộn và băn khoăn đáng thương của nó – nào là mấy thằng anh trêu chọc nó như thế nào, nào là đi học năm thứ nhất mà phải xài toàn là đồ cũ, áo cũ, sách cũ, nào là...Nào là anh chàng Harry Potter vĩ đại tốt bụng nổi tiếng, chắc là, theo con bé nghĩ nhé, chẳng hề thích nó chút nào."

Giọng hắn vẫn du dương như thế.

" Con bé Ginny đã trút hết tâm tình của nó với tao, và ngẫu nhiên mà tâm tình của con bé đúng y như điều tao muốn... Tao đã ngày càng mạnh lên, nhờ nhấm nháp những nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của con bé, những bí mật tăm tối nhất của con bé. Tao trở nên mạnh mẽ, và mạnh hơn con bé Ginny rất nhiều; đủ mạnh để bắt đầu nhen nhúm trong con bé ấy vài ba bí mật của tao, để bắt đầu trút một chút tâm tình của tao vào con bé...

" Đúng vậy Potter. Con bé Ginny là người đã mở cửa Phòng Chứa Bí Mật. Chính con bé ấy đã vặn cổ mấy con gà trống quanh trường và vẽ lem nhem lên tường những thông điệp dọa nạt. Chính con bé đã thả Tử Xà Slytherin ra hại bốn tên Máu Bùn và con mèo của lão giám thị."

Thấy Harry không thốt lên lời, Riddle lại tiếp tục:

" Con bé Ginny ngu ngốc ấy phải mất một thời gian khá lâu mới thôi tin cậy vào quyển nhật ký. Cuối cùng con bé cũng đâm nghi ngờ quyển nhật ký và tìm cách quăng bỏ nó đi. Lúc đó, chính mày, Harry, chính mày đã lượm được cuốn nhật ký và vào cuộc. Không có gì làm tao vui sướng hơn khi mày lượm được cuốn nhật ký của tao. Trong số bao nhiêu người có thể lượm được nó, cuốn nhật ký lại ngẫu nhiên rơi vào tay mày, chính mày, con người mà tao đã háo hức muốn gặp gỡ. Và tao có nhiều điều muốn nói với mày, Harry Potter à. "

Lyra nghe thấy giọng Harry run rẩy:

" Nói gì? "

Riddle đáp, giọng nhẹ nhàng:

" Mày còn vẫn nhớ Chúa tể Hắc ám Voldemort chứ. Làm thế nào mà mày, một đứa trẻ sơ sinh không có tài năng pháp thuật gì phi thường, lại có thể đánh bại được vị phù thủy vĩ đại nhất của mọi thời đại? Làm thế nào mà mày có thể sống sót không hề hấn gì, ngoại trừ một vết thẹo nhỏ, trong khi mọi quyền lực của Chúa Tể Voldemort lại bị tiêu hủy? Và giờ đây mày sẽ biết. "

" Voldemort - là quá khứ, hiện tại, và tương lai của tao, Harry Potter à. "

Riddle cầm cây đũa phép của Harry và bắt đầu quơ trong không trung, viết ba từ lung linh, sáng rực như lửa:

TOM MARVOLO RIDDLE

Rồi nó vẫy cây đũa phép lần nữa, ba từ đó tự sắp xếp lại thành:

I AM LORD VOLDEMORT.

Hóa ra Tom Riddle chính là Chúa tể Hắc ám Voldemort, kẻ đã giết chết bố mẹ Harry và nhiều người khác. Sau đó Riddle đã gọi con Tử Xà ra tấn công Harry. Đúng lúc đó con phượng hoàng Fawkes của cụ Dumbledore bay đến thả xuống chân Hary chiếc mũ phân loại và nó đã bay đến chọc mù hai con mắt chết chóc của con Tử Xà.

Nhưng con vật đó tuy mù hai mắt nó vẫn lao tới Harry. Lúc này Lyra có thể lao ra cứu cậu bé nhưng cô tin Harry sẽ chiến đấu chiến thắng con Tử Xà hung ác đó. Và hơn hết là cô không muốn để lộ ra là mình có khả năng nói được Xà ngữ.

Và bất ngờ Harry đã rút ra từ trong chiếc nón phân loại một thanh gươm bằng bạc trắng bóng, chuôi gươm cẩn hồng ngọc lấp lánh. Bằng hết sức mạnh của mình,Harry đâm một nhát chí mạng vào vòm họng của con rắn. Con rắn đau đớn ngã vật xuống và chết. Nhưng không may là một chiếc răng nanh dài chứa đầy nọc độc đã cắm phập vào da thịt Harry. Chất độc đang lan truyền khắp mạch máu của Harry.

Lyra toan chạy đến chỗ cậu. Chỉ cần một giọt máu của cô thì Harry sẽ được cứu sống. Nhưng Lyra nhìn thấy con chim phượng hoàng Fawkes của cụ Dumbledore bay chấp chới phía trên đầu. Bộ lông đỏ rực của nó tỏa sáng giữa không gian lập lòe của căn phòng, con chim sà xuống bên cạnh Harry. Con chim nhỏ từng giọt nước mắt như những viên ngọc trai vào vết thương đang bỏng rát của Harry. Nước mắt phượng hoàng chảy đến đâu vết thương trên tay Harry cũng lành đến đấy.

Tom Riddle ngó chằm chằm vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net