Chương 9: Chiến Trường Hogwarts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đứng yên, Potter!"

Harry đứng khựng và quay phắt lại. Diamant Lorden đang đứng sau lưng nó, đũa phép chĩa thẳng vào Harry.

" Cậu muốn gì, Lorden?" Harry nói với cậu ta, nắm chặt cây đũa phép.

Lúc này, nó mới có cơ hội nhìn kỹ gương mặt của Diamant, nó chưa bao giờ thực sự chú ý đến cậu ta trước đây, rõ ràng cả hai đã học cùng nhau suốt 6 năm học nhưng sự hiện diện của Diamant mờ nhạt đến nỗi nó chẳng tài nào nhớ nổi gương mặt cậu ta ra sao. Nhưng lúc này đây, khi cả hai đứng mặt đối mặt với nhau, nó mới nhận ra rằng Diamant giống Voldemort hồi trẻ một cách lạ lùng, nó nhớ đến thằng nhóc Tom Riddle khi còn ở trại trẻ mồ côi mà nó đã chứng kiến trong ký ức của cụ Dumbledore và chàng thanh niên Tom Riddle điển trai lịch lãm mà nó nhìn thấy trong ký ức của thầy Slughorn. Và đối chiếu tới người thanh niên đang đứng trước mặt nó đây thì có thể dễ dàng nhận ra sự giống nhau một cách rõ rệt trên đường nét khuôn mặt, nhưng vẫn có những điểm khác biệt như ánh mắt cậu ta trông hiền lành và chính trực hơn so với người cha của cậu rất nhiều.

Cây đũa phép của Diamant vẫn chĩa thẳng về phía Harry, sau một vài giây im lặng ngắn ngủi, cuối cùng cậu ta mới đáp lại.

" Sự thật!"

" Sự thật gì?"

Sau vài giây đắn đo, cuối cùng cậu ta nói, dù âm thanh có bình thản ra sao cũng không dấu nổi sự đau đớn và cô độc trong đó.

" Tôi đã luôn nghi ngờ thân thế thực sự của mình, suốt bao năm qua tôi đã không ngừng tìm kiếm danh tính thực sự của cha mẹ mình nhưng tất cả những nỗ lực đó của tôi chẳng mang đến bất cứ kết quả nào. Ông bà tôi, tất cả mọi người đều cố che dấu sự thật. Bà tôi chưa bao giờ kể với tôi về cha mẹ mình, trong nhà cũng không có bức ảnh nào của họ cả.

Nhưng vào năm thứ học thứ hai, đó là một năm học kỳ lạ. Tôi đã nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, nhưng âm thanh vọng ra từ những bức tường, tôi đã thử tìm hiểu nhưng chỉ qua một điểm, mọi ký ức của tôi về âm thanh đó đều biến mất. Tôi vẫn nghe thấy nó, nhưng ký ức về nó rất mơ hồ, dù vậy tôi lại có một cảm giác rất quen thuộc như thế nó đang trò chuyện với tôi và như thể tôi cũng biết về nó."

Nhưng vào sinh nhật thứ mười bảy vừa qua của tôi, bà ngoại đã đưa cho tôi cuốn nhật ký của mẹ, trong đó đã tiết lộ mọi thứ. Về cuộc đời của bà và về sự thật đáng sợ về người cha của tôi." Vừa nói, Diamant vừa lấy từ trong túi áo choàng ra một bức ảnh hình chữ nhật, nó đưa ra phía trước cho Harry nhìn.

Đó là một bức ảnh đen trắng, người phụ nữ trẻ đang bế một đứa trẻ trên tay, bên cạnh cô ta là một người đàn ông điển trai. Cả ba đang mỉm cười hạnh phúc với Harry. Ở dưới bức ảnh là một dòng chữ viết tay rất đẹp.

Mừng ngày Diamant của chúng ta ra đời. Ba mẹ yêu con.

Tom Riddle - Vasilissa Riddle

Bàn tay cầm đũa phép của Diamant có chút run rẩy, dù đôi mắt không để lộ chút xúc động nào nhưng giọng nói cậu ta lại toát sự cô đơn lạc lõng như một đứa trẻ mất phương hướng.

" Cậu có tin nổi không? Cha tôi, người cha mà trong tưởng tượng của tôi luôn là người vĩ đại nhất lại đã từng muốn giết tôi và giam cầm mẹ tôi. Nếu sự thật lại đau đớn như vậy, tôi thà không biết còn hơn."

Harry cảm thấy có chút đồng cảm với Diamant, nó hiểu nỗi cô đơn mà cậu ta đã trải qua suốt thời ấu thơ khi không biết cha mẹ mình là ai và khi biết sự thật về cái chết của mẹ mình, nó cũng đã từng đau đớn như thế.

" Vậy cậu đã biết sự thật rồi, cậu còn muốn biết điều gì từ tôi?" Harry hỏi.

" Cách giết chết Voldemort!"

Harry ngạc nhiên nhìn Diamant, nó không biết phải nói sao trong tình huống này.

" Có lẽ cậu sẽ nghĩ rằng người nhà Slytherin chúng tôi đều ham mê nghệ thuật hắc ám, nhưng tôi là một người hiểu đạo đức đúng sai. Tôi được ông bà nuôi dạy, tôi sống nhờ sự hy sinh và bảo vệ của mẹ tôi, tôi cũng như cậu mà thôi, tôi căm hận người đàn ông đó, ông ta đã hủy hoại cuộc sống của tôi. Tôi muốn giết ông ta, trả thù cho mẹ tôi và chính tôi."

Harry nuốt khan, nó cẩn thẩn suy nghĩ rồi cuối cùng nó nói:

" Muốn tiêu diệt hắn thì trước hết phải giết chết con rắn của hắn."

" Con thú cưng đó sao?"

Harry gật đầu.

" Cậu mang dòng máu của Slytherin, cậu có thể nói được Xà Ngữ. Vì thế cậu có thể điều khiển nó. Tôi đang tìm cách giết nó, nếu tôi thất bại, cậu có thể điều khiển nó bằng Xà Ngữ và giết nó."

"Harry!" Giọng của Ron thình lình vọng lại từ bên kia bức tường phía bên phải Harry. "Bồ đang nói chuyện với ai hả?"

Ron xuất hiện cùng với Hermione, cả hai ngạc nhiên nhìn Diamant nhưng thấy không khí không mấy nguy hiểm nên cả hai cũng không nói gì. Harry móc từ túi áo khoác ra chiếc nanh tử xà mà Ron vừa đưa cho nó, nó ném cho Diamant.

"Dùng cái này đâm con rắn."

Diamant bắt lấy và cẩn thận xem xét cái răng nanh trong tay, rồi cậu ngẩng lên hỏi Harry:

" Vậy cậu tìm gì ở đây?"

Nó chỉ lên chiếc vương miện phía trên:

" Thấy cái đó không, phá hủy nó sẽ giúp chúng ta tiêu diệt được hắn."

Harry đánh giá cao sự thức thời của Diamant, dù cậu ta dường như chẳng hiểu việc hủy cái vương miện có liên quan quái gì đến việc giết chết Chúa tể Hắc ám nhưng cậu ta vẫn giữ im lặng mà làm theo, không tò mò hỏi nhiều.

Harry trèo lên phía trước, lấy được chiếc mũ miện xuống.

Ngay lúc đó một tia sáng đỏ thắm xẹt ngang Harry chỉ cách có vài phân, Crabbe và Goyle đang đứng ngay phía sau nó, vai sát vai, đũa phép chĩa thẳng vào Harry. Hermione phóng bùa Choáng vào đầu Crabbe.

"Con Máu bùn đó! Avada Kedavra!"

Bằng một động tác như quất roi Crabbe chĩa cây đũa phép của nó vào cái núi cao đầy những bàn ghế cũ, rương cũ, quần áo cũ, cùng vô số đồ tạp nham không thể xác định khác. Bức tường bắt đầu lung lay và một phần ba trên cùng đổ ập xuống lối đi cạnh cửa chỗ Ron đứng.

Harry thấy Hermione nhào qua một bên và cơn giận của Harry trước việc Crabbe cố tình giết chóc đã quét sạch mọi thứ trong đầu nó. Nó phóng một bùa Choáng vào Crabbe, Crabbe đảo người để tránh.

Diamant hô to:

"Expelliarmus!"

Cây đũa phép của Goyle bay vèo vèo khỏi tay nó và biến mất trong đống hổ lốn đồ vật bên cạnh nó, Goyle nhảy choi choi tại chỗ tìm cách lấy lại cây đũa phép.

Goyle gào lên:

" Mày dám phản bội nhà Slytherin sao?!"

Crabbe bèn quay lại và gào "Avada Kedavra!" Diamant vọt biến đi để tránh tia sáng xanh lè. Hermione tấn công về phía bọn chúng, xông tới và đánh bùa Choáng trúng ngay Goyle.

"HARRY!" Cô bé gào.

Một âm thanh cuồn cuộn rú lên đằng sau cho nó vài giây cảnh giác. Nó quay lại và thấy Ron cùng Crabbe đang dốc hết sức chạy thật nhanh về phía tụi nó.

"Thích lửa không hả, đồ cặn bã?" Crabbe gầm lên khi chạy ngang qua.

Nhưng Crabbe dường như không kiểm soát được việc nó vừa làm. Những ngọn lửa có kích thước lạ thường đang rượt theo tụi nó, nuốt chửng những bức tường đồ tạp nham khiến ngọn lửa càng lúc càng to.

"Aguamenti!" Harry la lớn, nhưng tia nước phun ra từ đầu cây đũa phép của nó bốc hơi vào không trung.

"CHẠY!"

Crabbe nắm lấy thằng Goyle bị choáng và kéo nó theo. Harry, Ron và Hermione cùng Diamant hộc tốc chạy bám sát chân nó, và lửa đuổi sau lưng tụi nó. Đó không phải là lửa bình thường, Crabbe đã dùng một lời nguyền mà Harry không hề biết đến. Tụi nó rẽ, lửa vẫn bám theo như thế chúng là sinh vật có tri giác, quyết tâm giết cho bằng được tụi nó. Giờ đây ngọn lửa đang biến đổi, hình thành một bầy ác thú lửa: Những con rắn cháy phừng phừng, những con rồng lửa, bay lên rồi sà xuống, và những đồ đạc tích trữ hàng bao thế kỷ bị lửa nuốt vào tiếp thêm cho chúng sức mạnh.

Không còn thấy bọn Crabbe và Goyle đâu nữa, Harry, Ron và Hermione cùng Diamant đứng lại chết điếng, những con ác thú lửa đang bao vây tụi nó, và sức nóng đang bao vây quanh tụi nó.

"Tụi mình có thể làm gì đây?" Hermione gào át tiếng lửa cháy rần rần điếc cả tai. "Tụi mình có thể làm gì hả?"

"Đây!"

Harry chụp một đôi cán chổi bay có vẻ nặng ịch từ trong đống đồ tạp nham gần nhất và quăng cho Ron và Diamant, Ron bèn kéo Hermione cưỡi lên chổi sau lưng nó. Tụi nó phóng vọt lên không trung, thoát trong gang tấc, khói và sức nóng trở nên hết sức chịu đựng, phía dưới tụi nó ngọn lửa bị nguyền vẫn tiếp tục ngốn ngấu những món đồ cũ của những thế hệ học sinh. Harry không thể nhìn thấy dấu vết của bọn Crabbe và Goyle ở đâu nữa. Chết kiểu này thì khủng khiếp quá... Nó không muốn sự thể như vậy.

"Harry, tụi mình thoát ra mau, thoát ra thôi!" Ron rống lên, mặc dù không thể nhìn qua màn khói đen kịt cái cửa ở đâu hết.

Và bỗng nhiên Harry nghe tiếng một người gào yêu ớt thật thảm thương giữa sự rúng động khủng khiếp, tiếng ầm ầm như sấm rền của ngọn lửa tham tàn.

"Nguy hiểm quá!" Ron thét gọi, nhưng Harry vẫn bay vòng vòng trên không. Cặp mắt kính của nó bảo vệ phần nào đôi mắt nó khỏi bị khói xông, nó rà soát thật kỹ phía dưới, tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống, một cánh tay hay khuôn mặt chưa cháy đen như củi...

Và nó thấy bọn chúng: Crabbe với cánh tay vòng qua Goyle bất tỉnh, hai đứa nó đang ngồi trên một cái tháp mong manh những bàn giấy đã thành than, và Harry nhào xuống. Crabbe nhìn thấy Harry bay xuống, bèn giơ lên một cánh tay nhưng ngay khi Harry nắm lấy cánh tay đó nó đã biết ngay là không xong. Goyle quá nặng và tay Malfoy ướt nhẹp mồ hôi đã lập tức tuột ra khỏi bàn tay của Harry.

Ngay sau đó, Diamant bay xà xuống và kéo Goyle lên chổi của nó rồi lại bay lên không trung, tròng trành và trĩu xuống, trong khi Crabbe trèo lên ngồi sau lưng Harry.

"Cửa, ra cửa mau lên, ra cửa!" Crabbe gào bên tai Harry và Harry tăng tốc, bay theo Ron, Hermione và Diamant xuyên qua đám khói đen cuồn cuộn, khó mà thở được. Qua làn khói, Harry nhìn thấy một cảnh cửa hình chữ nhật trên bức tường và lái cây chổi về phía đó, và vài giây sau không khí trong lành tràn đầy buồng phổi nó và tụi nó tông vào bức tường trong hành lang bên kia.

Harry nhanh chóng ném cái vương miện đang nắm chắc trên tay xuống đất, Diamant nhanh như cắt cầm chiếc răng nanh lao đến và đâm thật mạnh vào chiếc vương miện. Tiếng răng rắc vang lên, một chất gì đó giống như máu, đậm và dính như hắc ín, dường như rỉ ra từ cái vòng nguyệt quế, một luồng khói đen đúa tỏa ra cuồn cuộn từ chiếc vương miện, một tiếng thét gào vang vọng khắp nơi, làn khói đen kia ngày càng dày thêm. Không chần chừ thêm giây nào, Ron nhanh chân đá chiếc vương miện đã vỡ nát vào ngọn lửa đang cháy bỏng kia. Ngọn lửa bùng lên một cách dữ tợn hơn bao giờ hết, tiếng gào thét thê lương kinh hoàng, cột khói đen vẫn không ngừng tỏa ra dày đặc. Ngay trước khi ngọn lửa lan ra ngoài, cánh cửa vào căn phòng Yêu Cầu đã đóng sập lại và biến mất, và Ron cùng Hermione đang ngồi thở hổn hển trên sàn bên cạnh Diamant đang thất thần nhìn vào bức tường mà vài giây trước còn là một cánh cửa.

Ngoài tiếng thở và tiếng ho, không ai nói gì nữa. Lúc đó nhiều tiếng nổ lớn rung chuyển lâu đài, chiến trận vẫn còn đang diễn ra chung quanh. Harry loạng choạng đứng lên

Crabbe và Goyle vẫn ngồi một đống trên sàn hành lang một cách mệt mỏi.

Tiếng gào rống và tiếng la hét cùng tiếng đấu tay đôi không thể nhầm lẫn được đang vang đầy hành lang. Harry nhìn quanh và tim nó dường như ngừng đập, bọn Tử Thần Thực Tử đã vô được trong lâu đài, nó thấy anh Percy và Fred vừa lùi vào, cả hai đang đấu tay đôi với những kẻ đeo mặt nạ và đội mũ trùm kín.

Harry, Ron và Hermione vội chạy tới giúp sức, những tia sáng bay khắp mọi hướng và tên đang đấu với anh Percy lùi lại, rất nhanh, lúc đó cái mũ trùm đầu của hắn tụt ra và tụi nó thấy một cái trán cao và mái tóc có đường sọc...

"Chào, ông Bộ Trưởng!" Percy hét lên phóng một lời nguyền gọn gàng vào Thicknesse, hắn buông rơi cây đũa phép và bấu tay vào ngực áo chùng, rõ ràng là hắn đau đớn khủng khiếp, "Tôi có lưu ý ông là tôi đang từ chức chưa nè?"

"Anh giỡn hả, Perce!" Fred hét lên khi tên Tử Thần Thực Tử mà anh đang đấu ngã lăn đùng dưới sức nặng của ba thần chú đánh Choáng. Thicknesse ngã xuống đất với nhiều cái gai nhỏ xíu phọt ra khắp người hắn, hắn dường như đang biến hình thành một loại nhím biển. Fred sung sướng nhìn anh Percy.

"Đúng là anh đang giỡn rồi, anh Perce à... Em không nghĩ là anh biết giỡn kể từ khi anh..."

Không khí nổ tung. Tụi nó đã túm lại với nhau, Harry, Ron, Hermione, Fred và Percy, hai tên Tử Thần Thực Tử đã đứng lên được, một vẫn còn bị Choáng, tên kia thì bị Biến hình, và trong tích tắc mong manh đó, khi mối nguy dường như nhất thời bị dồn tới đường cùng, thế giới bị xé rời, Harry cảm thấy nó đang bay xuyên qua không khí, và điều duy nhất nó còn làm được là nắm thật chắc cái que gỗ khẳng khiu như vũ khí của nó, vũ khí duy nhất và che chắn đầu nó bằng cánh tay, nó nghe tiếng gào thét của những người đồng hành mà không có hy vọng biết chuyện gì đã xảy ra cho họ...

Và bỗng nhiên thế giới chỉ còn lại đau đớn và mọi thứ như nhòe đi, nó gần như bị chôn vùi trong đống tan hoang của hành lang lúc đó đã trở thành mục tiêu của một cuộc tấn công khủng khiếp. Từng cơn gió thổi báo cho nó biết một bên tường lâu đài đã bị nổ bể rồi, và cái chất nóng sền sệt trên má cho nó biết là nó đang chảy máu trầm trọng. Thế rồi nó nghe một tiếng khóc hãi hùng quặn thắt trong lòng, tiếng khóc diễn tả nỗi khổ mà cả bùa và lời nguyền đều không thể gây ra được, và nó đứng lên, lảo đảo, khiếp sợ hơn mọi nỗi khiếp sợ nó từng trải qua trên đời...

Và Hermione đang cố gượng đứng lên trong đống đổ nát, và ba người đàn ông đầu đỏ đang đứng chụm lại trên sàn nơi bức tường vừa bị nổ tung. Harry nắm chặt bàn tay Hermione khi tụi nó đi loạng choạng và vấp té trên đống đá và gỗ.

"Không...không...không!" Ai đó đang hét, "Không! Fred! Không!"

Và anh Percy đang lắc lắc người em trai của mình, và Ron đang quỳ bên cạnh họ, và mắt Fred mở trừng trừng mà không thấy gì nữa, nét cười của cậu vẫn còn hằn trên mặt.

Thế giới đã kết thúc, vậy sao chiến tranh vẫn không dừng, sao mọi kẻ tham chiến còn không hạ vũ khí đi? Đầu óc Harry đang rơi tự do, cơ thể nó như rơi xuống một cái vực không đáy, không sao nắm bắt được điều gì đang xảy ra.

Và rồi lúc đó một vật thể rơi qua cái lỗ nổ tung bên hông trường và những lời nguyền từ bóng tối nhắm hướng tụi nó mà bay tới, trúng vào bức tường phía sau đầu tụi nó.

"Nằm xuống!" Harry hét lên, trong lúc có thêm nhiều lời nguyền nữa phóng ra trong đêm. Nó và Ron, cả hai đứa đã nắm lấy Hermione kéo cô bé nằm ẹp xuống sàn, nhưng anh Percy đã nằm đè lên xác Fred, che đỡ cho xác cậu không bị thêm những thương tích nữa, và khi Harry hét, "Anh Percy, đứng lên, chúng ta phải đi."

Percy lắc đầu.

"Anh Percy, anh không thể làm gì cho anh ấy nữa! Chúng ta sẽ..." Hermione bỗng gào lên, và Harry, khi quay lại, không cần phải hỏi tại sao. Một con nhện khổng lồ kích thước cỡ một chiếc xe hơi nhỏ đang tìm cách trèo qua cái lỗ to đùng trên tường: một đứa trong đàn con cháu của Aragog đã tham gia trận chiến. Ron và Harry cùng thét to; bùa phép của hai đứa nó đụng nhau và con quái vật bị hất ngã ngửa ra sau, chân cẳng co giật dễ sợ rồi biến mất vào bóng tối.

Nhiều con nhện khổng lồ đang trèo lên hông tòa nhà, chúng được giải phóng khỏi khu Rừng Cấm, ắt hẳn bọn Tử Thần Thực Tử đã xâm nhập nơi đó. Harry phóng bùa choáng xuống bầy nhện, đánh ngã con đầu đàn rớt xuống bầy nhện đồng bọn khiến chúng lộn nhào xuống tòa nhà khuất tầm nhìn. Tiếp đó, thêm nhiều lời nguyền bay véo véo trên đầu Harry, gần đến nỗi nó cảm thấy sức mạnh của chúng thổi dựng cả tóc.

"Chúng ta đi thôi, ĐI NGAY!"

Đẩy Hermione đi trước cùng với Ron, Harry cúi xuống ôm lấy xác Fred kẹp dưới nách. Percy nhận ra điều mà Harry đang cố làm, bèn thôi bám lấy cái xác và giúp một tay: lom khom cúi thấp để tránh những lời nguyền đang phóng tới, tụi nó cùng nhau khiêng Fred ra khỏi chỗ nguy hiểm đó.

"Đây," Harry nói, và cả hai đặt Fred vào một hốc tường trước đây có một bức tượng đứng trong đó. Nó không thể chịu đựng nổi việc phải nhìn Fred thêm một giây nào nữa, và sau khi chắc chắn cái xác đã được giấu kỹ, nó quay đi cùng Ron và Hermione.

Diamant đã đi đâu mất, nhưng ở cuối hành lang, lúc này đầy bụi bặm, gạch vụn rơi rớt và cửa sổ văng ra, Harry thấy nhiều người đang chạy tới chạy lui, nó không thể phân biệt được họ là bạn hay thù. Khi quẹo ở góc hành lang, Percy phát ra một tiếng nghe như trâu rống: "ROOKWOOD!" và phóng vào một gã đàn ông cao lớn đang rượt theo hai đứa học trò.

"Harry, vô đây!" Hermione gào. Cô bé đã kéo Ron ra sau một tấm thảm thêu. Hai đứa có vẻ đang vật lộn với nhau, Hermione đang cố gắng giữ Ron lại, không cho Ron chạy theo anh Percy.

"Hãy nghe mình – NGHE NÈ RON!"

"Tôi muốn giúp... tôi muốn giết bọn Tử Thần Thực Tử..." gương mặt Ron méo xệch, bê bết bụi và khói, nó đang run bần bật vì tức giận và đau buồn.

"Ron, tụi mình là những người duy nhất có thể chấm dứt việc này. Ron – làm ơn – tụi mình cần tìm con rắn, tụi mình phải giết con rắn!" Hermione nói.

Nhưng Harry biết Ron cảm thấy thế nào: Truy tìm một cái Trường Sinh Linh Giá khác không đem lại sự trả thù hả hê; nó cũng muốn chiến đấu, muốn trừng phạt bọn chúng, những kẻ đã giết chết Fred, và nó muốn tìm những người khác trong gia đình Weasley, nhưng nó không thể cho phép ý nghĩ đó hình thành trong đầu.

"Tụi mình sẽ chiến đấu!" Hermione nói. "Tụi mình sẽ phải chiến đấu, để diệt được con rắn! Nhưng lúc này đừng để lạc mất dấu cái việc mà tụi mình phải làm! Tụi mình là những kẻ duy nhất có thể kết liễu nó!"

Hermione cũng đang khóc, và cô bé chùi mặt bằng ống tay áo rách bươm cháy xém trong lúc nói, nhưng rồi hít sâu hơi thở mạnh để tự trấn tĩnh, và vẫn níu chặt Ron, cô bé quay qua nói với Harry:

Bồ cần tìm hiểu coi Voldemort đang ở đâu, bởi vì hắn sẽ có con rắn ở bên mình, đúng không? Làm đi Harry – nhìn vào đầu hắn!"

Tại sao lại dễ dàng đến như vậy? Có phải vì cái sẹo đã bỏng rát suốt mấy tiếng đồng hồ, nóng lòng muốn cho nó nhìn vào suy nghĩ của Voldemort? Nó nhắm mắt lại theo lệnh của Hermione, và ngay lập tức, tiếng gào rú tiếng nổ đùng đoàng cùng tất cả âm thanh chói lói của chiến trường bị chìm lắng cho đến khi chúng trở nên xa xôi, như thể nó đang đứng ở xa, rất xa chúng...

Hắn đang đứng ở một căn phòng bỏ hoang quen thuộc một cách kì lạ, những bức tường tróc lở giấy dán tường và tất cả cửa sổ, trừ một cái, đều bị đóng bít bằng ván. Âm thanh của trận đánh vào lâu đài bị hãm lại và nghe xa xôi. Khung cửa sổ duy nhất không bị bít cho thấy những luồng tia sáng nổ ra ở phía xa xa nơi có tòa lâu đài, nhưng trong phòng tối thui chỉ có duy nhất ngọn đèn dầu cô độc. Hắn đang xoay cây đũa phép giữa những ngón tay, ngắm nghía nó, suy nghĩ của hắn đang hướng về căn phòng phía trong tòa lâu đài, căn phòng bí mật chỉ có hắn mới tìm ra được, căn phòng, giống như phòng chứa bí mật, người ta phải thông minh khôn khéo và tò mò mới có thể khám phá ra được... Hắn yên chí là thằng nhãi sẽ không thể nào tìm ra cái vương miện... mặc dù con rối của Dumbledore đã đi xa hơn hắn tưởng... quá xa...

"Thưa Chúa tể," một giọng nói vang lên, tuyệt vọng và khàn khàn. Hắn quay lại: Lucius Malfoy đang ngồi trong góc tối tăm nhất, te tua và vẫn còn mang dấu vết của sự trừng phạt mà lão đã nhận được sau khi thằng nhãi trốn thoát lần trước. Một trong hai con mắt của ta lão vẫn còn sưng vù. Thưa Chúa tể... xin ngài làm ơn... con gái tôi..."

"Nếu con gái mi chết, thì Lucius à, đó không phải là lỗi của ta. Nó đã phản bội ta, mi đã thấy hành động của con khốn đó, nó đã tiếp tay cho Potter, nó muốn kết bạn với thằng nhãi đó chăng?"

"Không... không đời nào," Malfoy thì thào.

"Mi hãy cầu nguyện là không đi."

"Có phải... có phải, thưa Chúa tể, ngài e là thằng Potter có thể chết về tay kẻ khác chứ không do tay ngài?" Lucius Malfoy hỏi, giọng run run, "Chẳng phải là... xin thứ lỗi... khôn ngoan hơn nếu ngưng lại trận chiến này, rồi đích... đích thân ngài tiến vào tòa lâu đài, và tự tìm ra nó?"

"Đừng giả vờ, Lucius à. Mi mong ngưng chiến để mi tìm hiểu xem chuyện gì đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net