Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tom sững người. Hắn khá ngạc nhiên với câu trả lời lạnh nhạt này. Tuy nhiên, nếu cứ thế bỏ qua thì không phải là phong cách của hắn. 

- Xa lạ như vậy? Tiểu thư Winttern, người ta có câu " Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy". Em đây là muốn phủi sạch quan hệ, trở thành kẻ bất nghĩa... Hửm? - Đôi mắt hắn sáng rỡ như viên trân châu đen quý hiếm, vô giá trên đời....

Scarlett trong lòng cãi cùn. Chỉ là một mối quen biết bình thường thôi, cùng lắm chỉ từng thay giáo sư Merrythought dạy cô vài lần, chẳng mấy câu từ nào đề cập đến những vấn đề khác ngoài học tập cả. 

Chỉ vậy.

Sao qua lời hắn nói lại biến chất nhiều như vậy chứ? Nhưng, Scarlett vẫn phải khuất phục trước nhan sắc đầy quyền lực kia, cô nuốt nước miếng, tự dưng thấy khô họng quá. 

Cô nắm chặt gấu áo. 

Scarlett sợ rằng, nếu nói lời tiếp theo không hợp ý hắn..... Kết cục của cô sẽ chẳng đẹp đẽ cho cam..... 

- Ờm.... Vậy xí xóa lời nói bồng bột của em khi trước nhé.

Hắn cười càng đậm ý, xung quanh hắn bắt đầu tỏa hào quang chói lóa con mắt Scarlett. 

" Merlin.... nhan sắc chỉ để ngắm, không ăn được. Tịnh tâm, tịnh tâm...."

- Em mạn phép nói lại được không? - Nước đi này tôi hơi sai, tôi xin phép đi lại....

- Được. Em nói thử xem? - Tom Riddle hắn muốn nghe xem, cô gái bé nhỏ này sẽ dùng câu từ nào lấy lòng hắn. Giống mấy lời sáo rỗng của Abraxas Malfoy nhằm vòng vo qua chuyện, hay sẽ vội vàng làm thân với hắn như mấy cô nàng kia?

Scarlett ngẩng đầu lên nhìn hắn chăm chú ba giây.... đành từ bỏ.

- Thôi. Vẫn giữ nguyên câu nói ban đầu tốt hơn- Cô buột miệng thốt lên lời.

" Mình chả biết phải tìm lý do nào hợp lý hơn cả."

Sau đó, tựa như ý thức được. Cô vội vàng che miệng mình lại.

Toang rồi....

Tom đã rất mong chờ lần sửa chửa lời nói lỗi lầm của Scarlett cho đến khi hắn nghe được lời cô giữ trong lòng một cách không ngờ tới. Hắn chẳng thể nào đoán ra được Scarlett sẽ thẳng thắn như vậy.

Là hắn ngụy trang quá hiền lành nên cô không nhận ra sự nguy hiểm?

Hay hắn phải khen cô gan dạ đây?

" Sao cũng được." - Hắn xuỳ một tiếng, theo thói quen đút hay tay vào túi quần. Hắn chợt sờ thấy thứ gì đó.

À, hắn nhớ rồi.

Là kẹo.

Hắn đã tiện tay " tịch thu" của ai đó trong Slytherin. Hắn không ăn. Giữ lại cũng vô ích. Nhân đây..... Hắn nhìn đứa bé đang lén lút quan sát hắn bằng ánh mắt dè dặt.

Bản thân hắn ma xui quỷ khiến, đưa cho Scarlett toàn bộ những viên kẹo có trong túi mình.

- Tiểu thư Winttern, xòe tay ra nào.

Scarlett cảnh giác nhìn Tom, hắn không lẽ muốn đánh tay cô hả? Đau lắm đó.

Dưới áp lực đè nén của người đối diện, cô chần chừ, đưa hai bàn tay trắng muốt về phía trước.

Tom khá thích thú trước vẻ dịu ngoan của cô, nhân lúc cô đang nhắm tịt mắt lại không dám nhìn thẳng hắn. Hắn bỏ vào tay cô mấy viên kẹo, đồng thời thừa cơ xoa lên mái tóc mềm như bông của Scarlett. 

Xúc cảm không tồi...

Đến mãi lâu sau, bước chân của Tom đã rời xa từ thuở nào, dưới mặt đất còn mỗi một cái bóng nhỏ nhắn của cô gái nhà Ravenclaw. Scarlett mới dám mở mắt ra từ từ.

Lại thấy mấy thứ ngòn ngọt trên tay mình. Suy nghĩ đầu tiên của Scarlett chẳng phải xem nó có ngon hay không? 

Mà là.....

Hắn sẽ không tốt vậy chứ?! Liệu nó có bị bỏ thêm độc dược bên trong không?

Tới đây, Scarlett cảm thấy kẹo trên tay mình nặng như đang bơi trong khi bị cột thêm một cục đá nặng dưới chân, nhưng cô lại không đủ can đảm để đem chúng vứt đi. 

" Đành đem về phòng ngủ vậy."

Rất lâu sau này, Tom biết được suy nghĩ ngày ấy của Scarlett. Hắn rất bất mãn, hiếm khi hắn dùng chút lòng tốt ít ỏi của mình để tiện tay cho không người khác. Thế mà.... nhóc con Ravenclaw kia lại chẳng biết điều chút nào, thậm chí còn có thể nghĩ sai lệch về hành động bình thường đến thế.

Thà đem sự nhân hậu của mình cho Nagini gặm chơi còn hơn.

Biết chuyện nhưng vẫn bỏ qua vốn không phải phong cách của Tom Marvolo Riddle. Hắn lập tức đòi lại món nợ, nhằm an ủi sự tức giận do Scarlett gây nên.

Tất nhiên, hắn sử dụng kiểu bắt nạt nào chả ai biết được cả, ngoại trừ Scarlett.

Bạn nghĩ xem, Scarlett của chúng ta có phản bác Tom Riddle không? 

Có chứ!!!!

Rất mãnh liệt luôn.

" Chết tiệt!!!! Cái quỷ gì....Hành động ép mua ép bán đó là bình thường hả? Đe dọa người không cùng cấp bậc phải lựa chọn thừa nhận những điều trái với lòng bình là bình thường? 

Đừng đùa chứ!!! 

Nếu bạn nói hành động cho kẹo, xoa đầu đối với người khác tôi sẽ tin, còn đề cập đến Tom Marvolo Riddle.....

Cho tôi xin, nó làm tôi phát hoảng luôn ấy chớ? Bạn thử tưởng tượng cảnh, khí áp xung quanh đột ngột giảm xuống như muốn ép chết bạn. Tự dưng, kẻ chủ mưu lại trở nên hiền từ, thân thiện với bạn.

Chẳng phải là thụ sủng nhược kinh hay sao?

Khi trong mắt cá nhân tôi, Tom Riddle là kẻ nguy hiểm thì bất kỳ hành động nào của hắn cũng được coi như bất thường cả. Nói thật hơn là biến thái siêu cấp."

Chà, lời nói trên hãy xem như bí mật giữa chúng ta. Tôi, Scarlett Winttern mong vạn vĩnh viễn giữ bí mật này. Đừng để huynh trưởng vĩ đại nhà Slytherin biết. Tôi sợ mình sẽ chết trong khi đang gánh trên vai hậu quả nặng nề.....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net