Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi nói chuyện đầy triết lý, mối quan hệ của hai người bỗng trở nên vi diệu hơn. Đó cũng là lần cuối cùng Scarlett tới thăm hắn. Cô còn bận vâng lời tìm cách trốn thoát, không có thời gian.

Ngày thời tiết ấm lên, Scarlett ra ngoài sân nghịch cây. Cô cứ hí hoáy ngắt từng cái lá một, rất vui vẻ. 

Một người phụ nữ với dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen dài bóng bẩy. Cô ta mang vẻ đẹp cổ điển tuyệt đối, nhưng chứa đựng trong đôi mắt kia là nét hoang dại và đầy kiêu ngạo tượng trưng cho gia tộc Black.

Bellatrix Lestrange. Người em họ bị ám ảnh điên cuồng về sự thuần huyết của Sirius Black.

Cô ta hiên ngang bước vào mặc cho sự can ngăn của các gia tinh. Có vẻ nay không phải là lần đầu tiên cô ta đặt chân tới khu biệt thự này. Bellatrix quen đường quen nẻo tới thăm Chúa tể mà mình hết lòng yêu thương. Mặc dù trong lòng cô ta đang nóng hết cả ruột gan vì lo lắng cho ngài nhưng cô ta vẫn vững vàng với những bước chân thanh lịch, quy củ.

Nó hoàn toàn khác một trời một vực với cách đi tùy hứng thông thường.

Công nhận, người được giáo dưỡng nghiêm ngặt có khác.

Đường vào của cô ta chạm phải Scarlett, hai người đều cùng quan sát nhau.

Bellatrix là kẻ cất lời trước, cô ta không hề che giấu khinh thường trong từng câu từ của mình:

- Cũng chỉ là một đứa không rõ xuất thân thôi, Chúa tể có nhất thiết phải coi trọng ngươi đến vậy không? Trông bộ dạng này xem chẳng khác nào lũ sâu bọ lúc nhúc ngoài kia.

- Khôn hồn thì mau biến đi! Cách Chúa tể bọn ta càng xa càng tốt.

Scarlett chẳng hề cảm thấy tức giận với Bellatrix, trái lại cô cảm thấy cô ta đang đưa cành ô liu thơm ngon ngào ngạt cho cô.

Scarlett chìa tay ra xin xỏ.

Chiếc lá cuốn bay đem theo ngôn từ của Bellatrix bay xa, tạm thời chưa thể quay về ngay được.

Trong đầu cô ta tràn ngập những dấu chấm hỏi thắc mắc.

Tay?

Cử chỉ đưa lòng bàn tay mở ra, hướng lên trên thường dùng để nhờ hoặc nhận lấy vật gì đó từ người khác.

- Gì....?- Cô ta hoàn toàn không hiểu ý định của Scarlett, bởi cô chẳng hề hành động giống với những gì bản thân cô ta tưởng tượng. Hoàn toàn không đi theo lẽ thường.

- Cho tôi mượn đũa phép ít bữa, phá hết đống ma thuật rườm ra kia đi.

Kẻ có thể tự ý đặt phòng ngự ma thuật ở khắp nơi trong khu đất của mình, ngoài chủ nhân ra thì còn có ai khác?

Sở hữu chỗ này... chỉ có độc mỗi Chúa tể. Ngài tốn công sức đến thế nhằm tránh việc kẻ nào đó không biết điều đào tẩu mất.

Từ tất cả những luận điểm trên, Bellatrix lờ mờ nhận ra câu mục đích Scarlett muốn hướng tới.

- Ngươi... đừng nói là.....- Muốn trốn thoát khỏi đây chứ hả?

Cô ta vội vàng rụt đũa phép của mình lại. Hình như thấy còn chưa đủ an toàn liền nhét nó, giấu kỹ bên trong lớp áo choàng. Đồng thời bắn ánh mắt cảnh cáo về phía Scarlett.

Bellatrix muốn cô biến mất là một chuyện mang lòng riêng. Tuy nhiên, đắc tội với Chúa tể lại chẳng khác nào một nỗi ô nhục lên lòng trung thành, tuyệt đối phục vụ mệnh lệnh ngài đưa ra của cô ta.

Scarlett bĩu môi. Cô biết ngay mà. Ai dám tiếp tay cho cô trốn đi chứ?

Hay giờ cô chuyển từ lễ phép xin xỏ thành cướp giật một phát ăn luôn nhỉ?

Hiện tại Bellatrix rất phòng bị, cho nên cô đành chuyển hướng. Có một con mồi béo bở tóc trắng đang hớt hải tiến tới.

Nhìn Abraxas Malfoy, Scarlett lại có suy nghĩ khác đi. Cô tự hỏi khả năng lấy được đũa phép của hắn là bao nhiêu? Bất ngờ tập kích, nếu giựt đồ thành công liệu Bellatrix có hỗ trợ hắn cho cô một cú ngất xỉu không?

Thôi thì..... đành từ bỏ vậy.

- Lestrange, không phải ngươi đến thăm ban Chúa tể sao? Đừng có đứng ngoài đây nữa, mau vào trong thôi.- Hắn ta xém miếng nữa phát hoảng lên được. Con nhỏ này bị ám ảnh bởi Chúa tể điên cuồng lắm. Đứa bé mới chập chững bước vào tuổi trưởng thành lại còn không có đũa phép trong tay chẳng thể đánh bại nó được.

Giữa thế giằng co, con gia tinh nọ từ trong nhà mở cửa ra. Nó lễ phép cùi chào và chuyển lời mời của Voldemort đến hai thủ hạ của hắn.

- Hai vị đến thật đúng lúc. Chủ nhân đã chờ hai người ở bên trong, xin hai người hãy đi theo tôi.

Sau đó.... Scarlett trở về với trạng thái cô đơn lẻ bóng, tiếp tục xới đất, nghịch cây.

Hầy.... Quả nhiên thủ hạ của Voldemort không dễ dụ tẹo nào. Người phụ nữ kia hình như còn có mấy phần thù địch với mình, sẽ không phải cô ta yêu say đắm hắn đó chứ?

Hóa ra trên đời này kiểu người như Chúa tể Hắc Ám vẫn phù hợp các tiêu chuẩn kén chọn của hội chị em bạn dì có sở thích mặn mà.

Scarlett cảm thán trong lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net