1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron với mái tóc đỏ được thừa hưởng từ gia đình mình thề rằng nếu biết Harry sẽ gây ra nhiều chuyện như vậy sau khi khoác lên chiếc áo choàng tàng hình thì nhất định cậu sẽ ngăn cản người bạn cứu tinh của mình sử dụng di vật của cha, tuyệt đối!

Đáng tiếc nhà Weasley không có dòng máu tiên tri nên Ron chỉ có thể chấp nhận sự thật bị ràng buộc.

Đúng, cậu đã bị ràng buộc, và kẻ ràng buộc vẫn đang ẩn náu trong tâm trí cậu.

Ron che đầu lại, cẩn thận tìm ra nguyên nhân sự việc.

Mọi chuyện phải bắt đầu từ ngày hôm qua.

Hôm qua là sự khởi đầu của một kỳ nghỉ Giáng sinh tuyệt vời. Không chỉ vì ít bài tập ở trường mà còn vì đống quà nhỏ mà cậu nhận được.

Rõ ràng, bạn bè của cậu cũng nghĩ như vậy, bởi vì mới hôm qua, Harry đã nhận được một đi vật từ cha nó. Chiếc áo choàng tàng hình.

Ha! Thật tuyệt vời!

Ron ghen tị nuốt nước miếng, nhưng cậu vẫn rất cân nhắc chuyển chủ đề. Dù sao đây cũng là di vật của cha Harry, cho nên dù trên mặt Harry  mỉm cười vui vẻ thì nhất định trong nó lòng rất phức tạp - cậu tin chắc chắn là như vậy.

Vì vậy Ron trầm ngâm thay đổi chủ đề, vui vẻ trải qua ngày đầu tiên của kỳ nghỉ với Harry. Ngay cả vào ban đêm, khi Ron nghe thấy tiếng cửa mở, cậu cũng giả vờ như không biết gì. Suy cho cùng, bạn cậu cần một đêm yên tĩnh một mình với chiếc áo choàng. Hơn nữa, dựa trên sự hiểu biết của cậu về Harry, Harry sẽ đến mời cậu vào ngày hôm sau!

Mọi chuyện đúng như Ron mong đợi.

Ngày hôm sau, gần như ngay khi giờ giới nghiêm bắt đầu, Harry nóng lòng muốn mời Ron, cùng nhau khoác lên mình chiếc áo choàng tàng hình thần bí và bắt đầu có mục đích tìm kiếm nó.

Đúng vậy, tối hôm qua Harry đã nhìn thấy bố mẹ nó trong buổi đi đêm, nên nó vô cùng háo hức mời bạn thân của mình đến xem, ngay cả khi vì mục đích này, họ đã phải đi bộ trong hành lang tối tăm và lạnh lẽo hơn một giờ.

Có trời mới biết Ron muốn quay lại chiếc giường ấm áp của mình đến mức nào!

May mắn thay, sự chăm chỉ của họ đã được đền đáp, cuối cùng họ cũng đến được nơi mà Harry đã nhìn thấy bố mẹ mình tối qua. Thật không may, Ron, người đang đứng cạnh Harry, lại không nhìn thấy bố mẹ của bạn mình.

Một lúc lâu sau.

Ron có vẻ bối rối, "Này anh bạn, cậu có nhầm không? Mình không nhìn thấy gì cả..." Cậu vô tình chạm vào bàn tay lạnh buốt ướt đẫm mồ hôi của Harry, trong nháy mắt lại càng cảm thấy lạnh hơn.

"Sao có thể như vậy được?!" Harry tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, bước sang một bên, "Nhìn kỹ xem, họ ở ngay đó, và họ đang vẫy tay với mình..." Nó thì thầm, giọng nói tràn đầy háo hức và mong đợi, Ron nuốt lại những gì mình muốn nói.

Được rồi được rồi, dù sao cậu đã bị đóng băng lâu như vậy, cậu cũng không quan tâm bị đóng băng thêm một lúc nữa. Ron nghĩ vậy liền đứng lên nhìn vào gương lần nữa. Huh? Ron vừa ngạc nhiên vừa vui mừng phát hiện mình trong gương thật sự đã trở thành Thủ lĩnh nam sinh? Và còn giữ chức đội trưởng Quidditch?

Bộ râu của Merlin! Điều này thật đáng mừng!

Ron cảm thấy trong lòng vui mừng khôn tả. Cậu quay lại để chia sẻ tin vui với người bạn tốt của mình, nhưng lại bị sốc trước ánh mắt mong đợi và khao khát của bạn mình.

Ôi Merlin! Cậu đã quên mất bố mẹ của Harry! Thật là một điều đáng xấu hổ!

Màu sắc khuôn mặt của Ron sánh ngang với mái tóc đỏ của cậu! May mắn thay, lúc này trời đã tối và bạn cậu không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu.

Nhưng – nghĩ đến việc mình vừa làm, Ron cảm thấy xấu hổ và đau lòng. Xấu hổ vì đã quên mất tâm trạng của bạn mình, cậu cũng đau lòng vì tâm trạng của bạn mình lúc này.

Như chúng ta đã biết, Harry Potter, vị cứu tinh nổi tiếng trong thế giới phù thủy, dù có sống cuộc đời của một hoàng tử bé hay không thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng mình là trẻ mồ côi!

Cây đũa phép của Merlin! Làm thế nào cậu có thể nói ra sự thật rằng cậu chưa gặp bố mẹ của Harry? Bạn của cậu chắc chắn sẽ buồn! Đôi tất hôi hám của Merlin đã cả trăm năm không giặt! Tại sao cha mẹ của Harry không thể sống? Tại sao Harry trở thành trẻ mồ côi? Điều này hoàn toàn đáng buồn!

Có lẽ cảm xúc của Ron quá mãnh liệt, hoặc có lẽ những suy nghĩ cấp bách trong lòng Ron đã khiến Merlin cảm động. Tóm lại, vừa mới vừa dứt lời, Ron chỉ kịp nghe thấy hai chữ "Như cậu mong muốn", sau đó Harry nói: Cậu vừa hét vừa ngất đi, khi tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh thất rồi.

Những lời phàn nàn của bà Pomfrey và những giọng nói lo lắng của Harry liên tục vang lên bên tai cậu, nhưng Ron lúc này không có thời gian để ý đến điều đó. Cậu im lặng nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trước mặt, và trông cậu càng ngu ngốc hơn.

Merlin! Ai có thể nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra? ! Tại sao ánh mắt của cậu đột nhiên thay đổi ngay khi cậu thức dậy? Chẳng lẽ chiếc gương mà cậu và Harry nhìn thấy thực chất là một vật phẩm ma thuật hắc ám, và đó là lý do tại sao cậu lại nhìn thấy chính mình trước mặt vào lúc này?

Đúng vậy, người xuất hiện trước mặt Ron lúc này chính là Ron.

Một Ron nhỏ bằng phẳng được treo cao ở góc trên bên trái, bên cạnh Ron nhỏ có rất nhiều dữ liệu khiến Ron choáng váng.

Cái quái gì vậy? !

Ron sợ hãi và hoảng hốt nên nhìn bà Pomfrey đầy mong đợi, hy vọng vị giáo sư thành thạo về chữa bệnh này có thể nhìn ra được cậu bị bệnh gì.

Nữ hoàng y tế bị Ron làm cho choáng váng một lúc, sau đó càng tức giận hơn, dường như hiểu ra điều gì đó, "Trò Weasley, xem xét hiện tại trò đã mất đi rất nhiều sinh lực, thậm chí trò còn không thể nghĩ đến việc thoát khỏi những thứ này bằng thuốc độc! Đừng nghĩ tới!" Nói xong, bà Pomfrey vung đũa phép, một lượng lớn thuốc có mùi vị kỳ quái tự động xếp thành hàng trước mặt Ron, sau đó rót vào miệng cậu.

Cái mùi vị kinh khủng gì thế này! Ron cảm thấy như mình đã ăn rất nhiều trứng thối và tất hôi, vặn vẹo khuôn mặt, cuối cùng không nhịn được nôn ói dưới ánh mắt đồng cảm của Harry. Ngay lúc cậu chuẩn bị phun ra mật, bên tai vang lên một thanh âm lạnh lùng quái dị:

"Tinh – giá trị năng lượng được bổ sung, hệ thống thỏa mãn nguyện vọng chính thức kích hoạt, hệ thống kết dính: Ron Weasley. Mục tiêu tối thượng: Hồi sinh cha mẹ của vị cứu tinh Harry Potter, dữ liệu đang được tải lên, máy chủ đang được quét, nhiệm vụ đang được tạo ra..."

Ron ngơ ngác. Cậu nghe những giọng nói không ngừng vang lên bên tai, nhìn dòng chữ không ngừng thay đổi trước mặt, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ:

Kết thúc rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC