Chương 51. Ý tưởng.®

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời từ cửa sổ len lỏi qua từng ngóc ngách chiếu vào đôi mắt đang khép hờ, Belltrix tỉnh lại. Rõ ràng đây không phải là thời gian rời giường như thường ngày của cô.

Cảm giác không khỏe từ đầu đến chân cùng ai đó bên cạnh đã nhắc nhớ cô tối qua đã điên cuồng như thế nào. Họ liều chết triền miên, như thể dùng cách thức nguyên thủy này để chúc mừng cô đã giải thoát xiềng xích trong tâm hồn chính mình, như thể ở tuyệt cảnh dâng lên ý chí chiến đấu mới.

Voldemort đã sớm thanh tỉnh, lúc Bellatrix đang định rón rén đứng dậy, hắn liền giữ chặt cô, trong mắt hàm chứa một tia tìm tòi, nghiên cứu : "Bellatrix. Nói cho anh biết ý định thật sự của em."

"Ý định thật sự?" Bellatrix học theo một con cáo già, cố ý nháy mắt vài cái làm ra vẻ vô tội, giống như muốn lừa cho qua chuyện, "Em yêu anh, em đã sớm thừa nhận rồi."

"Vậy sao?" Âm cuối lên cao thể hiện sự nghi hoặc của hắn, "Bellatrix, em sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Anh không nghi ngờ tình cảm của em đối với anh, có khả năng em đã nghĩ về chuyện của hai ta rất nhiều nhưng dù vậy, tình cảm cũng không phải thứ em sẽ đặt lên hàng đầu. Cho nên, anh không hề tin sự thay đổi này. Đây lại là một cách phản kháng khác sao?"

Bellatrix cười ra tiếng : "Vậy anh cho rằng em vì sao lại làm vậy?"

"Hành vi tối hôm qua của em, như thể vừa cứu rỗi được chính mình, tin vào anh, càng thêm kiên định với một vài suy nghĩ cùng niềm tin của em mà thôi, anh cũng không biết chính xác em rốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt vấn đề gì, quyết định làm gì."

"Vậy anh làm cách nào nhận ra dễ dàng như vậy?"

"Bất kể ước nguyện ban đầu của em là gì, anh cũng sẽ không từ bỏ cơ hội này. Anh sẽ bắt lấy mỗi một cái cơ hội có khả năng, thậm chí tạo ra cơ hội của riêng anh. Bellatrix, em thật sự yêu anh, đó là lợi thế của anh. Mà chỉ cần em không kháng cự tình yêu này, anh tin rằng anh nhất định có thể khiến em vứt bỏ hết mọi điều mà em cố kỵ. Chỉ có chúng ta, mới phù hợp cho đến hiện tại." Voldemort hiển nhiên nhận rõ mọi thứ, cũng tự tin lạ thường.

"Em nói rồi, chỉ cần anh còn cần em, em sẽ không lại lần nữa rời khỏi anh." Bellatrix cười giơ lên tay phải, "Anh cần em thề với Merlin sao?"

"Không cần. Merlin là vị thần của trước đây, mà anh sẽ sáng tạo ra một thời đại mới. Anh quả thực sẽ lại không cho em cơ hội để hối hận, anh mong chờ hành động em sẽ làm hơn, nói cho anh biết quyết định của em, không phải cái gọi là lời thề." Trong mắt Voldemort rốt cuộc dần hiện ra ý cười, khẩu khí vẫn cuồng ngạo như trước.

"Vậy thì, mỏi mắt mong chờ?"

"Được, mỏi mắt mong chờ, anh chờ mong có thể có một người cùng anh, sáng tạo ra một thế giới phù thủy hoàn toàn mới." Voldemort quay người cúi đầu, hôn lên môi Bellatrix, tỏ rõ hắn lại muốn.

Đến lúc hai người hoàn toàn thức dậy, thời gian đã sắp đến trưa, Bellatrix cẩn thận giúp Voldemort thắt lại nút thắt của áo choàng, cười hôn một cái lên khóe miệng hắn : "Chủ nhân thân ái, đi đi thôi. Em nghĩ dựa vào sự sùng bái mà cô và cha em dành cho anh thì chắc hẳn sẽ không có chuyện vui vẻ gì khi thấy anh bước ra khỏi phòng em từ sáng sớm đâu."

"Voldy." Voldemort mỉm cười sửa lại cách xưng hô, hiển nhiên tâm trạng hiện tại của hắn rất tốt. "Không muốn hoàn toàn công khai quan hệ của chúng ta, em đang chuẩn bị đường lui cuối cùng cho mình sao?"

Nhìn nụ cười có chút nghiền ngẫm của hắn, Bellatrix bắt đắc dĩ đảo mắt : "Em hiểu được dù sao đi chăng nữa, anh đều sẽ kéo em vào thế giới của anh, vậy thì cần gì phải để tâm tới quan hệ của chúng ta làm gì. Phải bảo tồn thể diện bên ngoài của gia tộc Black chứ, chủ nhân." Thấy ánh mắt của Voldemort, Bellatrix tự giác sửa miệng, "Được rồi, Voldy, ý đồ của Alecto gia tộc Carrow anh hẳn là không quên, chẳng lẽ anh định khiến họ chỉ trích rằng chuyện mà cô ta không làm được, lại dễ dàng được hoàn thành bởi gia tộc Black sao?"

"Được rồi, thuận theo ý của em một lần, Bellatrix bé nhỏ." Voldemort cười, khẽ hôn vài lần lên môi Bellatrix, chỉ là ánh mắt hắn tỏ vẻ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.

Trực tiếp ở ngay cửa phòng cô độn thổ, lại xuất hiện ở ngay cửa lớn gia tộc Black. Dùng ánh mắt sâu thẳm mà nhìn thoáng qua Bellatrix ở tầng hai, Voldemort lại thi triển thuật độn thổ mà rời đi.

Thấy ánh mắt cuối cùng của hắn, Bellatrix đột nhiên phì cười. Đàn ông đa nghi lại cường thế như hắn, sẽ không vui khi để cô nắm quyền chủ đạo, từ đầu đến cuối, hắn không hề nhắc đến chiếc nhẫn gia truyền nhà hắn trên tay cô, cũng không có ý định gỡ nó xuống. Có lẽ, yêu phải hắn, là thất sách lớn nhất đời này của cô, mà yêu phải cô, có lẽ cũng là điều khiến hắn tiếc nuối và bất lực nhất. Tình yêu giữa họ, thật sự mà nói, đều là kết quả trái ngược với dự tính nhân sinh ban đầu của họ.

Nhanh chóng điều chỉnh tốt bản thân, Bellatrix dùng "Scourgify" xóa bỏ hết thảy mọi dấu vết, như thường ngày tự nhiên đi xuống đại sảnh dưới lầu. Thật cảm kích với thói quen nghỉ ngơi quý tộc không bao giờ thay đổi của gia tộc Black, vì giờ phút này, cũng là thời điểm mà bọn họ vừa mới thức dậy, cũng chẳng ai để ý đến Bellatrix là khác biệt.

Lễ phép chào hỏi tất cả mọi người, Bellatrix gia nhập bàn ăn. Sirius vẫn luôn tùy ý như cũ, không để ý đến Walburga vẫn luôn nhíu mày, ăn có chút hối hả và thô lỗ. Regulus đã có chút khác so với bình thường, không cúi đầu ăn cơm như thường lệ mà thỉnh thoảng vụng trộm ngẩng đầu nhìn Bellatrix, bộ dạng giống như có gì đó muốn nói với cô.

Ăn xong bữa sáng cũng như bữa chính này, Walburga chuẩn bị trở về phòng chỉnh trang lại bản thân, rất dễ thấy là bà định đi đâu đó thăm hỏi các phu nhân quý tộc khác, để lại Sirius làm ra bộ dáng nhảy nhót hoan hô. Chỉ sợ là cậu nhóc chỉ đang chờ mẹ mình rời đi để cậu có thể tự do tiếp tục trò chơi mới mẻ của mình.

Nhìn bộ dáng vội vã lên lầu của Sirius, Walburga không đồng ý nhíu mày : "Bellatrix, gần đây nếu con có thời gian thì giúp ta xem Sirius một chút. Cả ngày không biết nó đang làm cái gì, thầy giáo gia đình mời tới nhà cũng bị nó trêu đùa mấy lần. Rất nhanh lại quay trở lại Hogwarts, nơi đó chính là ngoài tầm tay với, Merlin mới biết tên nhóc đó sẽ lại gây ra cái họa gì. Nó thường ngày có vẻ nghe con, con giúp ta đốc thúc nó cho tốt, đừng để đến lúc đó các giáo sư Hogwarts nói người thừa kế gia tộc Black chúng ta không có giáo dưỡng."

Bellatrix dùng biểu cảm cung kính nhất quán đáp : "Được rồi, cô." Nhưng trong lòng cô lại có chút buồn cười, khả năng đến tình huống đó, Walburga chỉ sợ ngay cả nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được.

Bellatrix nhớ tới thời điểm Sirius nhập học, không khỏi nhớ tới bức thư sấm kia, Walburga chắc là cực kì phẫn nộ mới có thể không để ý đến hình tượng quý tộc mà mình luôn thể hiện ra, dùng thư sấm để thể hiện sự bất mãn của bà. Thế nhưng lời nhắc nhở của Phineas tối qua đã cảnh tỉnh cho Bellatrix, cô cũng không định thực hiện kế hoạch khiến Sirius vào Slytherin theo truyền thống gia tộc nữa, mà quyết định thuận theo nguyên tác, để cậu gia nhập Gryffindor.

Với tính cách của Sirius, hiển nhiên ở Gryffindor sẽ vui vẻ hơn, cũng sẽ quen được những người bạn chân chính. Hơn nữa, để Sirius gia nhập hội phượng hoàng cũng là vì tốt cho gia tộc Black, vì cô mà chừa một con đường lui. Nếu đến lúc đó Voldemort thật sự thất bại, chỉ cần trước đó hạ bùa truy tung lên Peter Pettigrew, khống chế hành tung của hắn ta, Sirius sẽ không phải nhận mười năm tù oan ở Azkaban, mà cô cũng có thể tranh thủ để thoát thân. Đảm bảo sự an toàn cho Sirius là bước đầu thay đổi nguyên tác.

Còn nếu thật sự có thể thay đổi kết cục, khiến Voldemort có thể giành thắng lợi, cô tin rằng, với thân phận là hậu duệ quý tộc thuần huyết, Voldemort sẽ không đuổi tận giết tuyệt gia tộc Black, ngược lại, hắn còn sẽ lợi dụng bọn họ một phen. Nếu Voldemort đã không sát hại cả nhà Potter, đồng thời thay đổi tác phong thống trị của hắn, Sirius xác thật có hi vọng sống sót.

Xua đi những suy nghĩ trong đầu, Bellatrix quyết định lên lầu làm một giấc, dù sao tối hôm qua cũng đại chiến ba trăm hiệp, cô cảm thấy mình ngủ không đủ giấc. Nhưng chỉ mới trở về phòng, cửa lại bị gõ vang, thanh âm quy củ của Regulus từ ngoài cửa vọng vào : "Chị Bellatrix. Chị có đó không?"

"Có. Vào đi." Bellatrix giương giọng đáp. So với Sirius, Regulus không thân cận với cô lắm, cho nên, cô rất nghi hoặc mục đích cậu nhóc đến đây tìm cô.

Regulus nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, thấy áo ngủ Bellatrix bày ra trên giường, đây là sắp ngủ trưa, cậu không khỏi chần chờ : "Chị Bellatrix, chị có rảnh không? Em không quấy rầy chị chứ?"

Bellatrix cười cười : "Đương nhiên không có - quý ông nhỏ, ngồi đi. Sirius mỗi lần đến chắc cũng không quan tâm chị đang làm gì đâu, cũng sẽ không lễ phép hỏi rằng có đang làm phiền đến chị không. Không cần quá câu nệ với chị, nói đi."

"Chị Bellatrix. Em nghe mẹ nói chị hiện tại là tùy tùng của Lord Voldemort, vì sự nghiệp thuần huyết của ngài ấy mà chiến đấu phải không?"

"Có thể nói như vậy, làm sao vậy?" Nhớ tới nguyên tác, Regulus từ sùng bái mù quáng với Voldemort cho đến cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ ra, thậm chí còn hi sing mạng sống của bản thân, Bellatrix có chút cảnh giác lên.

"Em... thật ra sáng hôm nay khi em rời giường, có thấy loáng thoáng bóng dáng của một người đàn ông. Dáng người đó là của người từng xuất hiện ở bữa tiệc nhà ta, Lord Voldemort." Trong ánh mắt Regulus hiện lên sự kích động : "Có phải không? Hay là em nhìn lầm rồi?"

"Regulus, trước hết nói cho chị biết, còn có ai khác nhìn thấy nữa không?" Bellatrix đau đầu day thái dương, hiển nhiên sáng nay Voldemort cố ý nán lại trước cổng lớn nhà Black, hẳn là một phần trong kế hoạch của hắn, nếu người nhìn thấy hắn còn có cả Walburga, nói không chừng bà hưng phấn đến độ nhảy lên chín tầng mây.

"Hẳn là không có." Regulus suy tư một lát rồi lắc đầu. "Em sau khi rời giường thì đã đến chỗ mẹ nhưng bà ấy còn chưa có thức dậy, anh Sirius thì hẳn là vẫn luôn ngủ nướng."

"Được rồi, Regulus. Hiện tại chị cần biết, em đối với Voldemort có cái nhìn như thế nào?"

"Hẳn là một vị vương giả rất vĩ đại, ngài có phép thuật mạnh mẽ cùng với quyền lực rất lớn, trí tuệ của ngài ấy có thể dẫn dắt gia tộc thuần huyết của chúng ta tới một tương lai huy hoàng hơn." Trên mặt Regulus tràn đầy cảm xúc cuồng nhiệt và sùng bái.

"Em hi vọng sẽ có được cơ hội để có thể nguyện vì ngài ấy mà trung thành, vì ngài ấy, vì sự nghiệp của ngài ấy, vì lý tưởng của cộng đồng chúng ta mà phấn đấu."

"Regulus. Ý tưởng cùng cái nhìn này của em là từ đâu mà đến?" Đây sẽ không phải là điều mà đứa trẻ lớn chừng này tự nghĩ ra được, thần sắc của Bellatrix có chút ngưng trọng lên.

....

một sự trùng hợp chương này 2222 từ. Vâng. Tui đã trở lại sau một quả tết mưa gió lạnh lẽo :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net