VI: ghét

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ đã sang thu rồi. Trời bắt đầu trở lạnh, gió thu thổi nhẹ qua từng tán lá vàng. Sắc xanh đầy sức sống tươi mới của mùa hè đã được sự yên tĩnh, ôn hòa của mùa thu thay thế. Lá hạt dẻ rụng đầy khắp con đường, thời gian chạy mãi không ngừng nghỉ, mới đó mà gia đình Wakamono đã chuyển đến khu xóm nhỏ được gần hai tháng

Hai cục thịt Kozume và cục báo Kuroo vẫn đi học tại trường, riêng gái nhỏ Wakamono thì đi học gia sư vì mẹ Wakamono định đến năm học mới rồi làm đơn nhập học cho Chizue. Nhà đám nhỏ cũng khá gần nhau, chỉ riêng nhà Chizue là cách phía trên nhiều chút, nói chung cũng năm trên một con đường

Đám trẻ ngoan lắm, đều cố gắng hòa nhập cùng nhau, chỉ là trong quá trình đó có nhiều sự khó khăn mà thôi. Đặc biệt là hai vị "tiểu thư" kia, đều có một khúc mắc về đối phương trong lòng

- Wakamono - channnn, có muốn cùng đi chơi khônggg

Tiếng gọi ngân dài của bộ trưởng bộ ngoại giao trẻ tuổi đủ để đánh thức một đứa trẻ sơ sinh ngủ li bì sau tiếng dỗ dành vất vả của người mẹ thức giấc trong giây lát. 

Bịch bịch bịch! 

Tiếng bước chân chạy vỗi vàng trên sàn gỗ ngày càng to và đến gần với cạnh cửa hơn, ngay sau đó là sự xuất hiện của Chizue ngay sau cánh cửa. 

- Có ạ, đi đi đi!

Chizue mừng như vớ được vàng khi trả lời, vị cứu tinh này đã cứu cô trong lúc chán nản vào lúc chiều

- Vậy nhớ cẩn thận và về lúc giờ ăn tối nhé

Mẹ Wakamono nói vọng từ phòng khách. Chizue hí hửng bước ra cửa, môi không khỏi cong lên đến tít mắt

Chỉ là,sau đó liền khựng lại vài giây. À...Kozume - san kìa, ý là...Kozume nữ kìa

Nhưng ngay sau đó biểu cảm liền lại bình thường, hai cậu nhóc thì chẳng còn biết gì nhưng "kozume nữ" lại khác

Cậu ta...không vừa lòng với mình à?

Một suy nghĩ cùng lúc hiện lên trong đầu khi cả hai đều nhìn thấy biểu cảm của đối phương. Khúc mắc trong lòng vô hình càng khiến cả hai khó mà đối xử với nhau. Kuroo nhảu miệng, vô tình cắt đứt dòng suy nghĩ của hai nàng

- Lần này chúng ta đi công viên nhé, chỗ đó mới sửa lại đấy!

- Bóng của anh bị thu rồi ạ...

Không dám bình luận thêm về suy nghĩ này

- Không! hôm nay anh không chơi bóng nữa, trông mấy đứa có thích nó lắm đâu

Ôi một trăm điểm tinh tế cho Kuroo nào

.


Công viên Yoake*

Lũ trẻ háo hức vui chơi, đứa nghịch cát, chơi xích đu hay có đứa ngồi dưới chân cầu trượt chơi game. Dẫu sao cũng chỉ là trẻ con, đều đắm chìm trong những niềm vui nhỏ bé

Không thể nào thiếu những cô cậu nhóc "tinh nghịch đáng yêu" được, ví như cậu chàng tóc đen vểnh một bên nào đó, chỉ chơi xích đu nhưng cũng gọi là chất. Tốc độ của cậu không còn gọi là nhanh mà là bay rồi, tiếng hét của Kuroo vì vui sướng vang khắp khu phố, tiếng gió cứ vù vù bên tai cậu nên hoàn toàn không nghe được tiếng những người xung quanh

- Kurooo, em nữa, em nữa!

Kyatchi sáng rực nhìn Kuroo, công viên Yoake này cũng lâu lắm rồi, dạo gần đấy mới bắt đầu tu sửa vì tỉ lệ trẻ con tăng lên khá nhiều, chỉ là mới bắt đầu tu sửa nên các trò chơi cũng chưa nhiều cho lắm

Kuroo mãi mới chịu xuống khỏi xích đu, cười tít mắt nhường chỗ cho Kyatchi

Nếu có những cô cậu "tinh nghịch đáng yêu" thì cũng có những đứa ngược lại, phía bên kia Chizue cầm sợi dây nhảy cùng chơi với những bạn nữ khác, dù sao quanh đây dân cư khá đông, trẻ em cũng nhiều

- Wakamono - san, ta chơi bên nàyyy

- Tớ tới đây

Chizue chạy thật nhanh tới chỗ phía trước, thế nhưng lại có chút sự cố xảy ra rồi

Sợi dây mắc phải chân của Kyatchi khi đi ngang qua và kết quả...

Rầm!

Tiếng động mạnh tạm dừng mọi trò chơi của lũ trẻ. Kyatchi té rồi, cả tay và chân đều xây xát cả

-...

-...a, x...xin lỗi cậu nhiều nhé Kozume - san

Bầu không khí im lặng bao trùm, có chút khó xử xen lẫn

Kyatchi hít thở, cố gắng nở một nụ cười an ủi, nhưng trong ánh mắt ấy lại ánh lên một sự ghét bỏ nào đó. Wakamono kia, rõ ràng là đã ghét mình đến phát điên rồi

- Không sao, tôi ổn. Em về trước nhé, Kenma, Kuroo

Vừa nói, Kyatchi vừa đứng dậy phủi chân rồi quay người rời đi. Ở đây thật sự khó chịu

Phía bên này, Chizue bối rối muốn đi theo nhưng không biết phải nói thế nào, chết rồi...ánh mắt ấy, cậu ta hẳn ghét mình lắm


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net