Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi bị xe tông, tôi gần như mất hết ý thức nghĩ rằng bản thân sắp 'đi xa' khi bản thân còn quá nhiều thứ chưa kịp thực hiện. 

----------------------------------------------------

Cô mờ hồ cảm nhận xung quanh, nghĩ rằng mình đã xuống địa ngục rồi nhưng KHÔNG. Cô khẽ mở mắt nhận ra mình đang nằm trên đống RÁC! Xung quanh cũng toàn rác với xác người nằm la liệt. Chưa kịp định hình rằng nơi này là nơi nào mùi hôi thối từ rác kèm mùi tanh tưởi của những cái xác người, không kiềm được liền đưa tay che mũi. 

Nhìn xung quanh nơi này có vẻ như thường xuyên xảy ra những cuộc ẩu đả vì một số cái xác có vẻ như mới chết cũng có một số xác đã phân hủy tới không dạng. Nơi này chắc chắn bị ô nhiểm trầm con mẹ nó trọng lắm rồi. Từ việc xuất hiện của thực vật gần như bằng 0, không khí thì ô nhiễm, khí hậu nóng bức dự đoán nơi này bị hiệu ứng nhà kính nặng tới mức nào.

Vì trước kia từ sống trong khu ổ chuột một thới gian nên cũng thích nghi được một chút. Định hình lại được tinh thần cô nhận ra bản thân có vẻ đã được sống lại một lần nửa với cơ thể nhỏ nhắn chắc mới 10 tuổi và kí ức kiếp trước vẫn còn nhớ. 

Đứng dạy đi xem xét xung quanh xem nơi này là nơi nào. Vô tình thấy có một đứa nhóc tóc đen bị một đám người rượt đuổi cầm vũ khí như muốn giết cậu thiếu niên đấy. Dựa vào kinh nghiệm từng sống ở khu ổ chuột tôi không ngu gì mà lao vào cứu một người không có kế hoạch và bản thân cũng chẳng quen người đó. Nhưng vì lương tâm không cho phép tôi bỏ rơi cậu nhóc đó!

Cô cố gắng đi nhẹ nhàng vòng ra sau lưng bọn chúng xem xét tình hình. Đám người đó khoảng 5-6 người, hiển nhiên cô có phải thần thánh gì đâu mà có thể xử lí hết đám đó được. Cô tìm cách đánh lạc hướng bọn chúng. Đợi bọn chúng vừa lơ là, cô liền chạy ra không để hắn kịp hiểu gì liền kéo tay hắn đó chạy đi. 

" Chạy thôi!

Quẹo trái rồi lại quẹo phải tùm lum hướng mong cắt đuôi được đám người đó. Chạy được một lúc cô cùng hắn dừng lại, đứng thở hổn hễn. Quay mặt qua xem hắn đó ra sao, cô khá bất ngờ khi chạy nãy giờ mà mặt hắn vẫn khá bình thường không giống như bị mất sức. Hắn nhìn cô rồi suy nghĩ một lát, nó nói tôi.

" Nãy giờ chúng ta chỉ đang chạy vòng tròn thôi. Chúng ta đã về vị trí ban đầu... "

"!! "

Hắn nói ra tôi mới biết bản thân chạy vòng vòng nãy giờ chỉ đang quay lại chỗ ban đầu! Định mệnh! Đúng là 1 đứa 3 điểm môn Địa lớp 6 không nên ra dẻ dẫn đường người ta chạy thoát được.

' Xoạt ' Đám người khi nãy bước ra từ phía sau đống rác. 

" Tụi mày được lắm, dám lừa bọn tao! Giờ thì khỏi chạy nhé tụi nhóc con "

Con mẹ nó từ kiếp trước tới kiếp này vận đủi cứ bám theo cô miết vậyyy! Bị dồn tới mức này giờ phản kháng cũng vô dụng. Một đám người nữa chạy tới cô nghĩ lần này toang thật rồi. Nhưng vì khi nãy chạy mệt quá cô chẳng còn sức để mà suy nghĩ hay nhận thức được gì nữa, cô chính thức ngất lịm!

-----------------------------------------------

*chuyển cảnh sang thằng nhóc được cô cứu*

Hắn đang thám thính tình hình xung quanh khu vực nơi ở của khu trưởng khu 10. Thì bị phát hiện bởi đám canh gác, đang tính giết bọn chúng bịt đầu mối thì gặp con nhóc ất ơ nào đó chạy ra kéo hắn chạy đi. 

Nó chạy vòng vòng cho đã vào cuối cùng lại quay về chỗ cũ hỏi coi nhìn ngu thật sự. Bây giờ gặp lại đám canh gác nữa. Đã vậy trong lúc này nó còn ngất nữa, hắn tính kệ xác con nhỏ đó mà giết hết tất cả. Nhưng coi như nó cũng có ý tốt cứu hắn nên hắn để nó nằm một góc. Cùng lúc đó đồng bạn của hắn cũng vừa tới lao lên xiên gọn mấy tên lính canh này.

Đồng bạn của hắn giờ mới chú ý tới cô gái phía sau lưng hắn. Một trong số đó lao lên tính giết nó nhưng bị hắn cản lại. Hắn linh cảm không nên giết nó nên đem nó về căn cứ của hắn tra hỏi xem lấy được thêm thông tin gì không.

-------------------------------------------------

Mãi một lúc sau tôi mới lờ mờ tỉnh dậy. Nhận ra bản thân đã bị đưa tới một nhà kho cũ. Tưởng mình bị bắt liền ngồi bật dậy xem. Mọi ánh mắt của những người ở đó đổ dồn vào người tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy! Không khí im ắng và căng thẳng như dây đàn một giống nói vang lên.

" Ồ, tiểu thư tỉnh lại rồi " tôi nhìn hắn đang nở một nụ cười nhẹ nhàng như muốn cám dỗ người khác vậy, may mà tôi không mê trai chứ không tôi cũng đổ mất. Gạt chuyện nhan sắc của hắn ta sang một bên tôi đang hoang mang không biết chuyện gì đã xãy ra trong khi bản thân ngất. Hắn như hiểu đang nghĩ gì liền giới thiệu.

" Xin chào tiểu thư, tôi tên là Chrollo Lucifer. Tôi là người đã đưa cô đến đây lúc cô ngất. Không biết tiểu thư đây tên gì? "

Tôi cảm nhận được nguy hiểm từ người đàn ông này, tôi biết mình nên rút lui ngay không nên day vào hắn và đám người này

" Tôi là Yui. Kamishiro Yui. Rất cảm ơn vì đã giúp tôi, nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép rời đi  

Vừa dứt lời đang đứng dậy tính rời đi. Nhưng đời đâu như là mơ, dễ gì bọn chúng nào để tôi ra đi một cách bình thường chứ

" À có lẽ hiện tại tiểu thư không thể rời khỏi đây được rồi

"? "

" Tôi đã cứu tiểu thư rồi vậy tiểu thư phải trả công chứ? Đơn giản thôi trả lời tôi vài câu hỏi là được rồi "

Tôi thiết nghĩ rằng trả lời một vài câu hỏi để đổi lấy việc thoát khỏi đám người này quá hời nên không ngần ngại gật đầu.

" Đầu tiên, nhìn cô không giống người ở đây cô là người ngoài vào sao? "

"??? " Tôi đang rất hoang mang do như thế nào mới là người thuộc về nơi này cơ. Có lẽ hắn thấy tôi như vậy hắn bồi thêm một câu.

" Tôi thấy trang phục cô khá sạch sẽ hẳn cô là người mới tới nhỉ? Chứ người ở đây ăn mặc là một thứ xa xỉ nói chi là việc có đồ sạch sẽ như vậy "

Giờ tôi mới nhận ra, nhưng nói vậy cũng đâu đúng. Vừa sống lại cô đã ở đây rồi mà chứ có phải người mới tới đâu.

" Hmm. Vậy tiếp theo cô biết gì về thế giới bên ngoài không? "

" ... "

Cô đang phân vân không biết trả lời như thế nào vì cô mới sống lại đã ở nơi quái quỷ này, làm sao biết được ngoài kia thế giới đã phát triển tới mức nào. Nhưng nếu cứ im lặng như này liệu có là ổn? 

" Như vậy là được rồi. "

Nghe được câu này tôi mừng hết sức, đau nghĩ rằng cách im lặng là vàng áp dụng lại được cơ chứ. Nghĩ bản thân cuối cùng cũng được thả ra. 

" Vậy tôi đi đa- "

" Đứng im đó! " Tôi quay đầu về phía phát ra âm thanh. Người nói câu đó lên một tên lùn, mắt cá chết nhìn tôi! Sợ thật chứ thanh kiếm của tên đó kề ngay cổ tôi, di chuyển một cái là đi mạng như chơi. 

 " E là cô không rời khỏi đây bình thường được rồi. Cô cũng hết giá trị rồi nê- "

" Kh-khoan đã... " Mồ hôi tuông như suối, chẳng nhẽ tôi lại phải chết lần nữa sao. Tôi chỉ vừa mới sống lại chưa được nửa ngày đã sắp ngắm gà hỏa thân lần hai?

" Tôi có thể là được nhiều thứ lắm! Nên rủ lòng thương đừng giết tôi màaa " vì cái mạng rẻ rách này mà tôi phải vứt liêm sỉ nài nỉ bám lấy chân Chrollo.

------------------------------------------------

Chrollo-hắn khá bất ngờ khi hắn còn tính kêu cô hợp tác, ấy vậy mà cô tự nguyện. Cả đám cũng đang thiếu người sai vặt, nếu để cô làm cũng hợp lí nhỉ?

" Cô có muốn làm chân sai vặt của mọi người ở đây không? "

Hắn nhìn cô đang đắn đo trong lòng có chút hứng thú.

" Được, tôi đồng ý. Với điều kiện tôi muốn mạng sống của mình ở đây luôn được đảm bảo. Ít nhất không bị ai trong số những người ở đây làm hại

Hắn thiết nghĩ dù sao cũng muốn giữ cô lại đây với hắn cũng chưa muốn cô chết sớm nên cũng đồng ý.

" Xin giới thiệu lại tôi là Chrollo Lucifer, còn họ là đồng bạn của tôi. "

" Tôi là Pakunoda, gọi là Pakun cũng được "

" Machi "

" Feitan "

" Chào! Tớ là Shalnark! "

" Ta là Uvogin. Nhìn nhóc yếu đuối thật "

" Ta là Nobunaga "

----------------------------------------------

Khi hắn kêu rằng muốn tôi làm CULI cho họ! Nghĩ sao vậy chứ từ kiếp trước tới kiếp này tôi cứ phải làm nô bộc cho người khác miết vậy ông trời sao ác với tôi thế. Những nghĩ lại thì nếu mình chịu khó làm người hầu kẻ hạ cho bọn họ thì ít nhất cái mạng rách này cũng sống được lâu hơn một tí. Tại sao lại là một tí ư? Đơn giản đám này chẳng ai là người BÌNH THƯỜNG cả! 

Không chết do thế giới khác nghiệt ngoài kia thì cũng chết do bị hành hạ bởi đám này thôi! Dù vậy tôi vẫn ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý, một sự nhịn bằng chính sự lành!

____________________________

16/8/2023

Văn phong của tôi nó cứ lủng củng thế nào í. Tới cái chủ ngữ viết cùng tùm lum khó hiểu :((



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net