chapter 3: lời nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ILLUMI 'S POV:
Thế là trong chốc lát tôi đã trở về dinh thự Zolddyck, không nói là phiền nhưng việc tôi bế con nhỏ ốm yếu này về cùng với cách xưng hô quá đà của mẹ tôi đã khiến tôi không khỏi khó chịu..nhưng cũng không hẳn là vậy...ý tôi là cũng được chỉ là không thích bọn quản gia kia cứ xì xầm bàn tán mất trật tự thật!
Phải dạy dỗ chúng lại cho biết nghe lời mới được!
" mau chuẩn bị một phòng trống thật sạch sẽ cho ta! " mẹ tôi vừa ra lệnh cho một tên quản gia ngố nào đó
Phải nhanh lên! Chứ mình...thấy không ưa con nhỏ này tí nào...mặt mày lấm lem những vệt dơ...thật ngứa mắt
Tôi không phải là người thích sạch sẽ nhưng chỉ cần nhìn nó đã thấy dơ bẩn đến khó chịu.
"Người đâu! Mau đến đây! Bế...con nh..." tôi đang nói thì mẹ tôi véo tay một cái như lời nhắc nhở với tôi,thật không khó để nhận ra cái tình cảm mà mẹ tôi dành cho nó, một người xa lạ.
"Nhanh lên! Bế vị tiểu thư này...và tắm rửa sạch sẽ cho cô ấy! Rồi chăm sóc nó...à...cho cô ấy đến khi tỉnh lại! Rõ chưa! " tôi ra lệnh cho quản gia Gotoh rồi thả nó cho ông ta bế
Tôi chán ngáy cái trò hề này rồi!
Tôi bước nhanh mặc cho mẹ tôi đang lớn tiếng phía sau tôi vì những hành động được cho là thiếu nhẹ nhàng.
__________________________________
Bình minh bắt đầu ló dạng và nơi được cho là âm u nhất cũng phải bị soi sáng một vài phần...
Những tia nắng mạnh mẽ xuyên qua dãy sương mù dày đặc luôn bao phủ quanh dinh thự Zoldyck
Lẻ loi chiếu qua căn phòng nơi Toru đang ngủ...
TORU'S POV :
Vài tia nắng ấm áp chói rọi vào căn phòng chứa hơn lạnh của tôi
Khiến tôi khó chịu với sự thay đổi ấy tôi liền ngồi dậy và vương người
" aaaa!!!" tôi ngáp một hơi dài rồi lại dụi mắt còn muốn ngủ
" đây là đâu vậy ta? Sao căn phòng này lại lạ hoắc vậy trời??"
Tôi hốt hoảng và tỉnh ngủ hẳn đi
Mọi thứ xung quanh tôi lúc này thật sự âm u và lạnh lẽo nhưng không thể nào che đậy được những thứ này...những thứ đắt tiền ấy.
"Ôi trời ơi!!! Căn phòng này đẹp quá đi!! Thảo nào mình thấy lạ mắt đến vậy!!! " tôi ngồi dậy và nhảy tưng trên giường ngủ
Chiếc nệm rất mềm mại và có lực đàn hồi rất tốt, chăn gối thì thơm tho và sạch sẽ
Phía trên tôi là một chiếc đèn chùm rất chi là quý tộc và nhìn nó mà tôi có thể đoán là nó hơn vài chục triệu rồi, nó được đính bằng những viên đá quý hoặc một thứ gì đó đại loại rất đắt tiền
Hai chiếc tủ to đùng và một bàn trang điểm chứa rất nhiều vật dụng đắt tiền
Sàn nhà và tường thì khỏi nói nó mang cả bạc tỉ
"Sao mình lại có thể ở trong một căn phòng xịn xò và xa xỉ quý tộc vậy nè???!" tôi bước xuống giường và đi xung quanh nhìn một hồi...và chợt nhớ ra những gì vừa xảy ra hôm qua.
" mình đã bị Illumi chơi một cú!!
Anh ấy đã đâm kim châm vào gáy mình nữa! " tôi vừa nói và sờ gáy
Quả thật sau gáy tôi có lồi lên một vết gì đó đụng vào rất đau...
Sao lại như vậy...tôi nghĩ lại mà đau lòng cho hành động đó...dù vốn dĩ một người vô cảm và nhẫn tâm như vậy sao lại có chuyện nhẹ nhàng với ai đó được chứ! Chưa kể tôi lại là người xa lạ nữa...
Tôi vừa chết một cách oan ức và đau đớn giờ thì lại đưa vào một thế giới trong truyện và sống một lần nữa...nhưng lại bị đối xử vô tâm bởi người mà tôi rất thích trong truyện...nghĩ thế trong tôi như chết đi một chút.

Tôi lại gần cửa sổ và ngắm nhìn một khung cảnh...
Nhưng chả hiểu sao tôi rất thích ngắm cảnh nhưng lần này phong cảnh lại não nề và méo mó vậy nè...chắc do tôi chưa khỏe lại hoặc là do nơi này thiếu ánh sáng nên tôi không khỏe...
(Phải chăng người buồn cảnh có đẹp đâu bao giờ...)
" xem ra nơi này là dinh thự Zoldyck...đúng như những gì được vẽ trong truyện...mình có thể thấy xa xa kia là cổng thử thách to khủng đùng...và có cả đoàn khách hằng ngày đi tham quan khi chỉ mới sáng sớm..." tôi nheo mắt để cố nhìn kỹ phía xa ấy.
" haizz...đã mặc cái giống gì vậy nè?" tôi kéo chiếc áo mình đang mặc
Một chiếc áo sơmi rộng thùng thình kèm với chiếc váy dài qua gối một chút...càng khiến cho tôi trông như một cây tăm...da tôi nó khá trắng hồng nhưng do bệnh thì nó sẽ trở nên xanh xao...tôi nghĩ giờ thì mình chả khác gì một cái xác di động cả...
Kể ra tôi cũng may mắn nhỉ? Nào ngờ một gia đình luôn phòng bị và cảnh giác cao cho vấn đề người đi kẻ ở, lại cho một đứa không quen không biết như tôi vào đây...số tôi cũng hưởng thụ phết nhỉ? Nhưng đúng hơn là sướng xong là chết...
Đang trầm tư với suy nghĩ vẩn vơ của mình...thì bỗng cánh cửa phòng tôi đang ở mở ra...
*cạch...cạch!*
Tôi hốt hoảng nhìn tứ phía xem có chỗ núp hay không, thật may khi chiếc giường kia đủ cao nếu như có người núp cũng không lo phát hiện...
Là ai?
Ai lại vào đây?
Hầu gái? Quản gia?
Hay là...Illumi??
Tôi co rúm lại và hét trong lòng
" không...có ở đây...ư?" tiếng nói bất ngờ phát lên
Tôi hời hợt khi nghe được giọng nói ấy...một giọng nói quen thuộc...hơn cả Illumi...
Tôi không suy nghĩ liền trồi cả người lên nhìn người đó...
" Killua!!!!" tôi vừa nhìn và nói với một cậu bé có mái tóc màu trắng...
Đó thật sự là Killua. Cậu bé mà tôi rất thích sau khi Illumi đã dành vị trí thứ nhất trong mắt tôi...
Lúc này Killua nhìn tôi một cách ngờ vực...ánh mắt ngạc nhiên khi nghe tôi gọi tên thằng bé...
" cô...! Là ai? Sao lại ở đây? Và hơn hết mục đích của cô là gì?" thằng bé vừa nói vừa chỉ tay vào hướng tôi đứng, cùng với một ánh mắt sắt như một con dao đang chuẩn bị đâm tôi...
Tôi...đã quá quen với ánh mắt ấy...nó không đáng sợ với tôi...nó chứa một cái gì đó...rất tội nghiệp và đáng thương...
Tôi biết thằng bé là người có tính phóng thoáng và rất gần gũi khi gặp Gon, Kurapika ,Leorio. Còn bây giờ chắc là...chưa vậy...tôi nhìn killua...và dường như có gì đó khan khác với killua mà tôi biết...có chút lùn? Tôi xuyên không về trước khi Killua 12 tuổi chăng? Hay một thứ gì đó khiến tôi thấy rất lạ lẫm...
" mau trả lời! Không thì đừng trách tôi mạnh tay. " killua vừa nói vừa đe dọa tôi
A...phải rồi! Thằng bé vẫn đang trong vòng kiểm soát của Illumi và không có một tia hi vọng hay ước mơ gì cả...
"Chị...chị có thể coi là ân nhân của mẹ em nếu như bác ấy muốn...nhưng hiện tại chị đang ăn nhờ ở đậu tại đây... Em nhìn đi chị thế này làm sao có mưu kế gì cho được... Và chị không có ý định gì với gia tộc Zoldyck cả! Mong em hiểu cho chị...không có cơ hội nào để chị có thể giở trò đâu !"tôi nói với cái giọng hùng hồn đang cố gắng chứng minh rằng... Tôi vô tội và yếu thế tại lãnh thổ nhà Zoldyck này...
Thằng bé im lặng nhìn tôi không nói gì cả...
" nếu như vậy thì tốt...! xin lỗi vì thái độ khi nãy của...em... Nếu như chị đã nói thì...em sẽ không truy xét gì thêm! " thằng bé đổi cách xưng hô với tôi...gọi tôi là chị và nói em ấy là em...tôi rất bất ngờ vì điều ấy(cũng không hẳn vì đôi khi tôi còn gọi thằng bé là con trai tui nữa mà, xưng hô như này thì có mà làm sao) tôi định giả vờ như không có gì xảy ra nãy giờ và cố gắng bắt chuyện với killua
Có vẻ thằng bé cảm nhận được rắc rối đang tới với cậu nên liền xoay lưng và đi ra khỏi phòng tôi.
" chờ đã!vừa nãy em định tìm gì vậy? Hay chị cùng em tìm nhé?" tôi nói và nhìn bóng lưng của thằng bé
" không có gì! Chị đừng quan tâm! " thằng bé đáp
Thật lòng nếu như tôi có thể giúp cho một linh hồn tội nghiệp như em ấy thì...tôi rất sẵn lòng để đưa Killua đến thế giới của tự do và khi đó em ấy sẽ tự quyết định suy nghĩ riêng của mình.
" Chờ đã Killua..." tôi lại lỡ buộc miệng lưỡi nói ra tên em ấy...thằng bé quay người khi tôi gọi...đó...cũng là lúc cái chân trời đánh của tôi vô tình va một cú thật mạnh vào chân giường ngủ.
" ahhh!!! Đau quá đcmmm...!!! Mẹ kiếp!!! Ơ?! Sưng và đỏ luôn rồi!!!? " tôi đau đến nỗi chửi loại lên không suy nghĩ...
Bỗng có một lực mạnh bế hẳn cả người tôi lên.
"Chị ở yên đó! " Killua bế tôi và đặt tôi ngồi trên giường.
Thằng bé ngồi xổm xuống không nói không động tĩnh cứ nhìn chằm chằm vào bàn chân trái của tôi.
"??? Gì vậy nè??? Em muốn hại chị chết bằng sự im lặng và lãnh tử ấy ư??" tôi thầm nghĩ trong lòng có chút hoang mang vcl :)
Bỗng thằng bé đột ngột giật chân tôi, tôi giật mình hẳn lên.
"Chân chị...vẫn không sao? Thần kỳ thật nhỉ? Chị vừa va vào chân giường mà chiếc giường làm bằng gỗ nguyền rủa đó! Chị siêu thật... " thằng bé vừa nói vừa tỏ vẻ ngạc nhiên. Điều ấy làm tôi có chút lạnh người...
"Gỗ nguyền rủa??? " tôi hỏi killua vì tôi muốn chắc rằng mình sẽ không dính lời nguyền gì xàm xí...
" chị không biết à? Nó là loại gỗ làm từ cây sương mù đó. Một loại cây đứng gần sẽ tỏa ra một làn sương nhỏ chỉ cần đứng gần thôi đã chết rồi! "Killua vừa nói vừa xoa chân tôi
"CÁI GÌ???! THẾ...THẾ CHỊ LẠI PHẢI CHẾT NỮA SAO????!!!" tôi hoảng hốt nói
"Không! Khi tạo ra chiếc giường này thì người thợ có quét 1 lớp sơn tránh cho các màn sương ấy bay ra nhưng đổi lại cái giá phải trả khi mua và sử dụng chiếc giường này họ phải chịu tổn thương nặng về phần mềm bên trong cơ thể họ khi họ va chạm mạnh vào giường....nhưng chị không sao là may lắm rồi đó! " killua nói như thể tôi tốt số mới có thể sống được ấy.
Lúc này tôi chỉ biết đáp trả em ấy bằng cách cười như thể "aaa!! Tôi còn sống nè" vậy đó
Bỗng nhiên tôi cảm thấy không còn thấy đau chân nữa? Kì lạ thật... Do Killua làm sao? Thằng bé trông lúc nói chuyện với tôi cứ xoa và nắn chân tôi mãi ...thì ra đang chữa trị cho tôi...vậy mà tôi lại nghĩ thằng bé "dại gái" chứ :))))
Hiểu ra vấn đề tôi liền cám ơn em ấy vì đã chữa trị cho tôi
"KHÔNG... KHÔNG CẦN CẢM ƠN !!!" thằng bé đỏ hết cả mặt lên nói lấp bấp nhìn dễ thương lắm
Quả làm nhân vật top 2 trong lòng tôi có khác. Luôn làm người khác đốn tim bao giờ không hay.
Bỗng thằng bé trầm mặc...hình như là giận dỗi tôi?
"Phải rồi! Tại sao chị lại biết tên em ?"
Thằng bé nói và đảo mắt nhìn vào tôi
Tôi khá bối rối vì không biết nên trả lời như thế nào để em ấy tin...
" ờm...như chị đã nói khi nãy...em biết đấy... Ờmmn.... Em có tin là chị có siêu năng lực không? Chị có thể biết danh tính và tương lai của người khác nếu như họ làm chị ấn tượng đó!! Hehee..." tôi nói với thằng bé như vậy...trời ạ ai mà lại tin cậu nói dở hơi của tôi chứ??? Đúng là thế giới này có nhiều người có nhiều khả năng phi thường thật nhưng tôi không phải là một trong số họ vì tôi chỉ biết được và thuộc lòng nhân vật trong thế giới này thôi... Haizzz....
"Thảo nào chị mới biết được tên em... Còn lập lại cả 2 lần nữa chứ...năng lực của chị thú vị thật đó!biết được tương lai ư ??? Chị sẽ giúp ít cho nhiều băng đảng làm đó ! " thằng bé nói với cái giọng điệu tràn đầy năng lượng và mở to mắt đầy thích thú nhìn tôi...
"Thế chị cho em biết tên của chị được không? Chỉ mỗi chị biết tên em thôi thì không công bằng tí nào! " Killua vừa nói vừa đứng dậy ngồi lên giường ở ngay cạnh tôi
Tôi có chút vui sướng nhẹ trong lòng...vì tôi thích nhất là những cô cậu bé stundere như thế này!!! Phải chăng dễ thương lắm sao!!!
"Chị...chị là Toru Tojimomi ! Hân hạnh được gặp em Killua !" tôi thích thú trả lời thằng bé ngay
Thằng bé nghe thấy liền nở nụ cười với tôi. Một nụ cười đánh ngục các fangirl như tôi này! Nếu như không có người ở đây tôi chắc chắn sẽ la hét cho thỏa mãn thì thôi! Cảm giác như được người mình thích để ý vậy...
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên
*cốc cốc cốc!*
Rồi một giọng nói vọng vào từ phía ngoài.
" tiểu thư cô tỉnh rồi ư?? Tôi vào trong nhé!" một giọng nói trầm rất uy nghiêm hỏi tôi
Theo thói quen tôi liền không suy nghĩ trả lời ngay
"Vâng!! Cứ vào đi ạ !" tôi nói
Bước vào là một người đàn ông cao ráo thuộc độ tuổi trung niên trở lên...với mái tóc đen được chải chuốt rất gọn gàng cùng với bộ vét đen và cặp kính sang trọng...ông ấy là quản gia?
"Cậu chủ Killua? Sao cậu lại ở đây? " ông ấy nói ngay khi vừa nhìn thấy Killua đang ngồi cạnh tôi
" là Gotoh à? Chào buổi sáng " Killua đáp lại người quản gia ấy...
Gotoh?? Gotoh?????? Là ông chú quản gia từng một thời làm khó Gon, Kurapika và Leorio khi đi tìm thằng bé Killua đây sao?? Trời ạ! Ông ấy uy nghiêm hơn tôi nghĩ... Ông ấy là một người tốt...luôn đứng về phía Killua. Nhưng lại phải chết trong tay một gã hề máu lạnh...chỉ vì muốn bảo vệ cho cậu chủ Killua...thật tội nghiệp...
Tôi ngồi yên và chỉ biết quan sát ông ấy...
Gotoh tiến lại gần tôi hỏi thăm tôi đủ thứ
"Cô cảm thấy thế nào ?thưa tiểu thư? "
"Cô có muốn ăn gì không? Tôi sẽ gọi người làm cho cô nhé!"
"Cô có muốn thay đổi gì về căn phòng này không? Tôi sẽ thay đổi để phù hợp với tiểu thư ! Cô chịu không? "
Và hàng trăm câu hỏi khác. Tất cả đều là muốn tôi thoải mái...
"Vâng...thế này là ổn rồi ạ! Với cả cháu khỏe lắm nên không sao đâu! "
"Thưa tiểu thư! Theo kinh nghiệm của tôi thì tôi có thể khẳng định rằng cô đang không khỏe ạ" Quản gia Gotoh nắm tay tôi rồi ngửa lên...ông ấy đang bắt mạch cho tôi ?
"Hahahah!!! Cháu hay bị vậy lắm! Do thể chất yếu nên thường mạch máu cháu hay thất thường lắm!!! Nhưng dù khỏe hay yếu thì nó đều thất thường ấy ạ!! Hahah chuyện nhỏ ấy mà!" tôi vừa cười vừa nói với Gotoh, rằng tôi khỏe lắm chỉ là tôi nghĩ sắc mặt tôi sẽ có chút buồn vì nghĩ về ông ấy trong tương lai mà tôi từng đọc...
Nói thật...cách ông ấy chăm chút cho tôi một cách tỉ mỉ như vậy làm tôi thấy bóng dáng của bố mình đâu đó trong ông ấy...
Nếu nói ổn không? Thì là không! Nó là nói dối...không biết khi tôi chết vì bị đâm một cách dã man như vậy...không biết bố...và mẹ ổn không? Tôi không muốn nghĩ đến cái cảnh...họ khóc suốt ngày gọi tên tôi...cảm giác mất mát và xa người thân đau đớn lắm...
Tôi không muốn như vậy tí nào...
Còn tiếp
_________________________________________
Chào mọi người chapter 3 đã ra sau phải lần viết rồi quên lưu của tớ nên cứ viết đi viết lại mãi hichic😢 đang lẽ nó phải ra cách đây 3 tuần trước nhưng do bận học và bị một số vấn đề như lag đt nên viết nhiêu mất hết :((( mong mn thông cảm cho tớ nha 😷
Lịch viết truyện của tớ nè!!
Nhanh nhất là:
+ thứ 2 và 5 hằng tuần có 1 chapter
Chậm vừa là:
+ thứ 7 hoặc chủ nhật hằng tuần sẽ ra 1 chapter
Trễ nhất là :
+2-3 tuần ra 1 chapter ạ
Nếu mn thấy ổn thì cứ chờ theo lịch nhé ! Do hôm nay đăng đầu tuần nên
Có thể sớm là theo lịch thứ 5 này có hoặc chủ nhật nhé mn...có gì ko ổn cứ cmt nói tớ nha
Cám ơn các bạn vì đã đọc đến đây ạ
________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net