Chương 08: Vui quá hóa buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời:

Cảm ơn bạn @LaanH09 đã dành cả sáng vẽ giúp mình bức fanart Chrollo này nhé OvO

Còn nữa, cảm ơn bạn  @MinamotoYori đã đồng ý beta giúp mình những lúc rảnh (thấy chương 7 và chương 8 bạn ấy beta đọc mượt hơn hẳn nhỉ). Mong bợn có nhiều thời gian rảnh nhé :)

Tiện thể, chúc mọi người năm mới vui vẻ ^_^

Chương 8:

Cơm gà rán, pudding bí đỏ, kem hoa quả...

Những món ngon vốn xa cách đã lâu nay không chỉ mang về những giọt lệ vỡ òa hạnh phúc. Ăn quá nhiều trong một lần, tôi với Chrollo phải bưng bụng quay về sở chăm sóc, vì để người khác không phát hiện ra điểm khác lạ của chúng tôi, cả hai đứa lại phải cố hết sức bình sinh nhét thêm cái bánh mì khô vào dạ dày. Điều này đã khiến cái bụng của tôi - kẻ đã quen với mọi sự ngược đãi của Meteor City - giận ghê lắm, thế là nó bắt đầu thực hiện cuộc cách mạng một cách rất M.

Đêm đó, lần đầu tiên trong ký ức tôi phải nếm mùi đau dạ dày, không nhịn được hừ hử ra tiếng, tôi ôm bụng cuộn tròn trên giường, lưng hơi quằn lại, tưởng chừng mình như con chuột sắp tắt thở. Nửa đêm, dưới sự làm phiền bền bỉ của những tạp âm mà tôi gây ra, Chrollo lật người như lật bánh rán, dù hắn có giả bộ tỏ vẻ điềm nhiên như không, nhưng đừng tưởng tôi không thấy hắn đang lén lấy tay xoa bụng!

Chúng tôi cố chịu đến quá nửa đêm, cuối cùng vẫn không nhịn được, phải tự dối mình rằng muốn đi vệ sinh, chạy ra khỏi phòng. Chúng tôi băng qua hành lang yên tĩnh vắng bóng người, đi ngang mấy căn phòng không lắp cửa, nương ánh trăng sáng thấy được những đứa trẻ đang nằm ngáy o o trong đấy.

Tôi với Chrollo nhón chân chạy đến khoảng sân cuối hành lang, hiện ra trước mắt là những pho tượng nghiêng ngả xếp sát nhau trên mảnh đất rộng, đôi cánh và bàn tay của bức tượng thiên sứ lớn lả lướt in bóng lên tấm đá trên đất, cứ như đang dấu đi vô số ma quỷ.

Nếu là bình thường, chỉ có mỗi mình tôi, tôi tuyệt sẽ không nán lại nơi âm u thế này thêm một giây phút nào. Tiếc thay bây giờ bụng tôi đang đau như lửa đốt, sau lưng còn bị một tên mắt lấp lánh, mặt khó lường là Chrollo mò theo, tôi còn dư thời gian để sợ sao? Chúng tôi chuồn đến sau bức tượng thiên sứ hai cánh còn tạm nguyên vẹn, riêng phần bệ đỡ thôi đã cao hơn bọn tôi rồi, nhưng thế cũng tiện để chúng tôi núp được dưới bóng tượng, nếu nhìn từ xa chắc chắn sẽ không nhận ra có hai người đang trốn ở đây.

"Nhanh, thuốc dạ dày!" Một tay Chrollo chống lên bệ đá của bức tượng, một tay ôm chặt bụng mình, khom lưng, nhỏ giọng giục.

"Thuốc dạ dày! Thuốc dạ dày!.... Động lực vì dạ dày!" Tôi lấy hơi "hừ hừ", cuộn người lại, giọng hơi yếu.

Có lẽ vì ước mong của tôi cấp thiết quá, còn chưa nói xong, vài tiếng lộp bộp đã vang lên, mấy vật màu trắng bỗng xuất hiện từ đâu đâu lóe sáng trên bầu trời, nhanh thôi, chừng năm sáu hộp thuốc có lớn có nhỏ rơi xuống trước mặt tôi. Hộp giấy cứng đập lên đất tạo ra âm thanh rõ to, truyền thẳng vào tai hai đứa có tật giật mình như chúng tôi, y hệt như tiếng sấm khiến nhịp tim người ta bất chợt ngừng đập, hai mặt nhìn nhau mà thở mạnh cũng chẳng dám.

Hồi lâu sau, xung quanh vẫn im phăng phắc, rốt cuộc Chrollo là người bình tĩnh lại trước, xoay người nhặt một hộp thuốc lên, vội vàng nhìn nhãn thuốc rồi mạnh bạo mở hộp ra, đổ hai viên vào lòng bàn tay, cổ ngước lên trời, cũng không cần nước mà nuốt thẳng xuống, còn đâu chút thong dong tao nhã thường ngày? Xem ra dù người hay làm bộ như Chrollo, dưới áp lực kinh khủng của cơn đau dạ dày thì cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi!

Là một đứa mù chữ đáng thương, kể cả trong thời khắc quan trọng cũng chẳng thể hiểu những dòng thuyết minh kia, tôi chỉ thể noi theo Chrollo. Mắt thấy hắn nuốt thuốc, tôi vội cướp lấy hộp thuốc từ tay hắn, tay cũng run run lấy hai viên ra, thay vì chạy tìm nước, tôi lại cố liều mình nuốt xuống với nước bọt. Viên thuốc tròn hơi kẹt trong họng tôi, cuối cùng cũng tuột xuống một cách khó khăn, còn chưa kịp tan, tôi đã nhận được đủ an ủi về mặt tâm lý, thở ra một hơi dài, lập tức thấy như vừa sống lại.

Xưa nay không biết đau dạ dày lại tra tấn người như thế, má ơi, giờ đã được mở mang tri thức rồi!

Uống thuốc xong, tôi với Chrollo lại thoải mái núp dưới bóng bức tượng thêm chút nữa, mở bình nước suối rồi hai người phân nhau uống, bấy giờ mới để ý chai nước đang nằm cô đơn và mấy hộp thuốc tán loạn trên đất, có hơi phát sầu nữa òi. Ngôn linh của tôi cái gì cũng tốt, nhưng có điều, nó chỉ cho nhưng không lấy, đồ thừa thì phải tự xử lý hết. Hết cách rồi, Chrollo với tôi đành phải ôm đống rác mới toanh và vốn không thể xuất hiện ở đây vào ngực, men theo tường chạy đến chỗ tường ngoài sở chăm sóc, định leo qua bờ tường thấp kia để tìm núi rác nào gần đây, rồi bắt tay đào cái hố đi hủy thi diệt tích.

Ngay lúc chúng tôi đang ôm đầy "Tang vật" trên tay chạy khỏi bóng của pho tượng, tôi bỗng nghe thấy tiếng đế giày đạp lên phiến đá ở phía ngoài, rất nhỏ, nhưng lại khiến tôi lập tức đơ ra, tất cả lông tơ trên lưng dựng thẳng lên, thoáng chốc trong lòng đã lạnh buốt, quay phắt nhìn về hướng âm thanh truyền tới. Chrollo phản ứng còn nhanh hơn, một tay kéo lấy tay tôi, lôi tôi vọt đến trốn sau một tảng đá lớn. Hắn kéo tôi đi lảo đảo, lắc lắc cổ, mắt mở thật to, nhìn chằm chằm vào dãy hành lang chìm sâu trong bóng tối.

Trong nháy mắt đó, tinh thần của tôi đã căng đến mức cực hạn, tim cũng nhảy tới cổ họng, cảm giác bén nhạy đến cực điểm -- góc hành lang chạm trổ hoa lệ nhưng lại hỏng hóc nặng nề để lộ một phần dưới ánh trăng, ánh trăng in trên mặt đất thật ảm đạm, sạch sẽ đến cọng lông cũng không có, phần còn lại bị dấu trong bóng đêm, màu đen đặc quánh thần bí ấy gợi cho chúng tôi cảm giác chẳng lành-- Khung cảnh bấy giờ đã khắc sâu vào tâm trí tôi. Trong một thời gian dài về sau, mỗi khi tôi nhắm mắt lại, tôi đều có thể nhớ được từng chi tiết nhỏ của nó.

Màn đêm bí ẩn ấy, đôi mắt ấy, thứ tồn tại trong suy đoán nhưng cũng thật sự hiện diện nơi đây! Vừa nghĩ đến ở đó có thể có người đang quan sát tất cả cử động của bọn tôi, lòng tôi đã nôn nóng bất an -- thì ra lúc khẩn trương đến đỉnh điểm, lo lắng hay phấn khởi sẽ rất khó để phân biệt. Tôi chỉ đành tự hỏi trong lòng hết lần này đến lần khác: Rốt cuộc hắn đã thấy được bao nhiêu?

Hoàn toàn không dừng lại được.

Tôi ngơ ngác nhìn Chrollo, sắc mặt Chrollo cũng vô cùng khó coi, đôi mày nhăn lại một chỗ, sát ý ngoan lệ tràn ngập trong đôi mắt to, hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn mang chút bụ bẫm của hắn, nửa ẩn trong đêm tối, quả thật khiến người ta không rét mà run.

Nhìn dáng vẻ như quỷ này của hắn, lòng tôi hơi thắt lại, trái với hắn, tâm tôi dần bình tĩnh hơn. Chúng tôi cứ ngồi xổm ở đấy, cứng người, im lặng, bất động, dấu thân thể sau tấm đá gãy đôi đằng trước, thở thật nhẹ, dựng lỗ tai không bỏ qua chút gió thổi cỏ lay nào, lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh nào truyền đến. Tôi giật giật tay áo của hắn, ngón tay chỉ hướng bờ tường thấp của nơi chăm sóc, hai người lặng yên đứng lên, hoạt động tay chân tê cứng, nhanh chóng chạy khỏi khoảng sân này.

Trải qua việc ấy, tôi với Chrollo lại càng thêm cẩn thận, lúc này thuận lợi chạy khỏi phạm vi của khu chăm sóc, kẻ kéo người đẩy leo qua tường thấp, chạy thẳng đến chân núi rác.

Cẩn thận đào một cái hố giữa núi rác, chôn đống thuốc dạ dày và cái chai vẫn đang ôm trong ngực vào, rồi cẩn thận che lại bằng các loại rác khác, dồn chặt, bấy giờ chúng tôi mới đứng dậy phủi phủi tay. Hình như chuỗi việc phi tang này đều do tôi hoàn thành hết thì phải, bởi vì Chrollo vẫn đang đứng sau lưng tôi như một ông sếp, tôi đứng lên quay đầu nhìn hắn, phát hiện hắn lại ngẩn ngơ nhìn về hướng sở chăm sóc, một tay che miệng, vẻ mặt im lặng chẳng biết nghĩ gì.

"Ui!" Tôi se sẽ gọi một tiếng, vỗ vỗ vai hắn. Hắn quay đầu nhìn tôi, trong mắt hắn tôi thấy rõ sự u ám và gắt gỏng vẫn còn chưa tan đi. Hầy, hẳn Chrollo đang khát khao tên kia sẽ ló ra trước mặt hắn thật nhanh, để hắn thẳng tay băm tên đó thành tám mảnh. Đối với hắn, chuyện thế này đã vuột khỏi lòng bàn tay, thậm chí không thể không phó mặc cho số phận, chắc còn ghê hơn cả việc nuốt phải ruồi nhỉ...

Một khi sơ suất, cũng có nghĩa là chúng tôi hoàn toàn lâm vào thế bị động, chắc chắn nếu biết vậy thì đã chẳng làm, quá đắc ý quên mình, dẫn đến vui quá hóa buồn, cũng khó nói đây không phải định số. Tạm thời không hi vọng có thể giết người diệt khẩu, giả sử đối phương đã thấy hết, vậy miễn hắn ta không bị ngu, sẽ tuyệt đối không hành động trong tình huống có thể coi như kỳ dị thế này đây. Nhưng vẫn khó tránh khỏi bị nắm thóp, tình huống xấu nhất là... Khụ, tóm lại đã là ván đóng thuyền, dù sao thì binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi.

"Ôi!" Nhẹ nhàng thoải mái thở ra một hơi, nhịp tim đập loạn đã bình tĩnh lại, tôi hoàn toàn không thấy sợ như trong tưởng tượng, ngược lại bình tĩnh đến lạ. Nghĩ rằng xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến cầu ắt đi thẳng, lòng tôi bỗng sinh ra một sự dũng cảm thản nhiên.

Sau việc này, bụng tôi cũng hết đau, hẳn Chrollo cũng quên luôn vụ đau bụng rồi. Tôi bóp bóp đôi vai cứng ngắc của hắn, xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của mình, cười nói: "Đi thôi, đừng nghĩ nữa, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh cũng không thoát. Tụi mình đi về đi, đừng để người khác phát hiện nữa!"

Kéo Chrollo mặt không biểu cảm về phòng ngủ, vậy mà tôi còn rảnh để nghĩ thầm, hi vọng tên kia sẽ sớm rơi vào tay Chrollo, chậc chậc, nhìn trạng thái của hắn lúc này, chắc chắn tên đó sẽ chết rất thảm nhỉ... Amen!

Lúc tôi với Chrollo đã nằm trên giường lần nữa, nghe bên tai tiếng thở của hắn, mỗi tiếng đều nặng nề khác thường, tôi không nhịn được thở một hơi dài thật thoải mái, sau khi nhắm mắt lại, tôi thấy cõi lòng mình đong đầy bi tráng.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba... Ban đầu tôi với Chrollo còn cố gắng kìm chế lại, vừa cụp đuôi làm người vừa không tha cho bất kì đầu mối nào, nhưng rất nhanh đã thả lỏng tay chân vì vò nứt cũng chẳng sợ rơi nữa, một mặt tiếp tục những tháng ngày ăn ngon uống sướng của chúng tôi, một mặt yên lặng chuẩn bị cho những tình huống ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể xuất hiện.

Người ta bảo chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm, đương nhiên tôi cũng không thể dùng dị năng nữa, vậy sẽ không phải làm chim sợ cành cong nữa, chuyện gì cũng thấy trói tay trói chân. Nhưng cả tháng vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi với Chrollo dần có hơi bồn chồn.

Tôi với Chrollo cùng phân tích, chuyện tới mức này, chỉ còn hai khả năng: Hoặc vận số của chúng tôi thực sự tốt, cơ bản tên kia chưa thấy được gì, chẳng qua chúng tôi chỉ đang sợ bóng sợ gió một hồi; hoặc có khả năng lớn là, đối phương còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của chúng tôi, hoặc đang trốn ở chỗ tối yên lặng quan sát chúng tôi, hoặc đang án binh bất động vì có kế hoạch khác, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng là một kẻ địch khó nhằn...

Chúng tôi thương lượng, bây giờ địch tối ta sáng, muốn dụ rắn khỏi hang cũng không nghĩ ngay được cách nào, nhổ cỏ tận gốc thì tạm thời không thể, hình như biện pháp duy nhất chỉ có lấy tĩnh chế động thôi. Nhưng chẳng khác nào có thanh gươm Damocles treo trên đỉnh đầu, khiến người ta khó chịu như bị nạo lòng vét phổi vậy.

Nhắc đến cũng hay, vào đúng cái tối mà tôi phát hiện ra dị năng của mình, lần đầu nhận được một sức mạnh lớn, nhưng đây cũng là lần đầu, chúng tôi nhận rõ rằng sức mạnh của chúng tôi còn chưa đủ lớn.

Mùi vị phải nhẫn nại thế này thực sự làm người ta rất khó chịu.

Theo thời gian trôi qua, bây giờ tôi đã không nghĩ về việc nếu chuyện ấy thật sự bị tiết lộ thì sẽ sao nữa. Giờ này khắc này, điều duy nhất chúng tôi phải làm, đó là yên lặng chờ đợi.

4/2/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net