Chương 18: Thu xếp và thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi gã gầy bỏ đi, nhà gỗ chìm vào yên lặng.

Điều kiện Khu Mười Một coi như dư dả, hai góc gần cửa có thắp mấy ngọn đèn lớn, căn phòng to hiện rõ lên dưới ánh sáng tù mù.

Trong phòng có ba người, tôi với Chrollo ngồi trên mép giường, một kẻ khác ngồi dựa tường. Đó là một cậu bé, chắc lớn hơn chúng tôi chút, tóc màu đậm. Hắn ngồi cạnh tường, mặc áo khoác rộng thùng thình, người như bị bọc trong cái bao lớn. Lớn lên khá đẹp, cằm rất nhọn, khuôn mặt mảnh dẻ, gây cho người nhìn cảm giác u ám, vẻ mặt khi liếc chúng tôi trông rất sợ. Lạnh lẽo, nguy hiểm, có tính công kích, nhưng cũng đang rất mệt.

Cảm thấy bạn cùng phòng mới khó ở ghê.

Điều này khiến cảm xúc của tôi càng nát hơn bao giờ hết. Tôi không biết tình trạng của hắn phản ánh được mấy phần hoàn cảnh sinh tồn hiện tại, nhưng nó vẫn khiến tôi thấy ngột ngạt.

Tôi nghiêng đầu lại, nhìn Chrollo vẫn đang đối mặt với tên kia. Khóe miệng hắn mím chặt, đôi mắt vừa u tối vừa âm trầm, đối diện đôi mắt vừa lạnh lẽo vừa hung ác của tên kia, không khác nào như đang im lặng đọ sức. Một bên mãnh liệt và bát ngát như biển, một bên sắc bén và khát máu như kiếm.

Không khí ngày càng nặng nề, khiến tôi cũng căng thẳng theo, cứ như sắp có chuyện nổ ra ấy. Không biết đã bao lâu, Chrollo mở miệng trước: "Chrollo."

Tôi nhìn về đối diện, tên kia vẫn cái vẻ ngang ngược hung ác như thế, tôi những tưởng hắn sẽ không trả lời, không ngờ một giây sau đã nghe được giọng khàn khàn của hắn: "Feitan."

Khóe miệng Chrollo hài lòng nhếch lên, rất nhẹ, chắc Feitan ở đối diện chưa thấy được, nếu không chắc chắn hắn sẽ rất giận. Chrollo nghiêng đầu về phía tôi, nói với Feitan: "Lydia." Tên kia "Hừ" một tiếng, rất thiếu thân thiện.

Tôi chỉ quan sát hắn, không thèm để tâm, cũng không thèm phản ứng lại. Đây chính là điểm khác nhau giữa tôi với Chrollo, gặp kẻ như Feitan, tôi chỉ biết đi vòng qua, nhưng Chrollo sẽ không để bản thân lùi bước. Cho nên có một số việc, chỉ mình Chrollo mới làm được, ví dụ như khi chúng tôi muốn nói chuyện "Bình thường" với người bạn cùng phòng khó ở này.

"Khi ngủ, có tắt đèn không?" Chrollo hỏi.

"... Tắt đi." Feitan

"Vậy tôi tắt nhé." Chrollo bò xuống giường, đến cạnh ngọn đèn.

Lúc này Feitan quyết định mặc hắn, chỉ đội mũ áo khoác rồi nằm vật xuống, lưng dán tường.

Chrollo tắt nến bên kia, rồi chuyển hướng sang ngọn nến chỗ chúng tôi.

"Tối lắm, đừng tắt mà." Tôi nhỏ giọng, mò đến mé giường, nhô người ra, duỗi tay đến gần hắn. Chrollo rũ mắt nhìn tay tôi, không lộ vẻ gì, nhưng cũng chưa đến mức xuất thần.

Chrollo tắt đèn, trong phòng chỉ còn một mảng tối, giơ tay không thấy ngón. Chrollo mò tìm được tay tôi, thuận tay tôi kéo hắn lên giường. May là giường không có gì, không lo bị vấp. Nhưng nghĩ lại, chúng tôi không mang chút hành lý nào khi rời khỏi, giờ đây đã chính thức trắng tay, lòng không khỏi hơi buồn.

Bạn biết đấy, khi đã quá bần cùng, không còn gì để mất, vậy thì chỉ có đường dùng mạng đi liều thôi.

Ở nơi lạ lẫm, bóng tối, kỳ lạ thay, sẽ làm người ta trở nên khủng hoảng. Khi tôi nằm trên tấm gỗ cứng, tôi không thể không thừa nhận mình rất sợ, biểu hiện là tôi vô thức cuộn người lại, nhích gần vào Chrollo, đến tận khi thấy độ ấm bên cạnh. Lúc tôi nhận ra điều này, tôi đã trở lại với dáng nằm thẳng, nhưng gắng mãi vẫn không thể nhích về chỗ cũ. Mỗi khớp xương đều như bị khóa cứng, lông tơ dựng thẳng, cảm nhận rõ hoàn cảnh xung quanh. Thở chậm lại, cứ như nếu thở mạnh chút sẽ làm điều gì đó chú ý đến. Sau đó tôi bỗng hiểu, thì ra Nhà thờ đã trở thành nơi thân thuộc.

ĐM, giờ tôi mới biết mình là đứa nhát đến mức này. Buồn quá.

Tôi vươn tay theo bản năng, bỗng đụng phải tay Chrollo. Tay hắn rất nóng. Tay tôi rất lạnh. Tôi khẽ giật đầu ngón tay của hắn, thấy hắn chậm rãi nắm lấy tay tôi.

Hình như có gì sai sai thì phải? Sau đó tôi bỗng phát hiện, hắn cũng đang nghiêng người về phía tôi.

Đợi chút nào! Không phải khi hai người ngủ cùng nhau, cách an toàn nhất là lưng tựa lưng sao? Sao lại đầu tựa đầu thế này? Tôi khùng khùng nghĩ. Thôi được rồi, ít nhất đêm nay, chúng tôi vẫn an toàn.

Còn nữa, cầm tay nhau, thật ra cũng thấy đỡ hơn nhiều.

Giường gỗ rất lớn, đủ cho mười bé hạt tiêu như chúng tôi nằm. Feitan ở đầu kia, tôi với Chrollo bên đầu này. Trong bóng tối, phòng rất im lặng, bên ngoài cũng rất yên tĩnh. Tôi nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của Chrollo.

Tôi nghĩ đây là thời gian để tôi bình tĩnh suy ngẫm.

Từ sở chăm sóc đến Khu Mười Một, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, giờ nhớ về ánh hoàng hôn khi chúng tôi còn ở sở chăm sóc, cứ như đã là mấy đời rồi ấy.

Sao mình lại kêu "Anh hai" nhỉ? Hắn mới là người phải kêu mình "Chị hai" chứ? Chiều cao của tôi cũng tương đối mà! Kiểu này không biết có lộ không nữa? ... Đầu tôi ngổn ngang suy nghĩ, những hình ảnh kỳ lạ cứ múa may quay cuồng, khiến tôi có hơi chóng mặt. Đầu nhão như cháo.

Tôi khó khăn, nặng nề khởi động lại đại não vốn đã quá tải hôm nay, cố gắng phân tích tình trạng của mình, nhưng thật ra hiệu suất hoàn toàn bằng không. Thế mới nói tôi ghét những chuyện xảy ra ngoài kế hoạch nhất, đặc biệt khi chúng trượt theo hướng mà tôi không biết, mất khống chế sẽ khiến tôi lo âu.

Đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, nhưng tôi vẫn chưa thấy rõ được gì. Sự tiêu cực trong lòng tôi cứ ùn ùn kéo đến, rồi lại bị tôi đẩy xuống rất nhanh.

Sao tôi lại khiến bản thân mình ra nông nỗi này nhỉ?

Thật ra tôi rất may mắn vì Chrollo không hỏi, bởi tôi cũng chẳng biết trả lời thế nào. Hoặc tôi biết, nhưng tôi không muốn suy nghĩ về nó.

Đúng là gặp quỷ mà.

... Chuyện ngày mai thì để ngày mai nói sau, tôi uể oải nghĩ trong sự mệt mỏi.

Giấc ngủ này bỗng sâu đến bất ngờ.

Ngày thứ hai, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Chrollo với Feitan đều đã rời giường, bọn họ đang dùng cơm. Tôi ngồi xuống với đôi mắt nhập nhèm, Chrollo đẩy một cái khay đến trước mặt tôi, trên đấy có một miếng bánh sừng bò vàng óng vừa ra lò, một ly sữa tươi, một quả quýt đã xanh nhưng còn tàm tạm, thậm chí còn có hai thanh chocolate.

Thịnh soạn vậy cơ á? Tôi bỗng thấy tỉnh hẳn, nhìn Chrollo, ý muốn hỏi.

"Bữa sáng. Vừa có người đưa tới." Chrollo nói.

"Ồ." Tôi dụi dụi mặt, im lặng bắt đầu dùng. Thức ăn Khu Mười Một tốt hơn ở sở chăm sóc nhiều, thêm nữa nơi này lại không được dùng Ngôn linh, thức ăn dễ ăn hơn đương nhiên là tuyệt nhất.

Nhưng mà, quả quýt này chua quá... Tôi ghét ăn chua nhất! Cả sữa nữa!

Cơm nước xong xuôi, Chrollo thử bắt chuyện (thật ra là lòng vòng vài câu) với Feitan.

Chrollo: "Rất thịnh soạn. Lâu rồi chưa được bữa nào thỏa thích thế này." Chrollo, cậu có thấy thẹn với lương tâm không thế!

Feitan: "Hừ."

Chrollo: "Feitan, đồ ăn Khu Mười Một vẫn luôn tốt như vậy à?"

Feitan: "Ha ha."

Chrollo: "..."

Tôi thấy Chrollo lặng lẽ cười lạnh một chút, rồi mới mở miệng hỏi: "Feitan, Khu Mười Một là nơi thế nào?" Fast ball*! Tuyển thủ Chrollo đã chuyển sang một cú fast ball!

*Fast ball: Thuật ngữ trong bóng chày, chỉ cú ném bóng thẳng, mạnh.

Lần này, tuyển thủ Feitan đã đón bóng! Hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào Chrollo, bấy giờ tôi mới phát hiện mắt hắn màu vàng, nhưng không rực rỡ, mà chỉ toàn những cảm xúc đè nén, tiêu cực, giống... loài bò sát? U ám, tàn nhẫn, lạnh lẽo. Như thằn lằn ấy.

Feitan nói: "Tốt nhất ngươi đừng nên biết." Giọng vừa thấp vừa thanh, có hơi khàn, lộ rõ sự mệt mỏi.

Chrollo hỏi: "Tại sao?"

Feitan nói: "Vì ngươi sẽ sợ." Khóe miệng hắn hơi nhếch, vẻ lạnh như băng, "Đã có sáu nhóm đến đây trước các ngươi, nhưng không ai sống quá năm ngày."

Vẻ mặt Chrollo rất bình tĩnh, hỏi: "Bọn họ sai chúng ta làm gì?"

Feitan khó chịu nói: "Sao ngươi hỏi lắm thế? Sống được rồi tính sau."

Chrollo vẫn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói tiếp: "Dưới mười hai tuổi, mặt thanh tú, tóc màu đậm, bé trai .... Khu Trưởng Khu Mười Một là kẻ thế nào?"

Feitan bỗng ngẩng đầu, cằm nhọn chĩa về Chrollo, trên cổ nổi gân xanh. Đôi mắt vàng của hắn như bốc lửa, nhìn Chrollo với ánh mắt bạo ngược điên cuồng, hệt như bị kẻ khác chạm phải vảy ngược, giọng trầm thấp bỗng ré lên, như độc xà đã dựng đầu chuẩn bị tấn công.

"Thằng quỷ con, mày muốn chết à?!"

Chrollo vẫn không suy suyễn, bình tĩnh nói: "Cũng bởi không muốn chết, nên đầu tiên phải hỏi cho rõ ràng."

Đôi ngươi của Feitan co lại, nhìn chằm chặp Chrollo, giữ thế thuận để bất ngờ tấn công, lồng ngực phập phồng liên tục dưới lớp áo, phát ra tiếng thở dốc như ống bễ. Hắn như đang cố gắng nén xuống điều gì đó, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, khuôn mặt dữ tợn lại trở về vẻ thanh tú vô hại.

"Hừ!" Hắn cười lạnh một tiếng, hờ hững dịch người sang chỗ khác, ngồi quay lưng về phía Chrollo.

Tôi trao đổi ánh mắt với Chrollo sau lưng hắn.... Được rồi, tôi thừa nhận chúng tôi chẳng ăn ý gì hết, mắt to lườm mắt nhỏ được nửa ngày, ngoài việc sắc mặt cả hai mỗi lúc một nghiêm túc, rồi vẫn chẳng hiểu được gì.

Ban đầu tưởng sẽ có người đón chúng tôi đi nhanh thôi, nhưng không ngờ rằng, ngoại trừ lúc giữa có người đến đưa cơm trưa, đến thẳng chạng vạng hôm ấy vẫn chẳng ai quan tâm chúng tôi.

Đếm ngày trôi qua, nếu không có bàn tay vàng, chắc khoảng hai năm rồi chúng tôi chưa ăn bữa trưa nào. Ngẫm lại quả thật thấy chua sót quá. Tiêu chuẩn của bữa trưa giống hệt với của bữa sáng, là cơm chiên thập cẩm và nước trái cây. Thật ra thì vị cơm chiên cũng thường thôi, nhưng có thể ăn được rau củ tươi và lạp xưởng, vậy cũng không có gì đáng bắt bẻ.

Mặc kệ đây có là "Bữa cuối của kẻ tử tù", chúng tôi vẫn ăn ngon lành. Ăn uống no đủ, Feitan cuộn người làm gì đó ở vách tường, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng bình bịch, giống như đang đánh tường vậy. Tôi với Chrollo khoanh chân ngồi trên giường, dùng tay viết lên ván gỗ để giao tiếp. Nói về bảng chữ cái không khác nào gà bới của thế giới này, tôi chỉ có thể ghi chúng bằng những nét tròn và gạch chéo, đó là điều đáng để buồn mà.

Tôi: Tình huống không ổn, làm gì bây giờ?

Chrollo: Tiếp tục quan sát.

Tôi: Năm ngày? Bị động quá...

Chrollo: Bên ấy mạnh. Không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tôi: Ngôn linh?

Chrollo: Chưa cần. Át chủ bài.

Tôi: Lộ bao nhiêu?

Chrollo: Ra lệnh hoặc chữa trị.

Tôi: Hiểu rồi. Cho cậu?

Chrollo: Cho Feitan.

Tôi: Hắn có gì đặc biệt?

Chrollo: Nhiệm vụ? Vật thí nghiệm? Hàng dự phòng?... Bệnh ấu dâm?

Tôi: !... Cậu đọc mấy thứ bậy bạ gì vậy?

Chrollo: Đừng lảng sang chuyện khác. Có khả năng thôi.

Tôi: Đừng! Anh hai. Là người thân.

Chrollo: Con tin? Bị khống chế.

Tôi: Bảo vệ mạng sống trước!!

Chrollo: Có lẽ không cần. Quan sát thêm đi.

Tôi: Tùy cơ ứng biến.

==========

Madame Mạnh Thư có lời:

Chrollo với Feitan đều khó viết ghê. Suýt nữa là quá mười hai giờ rồi!

==========

Chương này tặng các bạn vẫn đang vất vả ôn thi giống mình, mong các bạn sẽ thích (*¯︶¯*)

Bài hát: Sick Boy - The Chainsmokers

29/04/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net