Chương 27: Vọng tưởng của bọ ngựa (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời:

Hế lu mọi người, lại là mình đây.

Hôm trước mình lật đật giở Lydia ra edit lại mới biết tất cả nhân vật trong arc này được đặt tên theo "Winnie the pooh". Nên mình xin gửi đến những bạn độc giả lời xin lỗi trân trọng nhất, không những về việc một năm tròn mình không ra chương mới (huhu học hành bận quá mọi người ạ), mà còn vì mình đã phải sửa lại hết một loạt tên nhân vật. Nếu các bạn thấy lạ thì không phải do các bạn vào nhầm truyện đâu huhu, lỗi mình lỗi mình.

Mình sẽ để những tên mình sửa ở đây nha.

Winnier => Winnie

Tigra => Tigger

Ruby = Rabbit

Ilyuu = Eeyore

Love, your beautiful and diligent editor.

Lin

P/s: chương này có cameo một người đặc biệt lắm nè hehe.

====

Beta-er: MinamotoYori

====

Một người bước vào từ ngoài ngõ, mặc áo sơ mi trắng, một tay đút trong túi quần, một tay cầm quyển sách đang mở, không ai khác ngoài Chrollo.

"Tiến sĩ nhờ tôi đến đón các người." Dưới ánh nhìn vui mừng của tôi và vẻ đề phòng của Rabbit, Chrollo bình tĩnh nói, "Tigger vẫn chưa được phép chết."

"Kêu thằng oắt con nhà ngươi đến làm viện binh á?" Rabbit nghi ngờ nhìn thân hình bé nhỏ mới cao đến bắp đùi của gã của Chrollo.

"Tôi có cách của tôi," Chrollo nói. Hắn vừa khép sách lại, vừa bước đến cạnh Tigger. "Để thuận lợi trở về Khu Mười Một, chúng ta cần niệm lực của ông."

"Nằm mơ đi!" Rabbit vừa thả bàn tay đang che miệng Tigger ra, Tigger đã bắt đầu chửi, "Cái lũ phản bội! Chết tiệt, cả thằng Robin nữa!" May mà gã còn biết nói bé miệng thôi.

"Cũng không hẳn là thế." Chrollo vẫn hết sức bình tĩnh, nói: "Khu Trưởng ham báo thù quá rồi. Ngài không quan tâm đến sự trả thù của Nghị Viện, nhưng Khu Mười Một thì quan tâm! Giết nguyên lão Nghị Viện mà không thèm che giấu là ý gì? Là đang tát thẳng vào mặt Nghị Viện chứ sao nữa. Để làm nguôi cơn giận của Nghị Viện, ta cần phải lung lạc một bộ phận của Nghị Viện. Thế thì điều gì mới có thể lay động bọn họ, khiến bọn họ lờ đi việc truy cứu cái chết của một nguyên lão đây?"

Trông thấy Tigger đã nguôi dần, bắt đầu hiện ra vẻ suy tư, Chrollo hùng hồn nói tiếp: "Là năng lực của Lydia. Khả năng miễn dịch Niệm rất quý hiếm, để đạt được năng lực này, Nghị Viện sẽ bỏ qua tội em ấy ám sát Horitsu. Nếu thủ phạm được tha tội, chúng ta lại thay mặt Khu Mười Một giao nộp Lydia, Nghị Viện cũng sẽ chẳng còn lý do gì để trả thù Khu Mười Một."

Tigger có vẻ dao động. Hiển nhiên, việc lấy tên tuổi Khu Mười Một đi ám sát Horitsu liệu có bị Nghị Viện trả thù hay không, đây cũng là điều gã lo lắng. Chrollo thấy thế, tung ra một kích cuối cùng: "Huống hồ Nghị Viện cũng đâu đoàn kết gì cho cam. Để tranh đoạt quyền sở hữu Lydia, hồi sau họ cũng không còn sức đâu mà đến làm phiền Khu Mười Một nữa. Sóng gió qua đi, chúng ta sẽ chắc chắn an toàn. Vậy nên," Hắn tổng kết, "đề phòng sự trả thù của Nghị Viện, ta không thể để Lydia rơi vào tay bọn họ ngay lúc này được. Chỉ khi Lydia bình yên trở về Khu Mười Một, chúng ta mới có quyền đàm phán."

Thấy tiếng lùng sục của kẻ thù ngày càng gần, Chrollo cũng nói ngày càng nhanh. Phân tích xong tình hình Khu Mười Một, không đợi Tigger gật đầu, hắn nói tiếp: "Thời gian rất gấp, không tính Lydia, Niệm của ông có thể ngụy trang cho ba người về đến tận Khu Mười Một không?"

"Có thể." Tigger nói.

"Tốt, bây giờ ông ngụy trang cho bản thân trước đi, sau đó cho Rabbit với tôi nữa. Phải chóng chóng lên!" Chrollo nói.

Rabbit thả tay đang giữ Tigger ra, ngay tắp lự Tigger sử dụng năng lực Niệm "Gương phản chiếu" của mình, mắt thấy cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại, mặt cũng biến thành một lão già nhăn nheo. Tôi cũng thấy được sự thay đổi này không phải chỉ do Niệm bám vào tạo ảo ảnh, mà thật sự là cả người gã đều biến đổi. Quả là năng lực Niệm thần kỳ.

Tôi mỉm cười, nhỏ giọng kêu một câu "Đứng yên!", lão già mà Tigger biến thành lập tức đơ nguyên tại chỗ. Chrollo thừa cơ nâng một tay Tigger lên, ấn trên quyển sách hắn vẫn đang cầm. Trên bìa sách vừa khép, in hình một bàn tay đỏ như máu.

Tigger vẫn hoảng sợ nhìn hắn, chưa kịp nhận ra khuôn mặt lão già của mình bắt đầu biến dạng, trở lại với vẻ ban đầu của gã.

"Đánh ngất gã đi." Chrollo không thèm nhìn Tigger, quay lại nói với Rabbit còn đang ngơ ngác, kinh ngạc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Rabbit vô thức tuân lệnh hắn, một cú chặt tay đánh ngất Tigger.

"Cuối cùng chuyện là sao vậy?" Vác Tigger làm gã không đến nỗi sõng soài trên mặt đất, Rabbit nhìn Chrollo với vẻ nghi ngờ.

"Tigger không được về chung với chúng ta, gã ta là đồng đảng với Khu Trưởng." Chrollo trả lời ngắn gọn. "Gấp lắm rồi, ông vác gã, chúng ta đi thôi." Rabbit vẫn đứng im, Chrollo lộ cho gã xem cái vòng sắt của Robin trên cổ tay, "Đây là ý của giáo sư."

"Sao không giết gã ta luôn đi?" Rabbit không muốn mang theo thứ vướng víu như Tigger.

Chrollo nói: " Do "Gương phản chiếu". Tôi cần gã còn sống." Nói hồi mở quyển sách trên tay, đặt tay lên người Tigger vẫn đang hôn mê, sử dụng năng lực Niệm. Thân hình Tigger lại thay đổi, ngũ quan dịch chuyển, trong tích tắc, người trong tay Rabbit dần biến thành một cô gái xinh xắn!

Năng lực Niệm của Tigger, "Gương phản chiếu".

"Đây là!" Rabbit giật mình nhìn hắn. "Đây là năng lực Niệm của ngươi à?" Gã nhìn quyển sách được Cụ hiện hóa trên tay Chrollo, trong mắt lộ vẻ nghi kị.

"Muốn dùng phải tuân theo những điều kiện rất hà khắc." Chrollo cúi đầu nhìn sách, "Ừm, chỉ được bổ sung Niệm một lần, thời gian duy trì có hạn, cần lượng Niệm rất cao. Phải tiết kiệm một chút."

Hắn vừa nói, vừa đặt tay lên cổ tay Rabbit, ý bảo gã đừng kháng cự, sử dụng "Gương phản chiếu", thân thể vạm vỡ của Rabbit cũng thu nhỏ lại, biến thành một người tầm vóc thường thường.

Sau đó hắn đưa tay về chỗ tôi, tôi cố gắng kiềm chế bản thân, tưởng tượng mình đang thu lại nguồn năng lượng bao bọc ngoài cơ thể rồi giữ lại nó trong thân, hoàn toàn thả lỏng trước Chrollo. Lượng Ki phun trào bao trùm lấy tôi, thật khó để hình dung được cảm giác kì diệu ấy, tôi thấy tầm mắt mình dần thăng lên, thoáng thấy cái mũi cao lên, từ trong mắt Chrollo, tôi thấy mình biến thành một người phụ nữ khắc nghiệt, dong dỏng cao. Dáng vẻ này xấu quá.

Ngoài con ngõ hẹp truyền đến tiếng bước chân ồn ào, xen lẫn một vài tiếng súng, truy binh đã tiến đến ngoài đầu ngõ.

"Đi theo tôi." Chrollo nói, quyển sách còn mở trên tay dần biến mất. Hắn xoay người nhanh chóng đi về đầu ngõ còn lại, cũng đường hắn đến lúc nãy. Tôi theo sát, Rabbit ẵm ngang Tigger - nay đã biến thành con gái - lên, nối bước chúng tôi.

Chrollo có vẻ đã quen với con đường này, hắn dẫn chúng tôi vòng vèo giữa chằng chịt ngõ nhỏ, tránh được đội truy binh ven đường, dần ra khỏi địa bàn của Horitsu, thẳng chân bước vào một tòa nhà màu xám ở sâu trong cái ngõ nọ.

Đây là một nhà máy bỏ hoang, mạng nhện giăng khắp cả ngóc ngách, tro bụi bám đầy trên lan can cầu thang. Bước dọc theo thang lầu vắng bóng người, Rabbit hỏi: "Ngoài kia đã phong tỏa rồi, sao ngươi còn tiến vào Khu Mười Ba được?"

Chrollo nói: "Tôi vừa vào được hôm qua." Dứt lời, chúng tôi đã trèo đến tầng bốn, Chrollo đẩy mở tấm cửa sắt trước mặt.

"Ấy, Chrollo, anh tới rồi à?" Đèn trong phòng sáng lên, truyền đến một giọng nói nhanh nhẹn. Một cậu bé tóc vàng mắt xanh ngồi giữa một núi linh kiện, xoay đầu thoải mái bắt chuyện với Chrollo, vẻ rất quen thuộc.

"Shalnark." Chrollo nói.

Hẳn là cậu bé tên Shalnark này còn nhỏ tuổi hơn chúng tôi, trông mới khoảng năm sáu tuổi. Cậu ta ngồi một mình giữa căn phòng chật hẹp, chung quanh là đầy đủ các loại linh kiện kim loại, nhìn như sắp chôn vùi cả cậu. Hình như đây là phòng làm việc của kĩ sư nào đó thì phải?

"Sư phụ ngươi đâu?" Chrollo hỏi.

"Sư phụ đi ra ngoài rồi." Shalnark tủm tỉm nói, đôi mắt xanh lục to tròn như chứa đựng nước hồ ấm áp. Trông thằng nhóc này cũng khó chơi lắm đây.

Chrollo quay đầu ra hiệu cho Rabbit thả Tigger xuống. "Trong mười tiếng đồng hồ tiếp theo, các người phải đảm bảo cho cô gái này còn sống, giữ nguyên trạng thái hôn mê, không được cho cô ta rời khỏi nơi này. Sau mười tiếng rồi muốn làm gì thì làm."

"Chuyện nhỏ như con thỏ." Shalnark đồng ý thẳng, mong chờ nhìn Chrollo, "Hàng ngon anh nói đâu?"

Chrollo móc từ túi áo sơmi một con chip to cỡ ngón cái, tiện tay ném cho cậu. Đây là con chip smartphone tân tiến nhất mà Chrollo nhờ tôi mạo hiểm tìm được bằng Ngôn linh trước giờ khởi hành ngày hôm qua.

"Uầy ui, cẩn thận chút đi chứ!" Shalnark vội vàng bắt được con chip, nắm trong tay như nắm của quý, suýt nữa vấp phải đống linh kiện la liệt trên đất. Cậu ta giơ con chip lên soi dưới ánh đèn hồi lâu, đoạn quay sang nói với Chrollo: "Đúng là hàng xịn rồi. Thành giao."

Chrollo gật đầu, xoay người đi ra cửa.

"Tạm biệt nha, lần sau có hàng ngon nhớ đến hợp tác nữa nhé!" Sau lưng, thứ giọng nhiệt tình của Shalnark truyền đến từ trong phòng. Xuyên suốt quá trình chúng tôi ở trong, cậu ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn lớp ngụy trang của tôi và Rabbit.

Ra khỏi nhà máy hoang này, Chrollo chủ động giải thích với Rabbit: "Điều kiện sử dụng Niệm của tôi là chủ nhân cũ của năng lực Niệm phải còn sống. Tôi có quen thân với sư phụ của Shalnark, trước khi chúng ta về đến Khu Mười Một, bọn họ sẽ bảo đảm Tigger còn sống."

"Tiếp theo ta đi đâu?" Rabbit hỏi ý kiến Chrollo.

"Đi đến biên giới giữa Khu Mười Ba và Mười Một." Chrollo nói, "Đến lúc này, chắc hẳn tất cả đường ra khỏi Khu Mười Ba đã bị phong tỏa rồi. Chúng ta trực tiếp đi đường tắt đi."

Nhờ có "Gương phản chiếu", ba người là tôi, Chrollo và Rabbit dễ dàng lách qua được vài chỗ phong tỏa. Có vài ba lần gặp phải đám truy binh cầm súng, song cuối cùng cũng thuận lợi vượt qua khâu kiểm tra. Dù sao Khu Mười Ba cũng là đỉnh kim tự tháp tại Meteor City, kẻ có tư cách đứng đây đều phải có ít nhất một ông lớn chống lưng trong Nghị Viện, không dưng đụng chạm đến người ta là tự rước họa vào thân.

Song đám tay chân của Horitsu cũng không phải lũ ăn không ngồi rồi. Không thể kiểm tra từng người đi qua khu phong tỏa, bọn chúng chọn phương pháp diện trừ tận gốc: Phong tỏa triệt để đường ra Khu Mười Ba, định vây khốn chúng tôi ở trong này, dùng cách bắt ba ba trong rọ.

Bấy giờ chúng tôi đã gần đến biên giới giữa Khu Mười Ba và Khu Mười Một.

Lưới sắt cao bốn, năm mét ngăn cách thành phố sạch sẽ với những núi rác liên miên bên ngoài, dòng điện cao thế được truyền vào lưới thỉnh thoảng lại nháy điện xám xanh. Giữa đống lưới sắt, hàng tá chướng ngại vật đang được bày trên con đường thông ra ngoài. Con đường rộng đủ cho một chiếc xe chạy ngang, đám nhân viên chiến đấu đang lắp ráp, khuân vác súng máy, còn xung quanh lưới sắt và hai bên đường thì lác đác mấy kẻ trông hết sức kỳ lạ, chắc hẳn là cao thủ dùng Niệm.

Trốn trong dãy nhà gần nhất ở chỗ góc chết thị giác, một tay tôi chống tường, một tay che miệng, cố sức dằn xuống tiếng thở dốc dồn dập vì mất sức ---- "Gương phản chiếu" chỉ thay đổi bề ngoài của tôi, nhưng không thể thay đổi được thực lực của tôi, nếu không thì nó lại bá quá rồi.

"Giờ thì làm sao đây?" Chúng tôi quan sát trạm gác bị bao vây kín như giăng lưới.

"Đã có vài nhóm người bị cản lại, ngụy trang cũng vô dụng, xem ra chỉ còn cách tấn công. Nhưng nếu trực diện phá tan vòng vây thì..." Rabbit nhìn tôi, hơi nhíu mày.

"Còn tôi thì sao?" Tôi hỏi. "Tôi thì bắt buộc phải trở về rồi, sứ mệnh của tôi đã kết thúc đâu."

"Rabbit, một mình ông xông qua có được không?" Chrollo che miệng trầm ngâm hồi lâu, đoạn hỏi.

"Cái này thì được." Rabbit nói. "Đội quân tinh duệ của Nghị Viện vẫn chưa được điều động, chỉ có đám này thì còn lâu mới cản được ta."

"Rất tốt." Chrollo buông bàn tay đang che miệng xuống, quả quyết nói: "Một mình ông phá vòng vây đi, còn Lydia thì theo tôi."

"Đám bọn ngươi thì đi thế quái nào được? Ta đã nói rồi..." Rabbit nghi ngờ nói. Mặc dù năng lực của chúng tôi quả là kỳ dị, song cũng không thể quên được sự thật tôi với Chrollo mới chỉ là hai đứa nhỏ chưa trạc tám tuổi.

"Yên tâm, ông chỉ cần lao ra trước thôi, chúng tôi sẽ tự có cách của mình." Chrollo nói hồi, trong tay lại Cụ hiện hóa ra Bí kíp Đạo tặc, hắn cúi đầu lật sách ào ào. Đầu tiên hắn lật đến trang có "Gương phản chiếu", hủy đi lớp ngụy trang của chúng tôi. Trốn trong bóng tối của đống kiến trúc, tôi thấy bản thân mình liên tục thấp xuống, cũng thấy Rabbit dần trở về dáng hình nguyên bản.

Sau đó hắn lật sách sang trang mới, một tay khoác lên vai tôi, sử dụng năng lực Niệm. Tôi ngoan ngoãn khống chế khả năng thiên bẩm của mình, mặc cho Niệm lực của Chrollo bao trùm tôi.

Tôi quan sát bản thân mình, hồi lại quay sang nhìn Chrollo, không có gì thay đổi hết, song Rabbit lại chợt giật mình: "Khúc xạ ánh sáng! Đây là Niệm năng lực của Tom!" Nhìn kĩ lại, trong mắt Rabbit đã không còn phản chiếu lại hình bóng của tôi và Chrollo, ngay cả ánh mắt gã nhìn Chrollo cũng đang nhìn về vô định.

"Khúc xạ Ánh sáng", tôi biết đây là Niệm năng lực Chrollo lấy được từ đội viên đội đặc công Tom, năng lực này có thể làm vặn vẹo đường truyền tia sáng khiến người dùng biến mất trong tầm mắt người khác, gần như là năng lực ẩn nấp hoàn hảo, sơ hở duy nhất là không triệt tiêu được cái bóng. Đây cũng là lý do Rabbit cần phải xông lên trước, sau đó chúng tôi mới có thể thoát thân, bởi lẽ chúng tôi định nương vào sự rối loạn khi Rabbit xung trận để lẻn qua trạm kiểm soát.

"Một năng lực rất hữu dụng." Chrollo nói, "Tôi biết Tom là cấp dưới ưa thích của ông. Yên tâm đi, tôi chỉ mượn chút thôi, tôi vẫn trả lại được mà." Chrollo bình tĩnh đường hoàng dỗ ngọt Rabbit. Ỷ vào Rabbit không thấy được chúng tôi, hắn vô tội mím môi, trên mặt viêt mấy chữ to "Tôi bó tay thôi".

"Thằng nhóc chết tiệt!" Rabbit nhỏ giọng thầm thì, vừa giận vừa thấy bất đắc dĩ, cũng thêm phần may mắn lẫn kiêng kị. Gã duỗi duỗi vai, ngẩng đầu nhìn về phía trạm kiểm soát được canh gác nghiêm ngặt phía trước, nói: "Bọn ngươi sẵn sàng chưa, ta đi đây!"

"Ông đi đi," Chrollo nói, "chúng ta hội họp dưới Tháp quan sát Khu Mười Một nhé."

Rabbit gật gù, thở ra một hơi dài, chợt xông ra ngoài.

"Ở đây! Đứng lại! Nổ súng nhanh lên!"

Đối mặt với mưa bom bão đạn vừa bắt đầu, Rabbit dùng Niệm bảo vệ toàn thân, ngược dòng đạn pháo xông hết tốc lực về phía trước, chớp mắt đã vọt đến chỗ lưới sắt.

"Tên này là người dùng Niệm! Đạn vô dụng! Dừng lại ngay! Dừng súng lại, người nào dùng Niệm thì tiến lên! Chặn lại nó!" Chỉ huy bên đối phương dùng loa réo lên. Mưa đạn tạm nghỉ, đám dùng Niệm đứng túm tụm trước trạm hò nhau tiến lên, thoáng chốc đã đánh giáp lá cà với Rabbit, ẩu đả túi bụi.

"Đi!" Thấy đạn ngừng lại, Chrollo kéo tay tôi đi, hai chúng tôi chạy dọc theo lưới sắt, im lặng mò ra trạm kiểm soát. Nay đúng hôm mây giăng đầy trời, cỏ dại mọc lác đác quanh lưới sắt, bóng người in trên mặt đất cũng không quá rõ ràng.

"Đi chết đi!" Rabbit đã liên tiếp xông qua ba lớp chướng ngại trên đường, đứng ở đoạn bị lướt sắt bao quanh chỉ còn vài ba mét đường trống. Gã càng đánh càng hăng, lấy một địch nhiều song vẫn chưa rơi vào thế hạ phong, một quyền đánh tên dùng Niệm đang lao tới đập vào lướt sắt, điện cao thế lập tức phát ra tiếng "Ong ong", biến tên kia thành một đống than đen rồi ngã vật xuống đất.

Thi thể đen nhẻm vặn vẹo ấy ngã cách tôi chỉ ba bước chân, tôi giật nảy mình, suýt đã kêu ra tiếng. Chrollo vẫn tỉnh như ruồi, kéo tay tôi một phát, im lặng dắt tôi vòng qua thi thể đó, mắt thấy sắp tiến đến chỗ trạm kiểm soát.

Rabbit cũng đúng lúc đánh tới trước trạm. Bấy giờ đang lúc tình hình chiến đấu căng thẳng nhất, nếu vượt qua cửa trạm này, chạy đến bên kia lướt sắt, coi như về đến địa bàn Khu Mười Một. Trước khi Nghị Viện kết tội chúng tôi ám sát Horitsu, Khu Mười Ba không thể vượt biên sang Khu Mười Một để bắt chúng tôi được. Nói cách khác, chỉ cần chúng tôi tiến thêm được vài chục bước, chúng tôi sẽ được an toàn.

Đám dùng Niệm chặn được Rabbit cũng biết được điều này, nên lại càng bán mạng tấn công hơn nữa, thề thốt phải giữ kẻ xâm nhập Rabbit ở lại trong Khu Mười Ba. Đám người dùng Niệm đánh cận chiến với Rabbit đến độ trời sụp đất nứt, máu thịt tung tóe, đằng ngoài còn có đám dùng Niệm thiện công kích tầm xa đang nã đạn Niệm - thứ đạn còn mạnh hơn cả đạn pháo.

"Đùng" một tiếng, một viên đạn Niệm rơi xuống cách tôi nửa bước, phát ra tiếng vang lớn, bụi đất bay tứ tung. "Ôi!" Tôi vô thức kêu lên sợ hãi.

"Ai ở đó?! Tới đây mau, ở đây còn có người! Nhìn cái bóng kìa! Là người dùng Niệm ẩn thân!" Đúng lúc có kẻ dùng Niệm đang giao chiến với Rabbit cách đó không xa nghe thấy giọng lạ nên quay sang, trên mặt đất trống trải, bóng của tôi và Chrollo hiện lên rõ mồn một.

"Chạy mau!" Chrollo nhanh chóng nhận ra điều bất lợi, kéo tôi chạy về phía trước.

"Cản bọn nó lại nhanh lên!" Chung quanh truyền đến tiếng ồn ào.

Đầu tôi trống rỗng, chỉ biết liều mạng chạy theo Chrollo về đằng trước. Một bước, hai bước, chín bước, mười bước!

Chúng tôi xông qua chướng ngại vật, xông qua lưới sắt, xông qua trạm kiểm soát!

Mấy viên đạn Niệm theo sát sau lưng chúng tôi, sóng xung kích lập tức đẩy Chrollo về phía trước, xô hắn ngã xuống đất. Tôi quên mất đạn Niệm vô hiệu đối với tôi! Không cảm giác được mảy may xung kích, song chính Chrollo mới là người kéo tôi ngã nhào, tôi hối hận khôn nguôi.

Chrollo loạng choạng đứng lên, kéo tôi tiếp tục chạy về phía trước. Sau lưng truyền đến then chốt cửa ngang bị đạp gãy, có kẻ hô hào "Cản chúng lại! Tới đây nhanh lên! Đạn Niệm!", còn có tiếng rống thô lỗ ngang ngược của Rabbit. Trước mắt đã là núi rác thân thương, ở lưng chừng quả núi này là Tháp quan sát - địa điểm mà chúng tôi hẹn gặp Rabbit ở Khu Mười Một.

Chúng tôi an toàn rồi.

Nói là Tháp quan sát, chứ thật ra đây chỉ là mấy cột gỗ tròn được dựng bên hông đụn rác, lúc cần thì leo lên sẽ thấy được biên giới Khu Mười Ba. Hiện giờ nơi đây chẳng có ai, chỉ có mấy thanh gỗ bong tróc, lung lay như sắp đổ.

Tôi với Chrollo tựa người trên một thân gỗ để hồi sức, đợi Rabbit.

Tôi cúi đầu xử lý bàn tay phải dính độc của mình. Cái nơ bướm chứa độc đã vứt đi tự bao giờ, bấy giờ tôi mới lộ ra bàn tay phải được bọc qua loa trong tấm khăn, vừa nhìn đã thấy vết sẹo vằn vện trên mu bàn tay, tôi trông đến chướng mắt. Khẽ vung vẩy phần móng tay được chăm chút nuôi dài, vẫn còn tốt chán, tôi cũng rất cẩn thận, phần thịt trên đầu ngón tay không dính độc. Bởi vậy, hồi sau tôi chỉ cần cắt phần móng tay dính độc đi là được rồi.

"Có phải tôi giết nhiều người hơn cậu rồi không?" Tôi thuận miệng hỏi Chrollo.

"Không có đâu." Chrollo ngồi trên cột gỗ, một chân cong lên, quan sát phía trước, lười nhác nói.

"Nhưng người tôi giết là cao thủ hết đó." Tôi bĩu môi.

"Cậu như thế thì có khác gì gian lận không?" Chrollo hơi cong khóe môi.

Tôi thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về đằng trước, lẩm bẩm: "Có hiệu quả là được rồi mà?"

Trước mắt xuất hiện bóng dáng Rabbit bước ra khỏi núi rác. Gã vừa trải qua một trận ác chiến, trên thân còn giữ lại vết thương và vết máu, song khí thế vẫn còn hừng hực, sát khí tràn lan.

Gã đến trước mặt chúng tôi, nhìn quanh hồi, vẫn chưa thấy được chúng tôi.

Tôi ngừng thở, bỗng lớn tiếng nói: "Dừng lại!" Sau đó nhảy xổ ra, vươn tay phải, ngón giữa hung hăng trượt qua cánh tay trần trụi của gã.

"Mày!" Rabbit thét to, thân thể rung lên, tôi thấy gã có ý đưa tay ra bẻ gãy cổ tôi, song cuối cùng chỉ có thể trơ người ra, lung lay một hồi, đoạn gã đàn ông cao hơn hai mét nặng nề đổ ập lên đất, phát ra tiếng vang thật trầm.

Tôi cúi người, đầu gã ta vừa lúc ngã xuống cạnh chân tôi, mặt đã chuyển sang độc một màu tím đen, đôi mắt trừng to nhìn về phía tôi, song cố lắm vẫn không bắt được bóng hình của tôi.

Chrollo gấp sách lại, ngừng sử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net