Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: "Cậu không hề một mình đâu."

____________________

Ham Dan Yi lập ra những lý do thiết thực nhất để giải thích cho những điều kỳ lạ xảy ra với mình vào ngày hôm nay. Cuối cùng, tờ giấy trên bàn sau khi bị gạch xoá liên tục thì em đã rút ra được hai kết luận hợp lý nhất.

Một, là thế giới đang bị người ngoài hành tinh xâm chiếm và tẩy não.

Bởi vì chẳng có lý nào mà ba mẹ của em lại có thể bình thản để những người lạ mặt đưa con mình đi được!

Hai, là Ham Dan Yi đã xuyên không vào tiểu thuyết.

Bởi vì trong lúc rời khỏi bệnh viện, em để ý thấy mọi người xung quanh đều có tóc đen, mắt đen và một vẻ ngoài bình thường. Mà bọn họ chả có lấy một ai bàn tán về màu tóc hay màu mắt khác lạ của nhóm sáu người đi với Ham Dan Yi. Lướt ngang qua chỉ toàn nghe mấy câu khen bọn họ xinh gái, đẹp trai thôi.

Một cái motif quá quá quá thường thấy trong mấy bộ tiểu thuyết mạng ba xu.

Ham Dan Yi đau đầu chẳng biết giờ nên làm thế nào. Em mới quyết định rời khỏi phòng, đi vào nhà bếp để pha một cốc nước cho bản thân.

Khi bật đèn lên, em đồng thời lục được chiếc điện thoại mình để trong túi váy đồng phục từ chiều giờ. À, phải rồi nhỉ. Hồi chiều lúc trước khi rời khỏi nhà để đi một chuyến dạo chơi qua quận khác, em có mang theo điện thoại mà.

Lúc này, Ham Dan Yi mới khó hiểu nhận thấy bộ đồng phục mà mình đang mặc, thứ đã được em mua hồi nghỉ hè. Kiểu thiết kế đơn giản và phông màu đậm chẳng hiểu sao lại chuyển biến thành thứ đồ đẹp đẽ với đường viền sắc sảo và phông màu tươi sáng như này.

Bởi vì quá mệt để có thể để tâm thêm bất kỳ chuyện gì, em chỉ quyết định bật điện thoại lên, bất giác đã hai giờ sáng từ bao giờ.

- Hôm nay nhiều chuyện thật...

Ham Dan Yi thở dài, khẽ lẩm bẩm. Sau cùng, em quyết định vươn vai vài cái.

- Thôi, mình mệt lắm rồi! Cứ đi thay đồ rồi ngủ trước đã, mai đến trường còn phải dậy sớm nữa.

Ham Dan Yi trấn an bản thân, quyết định để cho não bộ được nghỉ ngơi trước mà còn lo đến việc học hành. Song liền quyết định thay bộ đồng phục xinh đẹp trên người ra và mang một bộ đồ ngủ, bước về phòng của mình.

Một ngày khó hiểu của Ham Dan Yi ảm đạm trôi qua. Hôm sau, ngày đi học đầu tiên trong năm học cũng đang tới gần.

...

Ham Dan Yi khoác bộ đồng phục lên người, vai đeo cặp và len lén mở cửa nhà ra, thử đưa mắt ngó nhìn xung quanh.

Khi nhớ lại là hôm qua cái cô gái xinh đẹp tóc tím kia có bảo cô ấy sống cạnh nhà mình, nên bây giờ Ham Dan Yi mới phải nghiêm ngặt kiểm tra để tránh chạm mặt.

Và thật may mắn làm sao, ngoài đây chẳng có ai cả. Quả là không uổng công em phải dậy sớm hơn những nửa tiếng.

- Được rồi, đi thôi!

Ham Dan Yi cẩn thận đóng cửa nhà lại và hướng đến chỗ thang máy.

- Dan Yi.

Đột nhiên, khi đi ngang qua căn hộ cạnh nhà mình, tiếng đóng cửa vừa hay vang lên và kèm theo sau là một chất giọng trầm nam tính vô cảm xúc rất quen thuộc, nó gọi tên Ham Dan Yi một cái khiến em giật nảy mình.

Em còn chưa chịu quay đầu lại thì đối phương đã tiếp lời, hỏi:

- Em không đi cùng Yeo Ryung sao?

"Hả, Yeo Ryung? Cái cô gái xinh đẹp tự nhận là bạn thân của mình ngày hôm qua ấy à?"

Ham Dan Yi chảy mồ hôi hột, thực sự không dám đối mặt với mấy cái con người quái lạ này. Rồi, em quyết định chạy ào đến chỗ chiếc thang máy ở không xa phía trước, không quên ném lại cho vị đàn anh sau lưng mình một câu chào vì phép lịch sự.

- Vâng, chào buổi sáng ạ! Chúc anh và cái bạn Yeo Ryung kia một ngày tốt lành!

Bóng dáng nhỏ bé kia vụt đi mất trong chớp mắt. Ban Yeo Dan ngập ngừng nhìn về chiếc thang máy đang đóng cửa lại, bất giác hàng lông mi khẽ trĩu xuống.

"Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với em vậy, Ham Dan Yi..."

...

Khi đến trường, Ham Dan Yi mới nhận ra bản thân quả thật đến quá sớm rồi. Trong trường lúc này chẳng có lấy một bóng người nào, chỉ trừ bác bảo vệ đang ngồi trong phòng riêng.

Thì dù gì cũng là nửa tiếng lận mà. Nhưng nếu nhờ vậy mà em có thể tránh được mấy con người kỳ lạ kia thì như nào cũng được hết!

Ham Dan Yi lục lại trí nhớ, tìm ra được lớp mà năm nay em sẽ học, sau đó bước vào sảnh hành lang và đi lên tầng trên.

Từ trên cầu thang, tiếng giày khẽ vang vọng vừa dứt. Ham Dan Yi ngước đầu, đôi mắt liền bắt gặp một cậu con trai đang đứng ở trên bậc cầu thang đầu tiên.

Thiếu niên kia cao đến khoảng gần 1m75, khoác một bộ đồng phục cùng loại thiết kế như bộ Ham Dan Yi đang mặc nhưng là dành cho nam. Mái tóc đen tuyền của hắn vướng vài lọn qua mi mắt, đôi mắt đen không đáy đối diện với Ham Dan Yi liền loé lên vài vệt sáng.

Thiếu niên nọ chợt mỉm cười, gương mặt điển trai đến không tưởng, thực sự là khó ai sánh bằng.

Chà, trên đời này lại có thể tồn tại một người đẹp trai đến thế sao? Ham Dan Yi mê mẩn nhìn thiếu niên kia và thầm cảm thán. Nhưng khi nhìn kỹ một chút, Ham Dan Yi cảm thấy người con trai này hình như có chút quen thuộc...cứ như đã từng gặp ở đâu rồi?

- Xin chào!

Thiếu niên tóc đen khẽ nghiêng đầu, làm vài lọn tóc lọt qua cạnh mi mắt. Hắn tươi cười chào Ham Dan Yi một tiếng, ngay lập tức kéo em ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

- A! Ch-Chào cậu!

Nghe thấy thanh âm ngọt ngào của Ham Dan Yi cất tiếng chào lại mình, thiếu niên tóc đen mang một biểu cảm còn tươi tắn hơn ban nãy, vui vẻ bước từng bậc cầu thang cho đến khi chỉ còn đứng cách em từ một người đứng dưới và một người đứng trên.

Ham Dan Yi lo ngại không biết liệu có phải là cậu ta cũng quen em hay không, nhưng chưa kịp phân tích thì thiếu niên kia đã mở lời:

- Tớ chỉ vừa chuyển đến trường này vào năm nay nên không rõ đường, cậu có phiền giúp tớ một chút không?

Ham Dan Yi vừa nghe lời giới thiệu, liền an tâm được phần nào là không bị vướng vào mấy rắc rối quen quen biết biết như hôm qua. Em thầm thở phào.

Tuy rằng không muốn bị dính líu đến những người đẹp phi nhân loại như thiếu niên trước mặt mình, song, Ham Dan Yi càng không nỡ bỏ mặt người ta lạc đường.

- Được chứ, để tớ giúp cậu.

- Cảm ơn cậu nhé! Và sẵn tiện đây, tên của tớ là Nan Seoh.

Hắn tít đôi mắt đen mị hoặc lên đôi chút, niềm hạnh phúc dường như không giấu nổi qua nụ cười.

"...Nan Seoh?"

Ham Dan Yi nhướng mày. Có người tên như này cũng lạ thật, nhưng cái tên này lại có vẻ quen lắm.

Gì chứ, chắc...không phải đâu nhỉ?

Sau đó, Nan Seoh liền điều chỉnh cảm xúc lại đôi chút, trên môi vẫn là một nụ cười nhưng dịu đi hẳn, và đôi mắt đen của hắn mở ra đầy đủ, vài vệt sáng thoắt ẩn hiện.

- Này, cậu có đang một mình không?

Ham Dan Yi ngây ngốc trước lời của hắn, khó hiểu hỏi lại:

- Gì cơ?

- Cậu đang một mình ở thế giới này, đúng chứ...Ham Dan Yi?

Hả...?

Cậu ta...biết tên của Ham Dan Yi?

Ánh mắt của Nan Seoh sắc lẹm như có thể thấu được những suy nghĩ của em. Bất chợt, đôi mắt ấy cùng câu nói của thiếu niên nọ làm em như sực nhớ ra điều gì.

Từ thuở nhỏ, Ham Dan Yi đâu có một mình...nhỉ?

Rằng em đã luôn ở bên một người, rằng người ấy đã hứa rằng sẽ mãi bảo vệ cho em.

Ham Dan Yi chầm chậm ngước đầu lên để đối diện với Nan Seoh. Thiếu niên tóc đen ấy khẽ cong nhẹ đôi mắt đen huyền lên, dịu dàng tựa vầng trăng khuyết. Hắn tựa trán mình lên mái đầu nâu của Ham Dan Yi.

- Dù vậy cũng đừng sợ...bởi vì, đã có tớ ở đây với cậu rồi.

Ham Dan Yi nghe những lời thủ thỉ quen thuộc ấy bên tai, tựa hồ trở về những tháng ngày trẻ thơ, quay lại với những năm tháng ung dung vô lo vô nghĩ mà chỉ cần có bản thân và hắn bên nhau...là đủ.

Đó là những gì mà em cần nhớ.

Khoé mi của Ham Dan Yi khẽ giật, sống mũi bỗng cay cay, tầm nhìn cũng bị nhoè dần đi vì ngấm lệ. Em đặt hai nắm tay lên trước ngực của Nan Seoh.

- Cậu...Cậu là Nan..là Nan Seoh, có đúng không? Thực sự là Nan Seoh sao?

Nan Seoh hạnh phúc trước chất giọng ngọt ngào vừa gọi tên của hắn một cách gấp gáp. Quàng hai tay ra ôm lấy Ham Dan Yi vào lòng, đầu của Nan Seoh vẫn gục lên mái tóc của Ham Dan Yi, hắn dịu dàng đáp lại:

- Phải, tớ là Nan Seoh đây, và tớ đã về với cậu rồi.

Hai nắm tay của Ham Dan Yi khẽ vung ra sau rồi yếu ớt đánh vào ngực của Nan Seoh, chất giọng nghẹn ngào:

- Cậu...tại sao đến bây giờ cậu mới về...?!

- Tớ thực sự xin lỗi.

- Cậu...cậu có biết lúc cậu rời đi mà không nói một lời nào, tớ đã rất lo và buồn không!

Hai cánh tay của Ham Dan Yi lại cố dùng sức mà đấm vào ngực của hắn mạnh hơn, nhưng thuận theo cảm xúc hiện giờ của em thì những cú đấm ấy yếu ớt đến vô lực.

Nan Seoh ôm chặt em vào lòng hơn, đầu cúi xuống một chút nữa rồi bất ngờ đặt lên trán của Ham Dan Yi một nụ hôn dịu dàng.

Trong khi em vẫn còn đang xúc động rồi ngây ngẩn ra trước hành động của hắn, Nan Seoh khẽ cụp đôi mắt đen, khuôn miệng tà mị nở thành một hình bán cung.

- Vì thế nên, kể từ bây giờ tớ sẽ không bao giờ để mất cậu nữa đâu, Dan Yi của tớ.

Nan Seoh đưa một bàn tay lau đi giọt nước mắt đọng bên khoé mi của em.

Ham Dan Yi lúc này bỗng phì cười, tâm trạng rối bời từ những chuyện đã xảy ra vào hôm qua cứ như thể chưa bao giờ tồn tại vậy.

- Cậu nói cứ như thể chúng ta là người yêu ấy. Từ bao giờ mà tớ đã thành của cậu rồi vậy chứ?

Tiếng cười lanh lảnh của Ham Dan Yi trong trẻo vang vọng trong khu hành lang, khiến Nan Seoh lại càng say mê nó hơn.

Trong đôi mắt đen láy của Nan Seoh, lúc này chỉ bao chứa duy nhất bóng hình của Ham Dan Yi, bóng hình của người con gái đã làm nên cuộc sống của hắn, bóng hình là cả thế giới của cuộc đời hắn.

Cuối cùng, Nan Seoh đã có cô ấy trong tầm tay của mình. Và lần này, Ham Dan Yi sẽ không thể biến mất khỏi vòng tay của hắn thêm lần nào nữa, cũng như không một ai được phép chia cắt bọn họ.

- Mà quên, chúng ta cũng nên vô lớp thôi chứ! Cậu học lớp nào, để tớ chỉ cậu đi.

Ham Dan Yi giật mình nhận ra một vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Nhưng Nan Seoh chỉ cười xoà, hắn vươn tay xoa đầu em và đáp:

- Thật ra chúng ta học chung lớp đấy.

- ...Hả?

Nan Seoh cong tít đôi mắt đen, cười cười và buông người của Ham Dan Yi ra, sau đó nắm lấy một bàn tay của em, hắn dắt cả hai lên tầng trên.

- Ơ khoan, vậy là từ đầu cậu vốn không hề lạc đường? Chưa kể cậu còn biết chúng ta học chung lớp nữa?

Ham Dan Yi dồn dập hỏi, nhưng Nan Seoh vẫn giữ một hình vòng cung hoà nhã trên môi, sử dụng chất giọng dịu dàng nhất để trả lời:

- Tớ đã bảo rồi mà. Kể từ bây giờ tớ sẽ không để mất cậu nữa đâu.

Bởi vì kể từ bây giờ, hắn và em sẽ không xa rời.

.

.

.

- Vậy thì...Nan Seoh?

Nụ cười vui tươi trên gương mặt của cô bé năm tuổi kia nở rộ, đôi mắt nâu ngọt ngào cùng ý cười hiện rõ. Cô bé cất lời, giọng nói trẻ thơ pha lẫn tiếng cười trong trẻo.

Cậu nhóc kia nhìn em, bất giác không kiềm được mà ửng rộ vài gạch đỏ trên má, ngại ngùng không dám đối diện với cô bé kia.

- Tại sao lại là Nan Seoh...?

- Thì, không phải cậu đã hứa sẽ luôn bảo vệ tớ sao? Nan Seoh là tớ lấy từ "bảo vệ" đó! Mà cậu thì không có họ, nên tớ chỉ đặt tên thôi.

- Vậy sao... Nan Seoh, có nghĩa là bảo vệ...

.

.

.

- Vậy là cậu cũng bị đưa đến đây á?!

Sau khi nghe Nan Seoh hỏi về những con người với mấy màu tóc sặc sỡ và màu mắt đủ màu mà Ham Dan Yi đã gặp, em ngạc nhiên thốt lên.

Nan Seoh cười xoà, tiếp tục cuộc hội thoại:

- Cũng kiểu như thế. Nhưng mà tớ không phải là bị đưa đến đây, thật ra là tớ đã tìm cách để đến được đây.

- Thật á? Nhưng...bằng cách nào?

- Đó không hoàn toàn là điều mà tớ có thể tự mình điều khiển theo ý muốn.

Ham Dan Yi nghe thế liền cảm thấy có chút khó hiểu, nhướng mày hỏi thêm:

- Vậy...chẳng lẽ tớ đã biến mất khỏi thế giới kia?

- ...Ừ. Cậu đã không còn tồn tại ở thế giới nơi mà chúng ta đã từng ở bên nhau. Cậu đã bị đưa đến đây, một thế giới tiểu thuyết nơi mà cậu phải vào vai người bạn thân của cô nữ chính ở thế giới này.

Nan Seoh điềm đạm giải thích với chất giọng trầm lắng. Ham Dan Yi cũng chỉ chăm chú lắng nghe, sau đó lẩm bẩm vài điều.

- Vậy là mình thực sự đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết... Thế, có cách nào để chúng ta trở về không?

Nụ cười của Nan Seoh có chút gượng gạo đi. Cuối cùng, hắn chỉ có thể lắc đầu trước sự trông chờ của Ham Dan Yi.

- Không thể. Bởi vì cậu và bọn họ đã có một mối liên kết với nhau kể từ khi đến đây.

Ham Dan Yi sớm cũng đoán được rồi, dù gì xác suất có khả năng cũng quá thấp. Nhưng em lúc này bỗng thấy sợ. Chỉ không hiểu sao khi nghĩ đến việc phải sống ở một thế giới nơi mà bản thân bị nhầm thành một người khác, phải sống dưới cái thân phận thế thân cho một cái "tôi" ở thế giới này. Cái mang danh "bạn bè" mà những người kia gọi, như một trò đùa hất thẳng nước vào mặt em.

Bạn bè?

Cho Ham Dan Yi này xin đi.

Em cảm thấy bức bối, hai lòng bàn tay đặt trên bàn không kiềm được mà nắm chặt lại, còn hơi run lên. Vài lọn tóc rớt qua tai của Ham Dan Yi, che đi cảm xúc hiện tại trên gương mặt em.

Nan Seoh nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc nâu kia qua tai cô ấy. Ham Dan Yi tròn mắt quay qua nhìn hắn, bắt gặp một nụ cười dịu dàng như bao lần, cùng với ánh nhìn ôn nhu trong đôi mắt đen huyền không thể lẫn vào đâu được.

- Đừng lo. Kể từ bây giờ tớ sẽ luôn ở đây với cậu mà.

Nan Seoh giữ một phong thái chững chạc đáng tin cậy đến khó ngờ ở độ tuổi của học sinh lớp chín. Bất giác, Ham Dan Yi thấy cảm động, thực sự muốn dựa dẫm vào hắn.

Em tựa vào lồng ngực của Nan Seoh, khẽ thở phào và lẩm bẩm.

- Thật giống như ngày xưa vậy...

Giống như những tháng ngày mà em và hắn còn là những đứa trẻ vô lo vô nghĩ, khi Ham Dan Yi vẫn còn là một đứa nhóc ngây thơ luôn được Nan Seoh bảo vệ và che chở. Bọn họ ở bên nhau như một lẽ hiển nhiên vậy.

Nan Seoh quàng một tay ra sau lưng của Ham Dan Yi, vỗ nhẹ. Tay còn lại dịu dàng đặt lên mái tóc nâu của em và xoa đầu người thiếu nữ nhỏ nhắn.

Một hành động đơn thuần như này, lại chính là điều khiến hắn hạnh phúc.

Liệu bây giờ, hắn có nên nói cho em về điều đã suýt phá hỏng niềm hạnh phúc này?

- Và anh ấy bảo là...

Từ ngoài lớp học, cửa phòng không đóng đang vọng vào tiếng bước chân của nhiều người và tiếng nói chuyện của một cô gái.

Ham Dan Yi ngẩng cao người, bởi vì em ngồi đối diện với Nan Seoh và quay lưng lại với cửa lớp, nên phải quay đầu lại nhìn.

Từ ngoài hành lang, một nhóm người với ánh hào quang sáng chói lần lượt đi vào.

Ham Dan Yi chỉ nhìn lướt qua một lượt, liền đã nhận ra bọn họ mà chẳng cần đong đoán gì, đều nhờ vào mấy đầu tóc nổi bật đến độc nhất của năm con người đó. Nội tâm em liền giật thót.

"Đừng nói là chung lớp nhé?!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net