Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ayumi ngồi ở trên ghế được nạm bởi mảnh ngọc tứ hồn, ánh mắt của cậu ấy thay phiên luân chuyển ở trên người chúng tôi. Cuối cùng, ánh mắt của cậu ấy rơi vào trên người Sẽ Lý. Sẽ Lý hít một hơi thật sâu chậm rãi đi về phía trước, "Ayumi, bọn mình đều đến rồi, theo bọn mình trở về thôi."

"Trở về?" Ayumi yên nhiên nhất tiếu, vuốt ve mái tóc dài của mình, "Ở đây không tốt sao?"

"Ayumi, nơi này rất nguy hiểm, cậu nhất định phải đi theo bọn mình."

Hội Lý lo lắng nói, liền muốn tiến lên, tay lại bị Huy Kiến gắt gao kéo lại. Cậu ấy tức giận quay đầu lại, Huy Kiến trầm mặc lắc lắc đầu. Hội Lý chần chờ một lúc, tâm tình theo bĩnh tĩnh lại.

Tôi nhìn hai người chuyển động cùng nhau, lại liếc nhìn Ayumi, quả nhiên, nụ cười trên mặt cậu ấy lộ ra thê lương,

"Tại sao các cậu nhất định phải mang mình rời khỏi đây? Ở đây không tốt sao? Các cậu không phải bạn thân của mình sao? Tại sao không thể theo mình ở lại đây?"

"Xin lỗi, Ayumi. Mình biết mình sai rồi, cậu tha thứ cho mình được không?" Viền mắt của Sẽ Lý ửng hồng, cậu ấy cẩn thận từng li từng tí một tiến lên, "Kỳ thực, lớp trưởng vẫn luôn đi tìm cậu. Là mình đem điện thoại của cậu kết nối với điện thoại của mình..."

"Quả nhiên là cậu!" Trên mặt Ayumi lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, "Lúc Nakamura nói cho tôi biết, tôi còn không tin. Khà khà!"

Ayumi thê thê cười, cậu ấy chuyển hướng nhìn chúng tôi, hỏi, "Chân tướng đã rõ rồi. Kagome, Hội Lý, bây giờ các cậu nói cho mình biết, các cậu đứng bên nào?"

Đứng bên nào? Tôi và Hội Lý nhìn nhau, cấp tốc đạt thành nhận thức chung. Tôi bước nhanh đi tới trước mặt Sẽ Lý, quay lưng lại Ayumi giơ bàn tay vung về phía Sẽ Lý. Sẽ Lý kinh ngạc nhìn tôi, lúc bàn tay tôi tiếp xúc gò má của cậu ấy thì Hội Lý đã phi thân tiến về phía Ayumi.

"Thả mình ra, đây chính là lựa chọn của các cậu sao? Từ bây giờ các cậu không còn là bạn của tôi nữa..." Ayumi rít gào lên, tôi cấp tốc chạy tới bên người Ayumi, từ trong túi tiền móc ra một viên Ngôi sao may mắn để vào trong miệng cậu ấy.

"Nữ vương Ayumi, muốn tin tưởng mình. Thế giới này có thể tin tưởng chỉ có chính cô. Bạn bè đều không đáng tin!"

Giọng nam nhân sắc bén truyền đến, tôi tìm theo tiếng nhìn lại, trong bóng tôi, một nam nhân xấu xí đứng đó. Trong nháy mắt, con mắt của Ayumi biến thành màu đỏ, cậu ấy dùng tốc độ khó mà tin nổi hất nhóm của tôi ra, lấy tư thế kỳ quái hướng về phía nam chạy như bay.

"Ayumi!" Tôi rít gào lên theo bản năng muốn rút ra nhuyễn tiên bên hông, mới muốn từ bản thân đã sớm đem nhuyễn tiên làm ném. Bỗng nhiên, kim quang loé lên, cả người Ayumi bay lên. Sẽ Lý hô to tên Ayumi, một giây sau cậu ấy đã rơi vào trong lồng ngực của Sẽ Lý và hôn mê.

"Hừ, các ngươi nghĩ ngày hôm nay mình có thể sống mà đi ra ngoài sao?" Nam nhân lạnh rên một tiếng, chậm rãi từ trong bóng tối đi ra. Hắn cười gằn quét Sẽ Lý một chút rồi nói,

"Bạn của ngươi đem linh hồn của mình dâng hiến cho ta. Sau khi ta giúp cô ta hoàn thành ước mơ của mình, linh hồn của cô ta bây giờ là của ta. Bây giờ, ta muốn giúp cô ta giải quyết ngươi."

Sẽ Lý đặt cẩn thận Ayumi xuống, bỗng nhiên đứng lên, dũng cảm đối mặt với ánh mắt của nam nhân.

"Không thể. Ayumi sẽ không dùng linh hồn của mình làm điều kiện trao đổi, chỉ là để dùng ngươi đối phó với ta."

"Tiểu cô nương. Tình cảm của con người là thứ nhàm chán nhất. Tình bạn yếu đuối không đỡ nổi một đòn. Xem lại con người của ngươi đi, ngươi đã làm gì với bạn mình chỉ có ngươi biết rõ nhất." Nam nhân hai tay vẫn ôm ở trước ngực trào phúng cười nói.

Sẽ Lý không lùi bước, mà là chậm rãi đi về phía hắn, "Ta sẽ không để cho người như ngươi hại chết Ayumi."

Theo tiếng Sẽ Lý lớn tiếng quát lớn, bốn phía trong phòng lập tức bắn ra ánh sáng, hàng vạn ánh sáng từ trên người Ayumi bốc lên hoặc nói chính xác hơn là tiến vào.

Nam nhân hét lên một tiếng, lần thứ hai chạy vào trong âm u. Huy Kiến kéo Hội Lý cấp tốc đuổi theo. Tôi liếc mắt nhìn cái ghế đã vỡ, mảnh ngọc tứ hồn đi ra rồi thả vào túi, liền đuổi theo.

Cầu thang thật dài xoay quanh mà lên, cách mỗi vài bước, thì có thể nhìn thấy một tia sáng ở giá cắm nến tăm tối. Tôi bước nhanh bay lên trên bôn, càng đi lên không trung càng tràn ngập mùi hôi thối nồng đậm. Tôi không biết hình dung loại mùi này như thế nào, chỉ là mùi sặc cổ họng khiến tôi buồn nôn. Bỗng nhiên, dưới chân tôi mềm nhũn, thân thể không cảm thấy nên lùi ra sau, tôi nhắm mắt lại còn chưa điều chỉnh trọng tâm, đã ngã vào lòng của một người.

Tôi khép hờ mắt, nhìn về phía Sesshomaru, đối với mùi của anh nên so với tôi càng thêm mẫn cảm. Tôi nhìn anh uể oải hỏi, "Mùi này quá khó ngửi, anh không sao chứ?"

Sesshomaru ôm bờ vai của tôi, nhìn xung quanh một hồi khoé miệng lộ ra một vệt nụ cười hầu như không thấy. Anh không có tiếp tục đi về phía trước, kéo bàn tay của tôi hướng về bộ lông áo giáp của anh. Tôi không hiểu cho lắm, muốn phản kháng nhưng tay chân của tôi đã không còn sức lực. Chỉ là, lúc tay của tôi chạm vào áo giáp của anh, chỉ cảm thấy đầu vù một tiếng, theo, mùi gì cũng không ngửi thấy nữa. Tay chân của tôi tựa hồ có thể cử động.

Tâm tư của tôi vừa khôi phục ý thức, lập tức phát hiện tư thế của mình đang ôm Sesshomaru rất chặt, tôi vừa định rút tay về đứng thẳng người, lại bị anh ngăn lại,

"Không muốn tiếp tục bị mùi đó nhốt lại, tốt nhất đừng cử động."

Tôi "A" một tiếng, nhìn chằm chằm da lông của Sesshomaru sững sờ. Anh chỉ quét tôi một chút rồi nói,

"Áo giáp là đồ của cha ta để lại. Ông ta vẫn không tính là nghĩ cho ta, không phải sao?"

Nói xong, Sesshomaru không cho tôi đáp án gì, một tay lôi kéo tay của tôi dán vào bộ lông áo giáp của anh, tay còn lại chăm chú ở lại bờ vai của tôi. Đầu tôi từ từ không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Rốt cuộc đã đi hết đoạn cầu thang dài, lúc chúng tôi bước vào trong đó, trong nháy mắt, tôi chỉ cảm giác sống lưng của mình phát lạnh, cơ hồ là lập tức, tôi đem đầu mình chôn vào trước ngực của Sesshomaru. Trên bình đài có con chuột khổng lồ làm người ta sởn cả tóc gáy, tôi lắc dâud không muốn tiếp tục nghĩ nữa.

"Ha ha, vận may của ta thật sự quá tốt. Vốn là ta còn đang lo lắng suy nghĩ xem nên đi đâu để tìm linh hồn của Khuyển yêu, bây giờ ta không cần phải lo lắng rồi. Khà khà!"

Âm thanh sắc bén kích thích màng nhĩ của tôi, tôi không khỏi đem đầu chôn càng sâu hơn, không muốn nghe bất cứ tin tức nào liên quan tới con chuột kia.

"Chớ đắc ý, ngươi còn chưa qua cửa ải của ta!" Tiếng của Huy Kiến ở trong phòng bỗng nhiên vang lên, tôi chết mệt lôi kéo Sesshomaru, không muốn di chuyển nửa bước.

"Ngươi sao?" Âm thanh sắc bén mang theo xem thường. Chỉ một giây sau, tựa hồ tôi cảm giác được những thứ gì liên quan đến con chuột.

Thời gian từng giây từ phút trôi qua, quả nhiên không còn những âm thanh khác. Tôi từ từ ngẩng đầu lên, màu sắc bên trong đã biến đổi rõ ràng, trong không khí âm u ẩm ướt tản ra mùi mốc. Tôi nhíu mày, chậm rãi xoay người, mắt tối sầm lại, theo dưới chân mềm nhũn. Sesshomaru đỡ tôi, tôi bắt lấy ống tay áo của anh, hận là không thể lập tức rời khỏi nơi quỷ quái này.

#

Trong nhà sáng sủa rộng mở, trong lúc đó Hội Lý không ngừng đi ra đi vào phòng bếp và phòng khách, đồ ăn ngon từng đĩa được để lên bàn, nhưng tôi vẫn không muốn ăn, nghĩ tới cảnh vừa rồi, tôi hơi co cổ lại, không khỏi nhún vai,

"Kagome, cậu không sao chứ?"

Hội Lý bỏ một đĩa thức ăn xuống, vỗ vỗ sống lưng tôi lo lắng nhìn tôi. Tôi lắc lắc đầu, nỗ lực đem hình ảnh buồn nôn đó bỏ ra khỏi đầu, nhưng vẫn như vây, ký ức càng tăng sâu sắc. Tôi ngẩng đầu lên, ở ban công Sesshomaru và Huy Kiến, lại quay đầu nhìn ba người bạn tốt ở trong phòng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

"Xin lỗi, Ayumi, mình rất xin lỗi." Sẽ Lý thận trọng quỳ ở dưới đất, kéo lại tay Ayumi, "Nếu cậu không tha thứ cho mình cũng không sao. Mình biết những gì mình làm rất quá đáng, suýt chút nữa là hại chết cậu. Nhưng Ayumi, mình vẫn muốn nói, mình xin lỗi. Mình sai rồi."

Ayumi giương mắt nhìn chằm chằm Sẽ Lý, khoé miệng hơi giương lên, cậu ấy bình tĩnh nghe Sẽ Lý nói, không đáng trí. Chuyện như vậy tôi và Hội Lý đều không nên tham dự, chỉ có thể dựa vào hai cậu ấy lựa chọn kết cục của mình.

"Kagome, chuyện của cậu và Sesshomaru thực sự là nhanh thật." Hội Lý quay về tôi chế nhạo nói, "Cái bóng yêu quái lần trước đâu rồi? Không nghĩ tới việc cậu quay về thời chiến quốc được hoan nghênh như thế. Nếu như Hojo biết, thể nào cậu ấy cũng buồn muốn chết."

Tôi oán trách liếc Hội Lý một chút, lại cảm thấy không hay nhìn về phía Sesshomaru. Trước khi về tới đây, anh không nói gì đã rời đi. Thậm chí ngay cả cãi nhau chúng tôi cũng không có. Nghĩ, tôi buồn bã rũ đầu, hay là tôi căn bản hiểu lầm ý của Sesshomaru.

"Này, anh là lớp trưởng sao? Tôi là Sẽ Lý đây, có một chuyện tôi nghĩ anh phải biết..." Tiếng Sẽ Lý truyền đến, tôi quay đầu đã thấy Ayumi đã tắt điện thoại của cậu ấy.

"Ayumi muốn mình đem sự thật nói cho lớp trưởng biết. Các cậu nên giúp mình." Sẽ Lý giám định nhìn Ayumi, Ayumi lắc đầu cười,

"Sẽ Lý, thực ra... Có chuyện mình còn chưa kịp nói cho cậu biết." Ayumi xin lỗi nhìn Sẽ Lý, "Lớp trưởng đã sớm có bạn gái ba năm ở bên ngoài. Đây là lần đầu tiên yêu mình, cho nên... Sẽ Lý, từ lúc bắt đầu mình có chút trách cậu, nhưng sau đó... Chúng ta mãi mãi là bạn tốt."

"Ayumi!" Sẽ Lý kích động ôm lấy Ayumi, hai người ôm nhau mà khóc. Không biết đã bao lâu, hai người rốt cuộc nín khóc, buông lỏng nhau ra, bắt đầu lau nước mắt cho đối phương.

Ayumi đỏ mặt, nhìn về phía tôi và Hội Lý, cười nói: "Xin lỗi, để cho các cậu lo lắng. Lúc mình đi vào trong nhà trọ đó, nhìn thấy lớp trưởng nghênh tiếp mình. Anh ấy nói cho mình biết, chỉ cần ở lại chỗ này là có thể nắm giữ hết thảy mong muốn của mình. Mình nghĩ không thông liền bị mê hoặc..."

"Ayumi, cậu quả nhiên vẫn là một cô bé, khi thích lại đi nói chuyện xưa sao?" Hội Lý cười lớn đặt tay ở trên vai Ayumi.

Ayumi đỏ mặt, cậu ấy đẩy Hội Lý một cái, theo chế nhạo, "Vâng vâng vâng, tôi là cô bé. Xin được chỉ dạy nhiều trong chuyện tình yêu, kinh nghiệm phong phú của bà Fujino."

"No no, bây giờ không chỉ có một mình mình có kinh nghiệm đâu." Hội Lý lắc lắc ngón tay thần bí hề hề nói, nhưng ánh mắt rơi vào trên người tôi. Quả nhiên, hai người khác lập tức quay sang nhìn tôi, ánh mắt nhìn thẳng trên người tôi, thật giống như bị vây ở nhà trọ đó chứ không phải các cậu ấy.

"Lừa người khác chứ gì? Kagome, cậu thật sự..." Ayumi tò mò nhìn tôi, một nửa gò má đỏ hơn.

"Ayumi, Sẽ Lý đã biết rồi, mình nghĩ có một số việc cũng nên nói cho cậu biết. Người có mái tóc dài màu bạch kim kia là bạn trai của Kagome không sai, thế nhưng anh ấy không phải là COSPLAY đâu, anh ấy là Khuyển yêu. Còn có, Huy Kiến là bán yêu, vì mình muốn bên cạnh anh ấy cả đời, nên cũng đã biến thành bán yêu."

Hội Lý bình tĩnh nói, thật giống như đang nói chuyện thời tiết.

Ayumi khẽ nhếch miệng, cậu ấy nhìn chằm chằm tôi xem đi xem lại, lại chuyển hướng nhìn về phía Hội Lý, không tiếp tục nói một lời.

"Anh ấy không phải là bạn trai của mình." Chúng tôi không giống vậy, không chờ Ayumi phản ứng, dù sao hiểu nhau cũng cần một quãng thời gian.

Tôi nhìn ba người họ, vừa định xem ý kiến của họ, chỉ nghe Ayumi đột nhiên hỏi tôi,

"Kagome, bạn trai của cậu thuộc dòng chó gì? Màu bạch kim, không phải là dòng Samoyed đấy chứ?"

"Tuyệt đối không phải như vậy. Cậu xem anh ấy không có hiệu quả, cá tính như vậy hoàn toàn không đúng." Sẽ Lý lập tức phối hợp.

Tôi xạm mặt lại nghe các cậu ấy thảo luận ánh mắt quét về phía Sesshomaru, chỉ lo anh nghe được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sessxkago