Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kagome không dừng việc đi ngàn dặm với Sesshomaru, nhưng mỗi lần cô đều không dám nhìn thẳng Sesshomaru. Lúc Sessshomaru ôm cô đi ra khỏi hang núi để tránh mưa, cô cũng do dự một hồi lâu. Cô tận lực muốn tránh khỏi cử chỉ thân mật cùng Sesshomaru. Mỗi một buổi sáng, cô đều yên lặng đi theo phía sau anh, duy trì khoảng cách nhất định, cũng không nói gì.

Cô tự cảnh cáo mình "Không thể nào là sự thật!" Nhưng cô muốn lừa dối mình cũng không được, hình ảnh khắc rõ sâu như vậy, còn bây giờ chỉ cần nhìn thấy Sesshomaru trong lòng liền có chút không an tâm, tất cả chiêu kỳ đều ở đây. Dần dần, tất cả đều rõ ràng. Từ lúc gặp phải Naraku ở bên hồ bắt đầu... Hình ảnh trong đầu cô cứ như vậy mà tổ hợp lại với nhau.

Mà những hình ảnh trung tâm này, đều là cô và Sesshomaru. Tất cả mọi thứ đều liên quan tới Sesshomaru...

Sesshomaru lẳng lặng đi ở trước mặt, mỗi một bước của anh đều là vì cô gái ở phía sau mà càng gian nan. Lẽ nào cùng mình nắm giữ những kí ức kia chính là làm cho cô thống khổ không thể tả như vậy? Trái tim của anh như bị hàng vạn cây trâm hung hăng găm vào, anh đau lòng, anh bất đắc dĩ, anh cười nhạo mình ngốc, tất cả mọi chuyện đều về đến điểm bắt đầu, anh lấy được gì... Chỉ để lại trái tim chán nản của mình, mà trái tim này từ lâu đã không thuộc về mình...

Gương mặt đẹp trai của Sesshomaru, giọng ôn hoà của Sesshomaru, cái ôm ấm áp của Sesshomaru, nụ hôn nóng bỏng của Sesshomaru, biểu lộ với Sesshomaru, lởi hứa nhẹ nhàng của Sesshomaru... Sesshomaru lại nhiều lần tới cứu mình, sau đó lại như một vị hoàng tử đem cô công chúa chán nản của anh ra khỏi cảnh nguy hiểm, tiếp theo là buổi tối lãng mạn ấm áp, hai người ngồi một mình, ngắm trăng... Tựa ở trong ngực của anh, trốn ở trong lồng ngực ấm áp của anh...

Cho dù là nhớ tất cả thì phải làm thế nào, Kagome ngẩng đầu nhìn ngó bóng lưng cao to kiên định của Sesshomaru, "Mình không thể thích hắn. Hắn là yêu quái căm ghét con người như vậy cũng không có khả năng có cảm giác gì với mình..." Cô lại nhớ tới Sesshomaru ôn nhu với mình, bảo vệ, còn có nụ hôn nóng bỏng của anh, "Nếu như hắn thật sự thích mình, có thể là chúng ta không có khả năng..." Cô không dám cũng không thể thừa nhận, không có cảm giác với Sesshomaru, nhưng lý trí vẫn cảnh cáo cô, cô đã có Inuyasha, hơn nữa cô và tên yêu quái mạnh mẽ lạnh lùng này sau khi đến phía nam có thể sẽ biến mất... Luôn cảm thấy đi đến phía nam những ký ức kia sẽ có chút liên hệ.

"Sesshomaru..." Theo một tiếng gọi của Kagome, bóng trắng phía trước cũng xoay người lại.

"Mấy ngày qua thật sự rất cảm ơn anh." Kagome rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Sesshomaru, "Cảm ơn anh đã nhiều lần cứu tôi như vậy, cảm ơn anh không bỏ lại tôi, cảm ơn anh đều khiến tôi cảm thấy ấm áp..."

Đôi mắt lạnh lùng của Sesshomaru trở nên nhu hoà, "Cô ấy cuối cùng cũng chấp nhận tất cả chuyện này à..."

"Tôi... Thật sự không biết báo đáp anh như thế nào..."

"Thật sao?" Sesshomaru đột nhiên mất mát, "Lại là như vậy..."

"Tôi nhớ anh từng nói, mạng của tôi là của anh, cho nên..."

"Cho nên cái gì..."

"Cho nên..."

"Chờ đã!" Kagome còn không nói tiếp, một âm thanh âm lãnh cắt ngang lời cô, "Ai đồng ý sinh mạng của Kagome là của ngươi!" Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở không trung, mái tóc màu đen cong lên, con mắt khát máu, là Naraku, xung quanh còn vây một lớp kết giới.

"Sesshomaru, bây giờ ta muốn thu hồi lễ vật ta cho ngươi." Naraku giảm xuống từ trên không trung, lạnh lùng nói.

"Lễ vật?" Kagome tò mò nhìn hắn.

"Chính là ngươi." Naraku không có ý tốt nhìn Kagome

Kagome đổ một trận mồ hôi lạnh: "Từ lúc nào mà ta thành người của ngươi! Khốn khiếp!"

"Vậy thì thử xem." Naraku bước về phía Kagome vài bước, Kagome lập tức bị Sesshomaru kéo về phía sau lưng.

"Rất quan tâm cô ấy. Đã động lòng rồi sao? Đại nhân Sesshomaru vĩ đại." Naraku châm chọc cười lớn, "Nhưng trong lòng cô gái này chỉ có đứa em trai chết tiệt của ngươi mà thôi."

Lúc này quang tiên hung hăng quăng tới, ai bảo miệng của hắn khó nghe như vậy, nhưng roi lại bị kết giới chặn bên ngoài.

"Ha ha, vô dụng, Sesshomaru!" Naraku còn chưa nói hết, dùng tua vòi đánh về phía Sesshomaru. Tua vòi bại lộ ở bên ngoài kết giới tự nhiên không phải là đối thủ của Sesshomaru, chỉ là một số không có xu thế tăng trưởng, khiến anh buồn bực mất tập trung, dù sao bây giờ cũng không phải lúc để tranh tài, bất cứ lúc nào Kagome cũng gặp phải công kích.

"Naraku, để ta giúp ngươi cùng hắn vui đùa một chút."

"Lại là đứa con gái không biết điều này, tại sao cô ta lại không ngoan ngoãn như chị của mình vậy?" Naraku nhìn Tiêu Cơ trong bộ đồ màu trắng tới bên cạnh mình nghĩ, nhưng vẫn thu hồi tua vòi.

Tiêu Cơ lại bắt đầu thổi ma âm...

Kagome lập tức dùng hai tay che lỗ tai, nhưng trong tình huống này Sesshomaru lại không tốt như vậy, anh chỉ có một tay, làm sao có khả năng chăm sóc hai lỗ tai, hơn nữa anh là người cao ngạo như vậy, căn bản không muốn bưng bít. Anh đầy mặt băng lãnh đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ có chính anh mới cảm thấy, thống khổ phảng phất ruột cũng bị đâm sâu, thân thể của anh giống như muốn nứt ra.

Naraku cười lạnh, nhìn Sesshomaru, trong lòng hắn mười phần rõ ràng tên này đang thống khổ, âm thầm vui mừng trời vừa sáng mình liền lấy thuốc giải ma âm phá.

"Ma âm phá!" Tiêu Cơ tăng công kích lên với Sesshomaru.

Đột nhiên, khoé miệng của Sesshomaru chảy ra máu, sau đó máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài.

"Sesshomaru!" Kagome vội vàng xông tới, đỡ lấy Sesshomaru, cũng không quan tâm tới lỗ tai của mình có bịt hay không, "Không sao chứ?"

Tiêu Cơ hung hăng chăm chú nhìn Kagome một chút, cô gái này để như thế tiến vào trong ma âm phá tại sao không xảy ra chuyện gì?

Naraku cũng hiếu kì quan sát Kagome: "Là vì Hắc Ma Khôi sao? Còn có linh lực của cô ta?"

Kagome cũng lập tức ý thức được mình không cảm thấy có gì không khoẻ, chỉ là tiếng sáo quá lớn. Cô hướng về Tiêu Cơ lè lưỡi một cái: "Như thế nào! Hoàn toàn vô dụng với ta!"

Tiêu Cơ cho cô một ánh mắt giết người, lại tăng ma âm phá lên.

Kagome không có chuyện gì, nhưng Sesshomaru có thể thảm, anh lại phun ra một ngụm máu tươi. Trong lòng Kagome rất đau, cô sử dụng khí lực toàn thân, từ trên bộ quần áo của mình kéo xuống một mảnh vải nhỏ, lại xé cái thứ hai cuộn lại thành một viên nhỏ nhét vào hai lỗ tai của Sesshomaru.

"Long xà chi vũ!" Kagura sớm ở một bên xem kịch hay, thấy Kagome và Sesshomaru thân mật như vậy, thật sự không thể nhìn nổi, nhẫn không trụ muốn đẩy Kagome vào chỗ chết.

Naraku thấy thế, hơi nhíu mày: "Đồ đáng chết, đang muốn làm gì?"

Đột nhiên, Sesshomaru ôm lấy Kagome nhảy ra phạm vi công kích của Kagura.

Kagome ôm chặt eo của Sesshomaru, ở trong ngực của anh vẫn an tâm như vậy, ấm áp, tất cả đều quen thuộc.

Lúc Sessshomaru vừa đứng lại, Hakudoshi liền xuất hiện bắt đầu tấn công, Sesshomaru lập tức thả Kagome xuống cùng Hakudoshi giao chiến. Vừa lúc không thấy Tiêu Cơ thôi ma sáo nữa.

Mặc dù có vật ngăn chặn tiếng sáo kia, nhưng Sesshomaru vẫn có thể nghe được mấy phần, anh vừa tấn công Hakudoshi, lại bị tiếng sáo công kích, thỉnh thoảng phun ra máu tươi.

"Đáng ghét!" Kagome căng thẳng nhìn Sesshomaru, nắm đấm trong tay cũng nắm chặt, "Cứ như vậy Sesshomaru căn bản không có ưu thế, mình lại không mang cung tên! Làm sao đây?"

Sessshomaru chỉ chống đỡ công kích của Hakudoshi, tiếng sáo tựa như hành hạ thân thể của anh, khiến anh không có khí lực phản kích.

"Hừ! Điều động nhiều người như vậy, xem ra Naraku nhất định là muốn lấy bằng được." Sesshomaru dùng dư quang nhìn xa xa một chút Kagome đang căng thẳng nhìn mình, không khỏi vui sướng, sau đó lại liếc về phía Naraku, Tiêu Cơ, Kagura, còn có Hakudoshi công kích trước mặt, trong lòng dấy lên một cảm giác mát mẻ, anh bây giờ phải làm sao để đi bảo vệ Kagome.

"Long xà chi vũ!" Tuyệt kĩ của Kagura lần thứ hai công kích Kagome, cô phải thừa cơ tiêu diệt cô gái làm người khác chán ghét này, thậm chí đam câu dẫn Sesshomaru! Hơn nữa mục đích lần này của Naraku chẳng phải là cô gái này sao? Chỉ cần giải quyết cô ta, tất cả sẽ kết thúc. "Còn điều động nhiều người như vậy, thật sự không hiểu Naraku đang nghĩ gì, giải quyết cô ta, một mình Kagura ta là đủ rồi!" Kagura nhìn đao gió đánh về phía Kagome, mà Sesshomaru đang bị Hakudoshi khống chế không thể động đậy, chỉ có thể nổi giận mở to hai mắt. Tâm trạng âm thầm cao hứng, "Tất cả đều kết thúc!"

"Cái gì?" Kagura thất thanh kêu lên.

Naraku ôm lấy Kagome bay ra phạm vi công kích của cô...

"Naraku cứu cô ta!" Kagura oán hận nhìn Naraku, nhưng Naraku dùng ánh mắt càng thêm phẫn hận nhìn lại cô: "Kagura! Ngươi không muốn sống nữa sao?" Kagura không quan tâm quay đầu.

Sesshomaru cũng ngây ngẩn cả người, "Naraku cứu Kagome?" Ngay lúc anh cao hứng lại không hiểu, Hakudoshi thừa cơ đâm vào lồng ngực của Sesshomaru, máu thẳng tắp chảy xuống...

Con mắt của Kagome bị vân hồ cừu trắng như tuyết vấy máu, liều lĩnh kinh hô lên: "Sesshomaru!"

Mọi chuyện xảy ra đều làm cho tất cả mọi người đều một màn bất động...

Tiêu Cơ ngây người quên mất thổi sáo, Hakudoshi cũng bỏ quên việc tấn công Sesshomaru lần nữa, Kagura cũng không hiểu nhìn chằm chằm Naraku: "Lẽ nào hắn thật sự..." Sesshomaru nổi giận trừng mắt Naraku, anh gian nan muốn đứng lên, nhất định phải giáo huấn tên không biết điều này đã làm anh như vậy...

Naraku dùng nụ hôn ngăn lại tiếng kêu sợ hãi của Kagome, thâm tình triền miên. Hắn có chút lưu luyến không rời hướng vào trong miệng của cô thở ra chướng khí, hắn biết chỉ cần thở chướng khí xong, hắn không thể không buông cô ra, đến hắn thậm chí có chút không muốn...

Naraku lưu luyến thả Kagome xuống, quay đầu lại nhìn một đám đứng ngây ngốc ra đó, hoặc có người nổi giận, nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Đi thôi!" Nói xong, Naraku liền đứng lên rời đi trước. Còn để lại đám kia hai mặt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là cũng rời đi theo, để lại Sesshomaru bị trọng thương và Kagome ngã ở một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sessxkago