Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tấm thân màu trắng, mái tóc dài màu bạc khẽ bay trong gió, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở. Lúc này Sesshomaru đang ngồi bên hồ quan sát vị thiếu nữ đang bất tỉnh nằm trong lòng anh.

"Không có chỗ nào bất thường." Sesshomaru xem xét cô nửa ngày sau đó nghĩ thầm, "Có thể là thân thể của cô ấy, rõ ràng mùi bất khả tư nghị xảy ra biến hoá..."

Sesshomaru chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn phong cảnh phía xa xa, mặt trời ngả về chiều nhiễm đỏ phía chân trời. Không nghĩ tới mình và một cô gái loài người ở lại lâu như vậy, vẫn tư thế ám muội như thế, thời gian cứ trôi qua như vậy, đến mình hoàn toàn không để ý. Anh không khỏi nhíu mày.

Lúc này Kagome bắt đầu tỉnh lại, cô giật giật lông mi, tiếp theo là khẽ mở hai mắt.

Trong lúc hoảng hốt, cô nhìn thấy mái tóc bạc làm nổi bật dưới khuôn mặt đẹp trai không sánh gì, khuôn mặt này không biết tại sao lông mày nhíu lại. Đột nhiên kích động muốn vuốt lên chân mày kia.

Thế giới trước mắt cô dần dần hiện rõ, còn có vẻ mặt kia khiến người ta nghẹn thở, cô bỗng ý thức lại: "Sesshomaru?"

Cô từ trong ngực của anh đứng lên: "Chuyện gì đã xảy ra? Naraku đâu?" Cô nhìn trái nhìn phải, xung quanh vẫn mang dáng vẻ yên tĩnh, chỗ nào cũng không thấy bóng dáng của Naraku: "Anh đã cứu tôi?"

Sesshomaru chỉ cảm thấy sao cô bé này lại ngốc tới như vậy, chuyện rõ ràng như thế còn muốn xem đông xem tây, xác định lâu như vậy.

Anh không nói tiếng nào, xoay người đi về nơi sâu xa.

"Làm gì mà không để ý tới lời người ta nói chứ?" Kagome nhẹ giọng lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, bước nhanh đuổi theo.

Sesshomaru lặng mắt nhìn cô, trong lòng loé lên một loại cảm giác không tên chính anh cũng không biết là gì.

"Tránh ra." Vẫn là âm thanh lạnh như băng ấy.

Kagome bị mệnh lệnh băng lãnh như vậy phảng phất không hề chống cự có thể dùng kính ngữ. Cô đứng thẳng người, nhìn anh một cách đáng thương: "Tôi muốn nói một câu."

"Nói." Sesshomaru càng vô ý thức tách ra ánh mắt của cô.

"Thật sự rất cảm ơn anh." Cô nhìn anh, sau đó nhìn thấy cánh tay bị cụt của anh, dù sao cô cũng có chút trách nhiệm, "Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh... Cho nên mặc kệ là chuyện gì, tôi đều biết..."

Cô chưa kịp nói xong, Sesshomaru đã vòng qua cô đi về phía trước. Trời ơi, thật là muốn cho hắn một trảo đem chặn ở trước mặt hắn xé nát thành trăm mảnh, hoặc là một cú đạp trực tiếp.

Sesshomaru cứu cô không phải là vì muốn cô báo đáp, hơn nữa Naraku không giết cô nhất định là có lý do của hắn, hắn lại đang tiến hành âm mưu gì? "Con người ngu xuẩn!" Sesshomaru vẫn bình tĩnh đi về phía trước, cô gái này không có vấn đề gì, vẫn vui vẻ như vậy, nếu cô đã không sao, đương nhiên không cần thiết phải ở cạnh canh chừng cô. Liên thủ? Đến Sesshomaru còn bị chính dòng chữ này làm hết hồn. Sửa lại tâm tư một chút, tốt nhất không nên đem cái gì ra so sánh thì hơn.

#

"Chính xác." Kagome nhìn Sesshomaru đi xa, vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, "Luôn không nghe mình nói hết. Đáng ghét!"

Bây giờ cô đang ở trong rừng, muốn tìm được Inuyasha trước hết phải ra khỏi đây, "Được rồi, đây là nơi trước khi mình bước vào." Cứ như vậy cô hưng phấn tăng nhanh bước chân, lập tức bước chân dừng lại, "Nhưng nên chạy về chỗ nào?"

Vẻ mặt của cô lập tức ảm đạm: "Đều do cái tên Sesshomaru đáng ghét kia, cứu người lại không để ý tới mình."

Lúc này mặt trời đã gần như xuống núi, xung quang cũng dần dần bị bóng tối bao phủ. Kagome bắt đầu run lập cập.

"Inuyasha, cậu ở đâu?" Cô ngồi dưới gốc cây cổ thụ, chống cằm, "Đáng lẽ không nên nổi giận với cậu ấy. Chẳng lẽ lại ngồi đây chờ cậu ấy tới tìm mình sao? Nếu cậu ấy vẫn đang giận, vậy..."

#

- Chỗ của Sesshomaru-

Sesshomaru dựa vào cây cổ thụ, hai mắt nhắm lại, không ai có thể đoán được anh đang suy nghĩ chuyện gì. Phía trước cách đó không xa có một đốm lửa nhỏ, Rin đang ngồi trước đống lửa nhỏ. Tên tiểu yêu màu xanh lục Jaken ngồi bên cạnh cô, hắn cầm cây gậy hai đầu cao quá so với đầu hắn.

"Đại nhân Jaken, Rin lạnh."

"Không phải có đống lửa à?" Jaken không quan tâm nói, "Con người đúng là phiền phức!"

"Lạnh?" Sesshomaru nhẹ giọng lặp lại một lần nữa, nhưng vẫn bị cái tên Jaken này nghe được: "Đại nhân Sesshomaru yên tâm, tôi lập tức thêm lửa." Liền vội vã đứng dậy dùng gậy đầu người phun lửa vào đống lửa.

Nhưng Sesshomaru đã vội vã chạy về nơi xa.

"Đại nhân Sesshomaru, ngài lại muốn đi đâu? Đừng bỏ tôi ở lại!" Jaken giơ gậy đầu người cao giọng quát ở phía sau.

#

"Vừa tối, lại lạnh, lại đói bụng, lại buồn ngủ." Kagome than thở, ôm lấy thân thể của mình ngồi dưới gốc cây cổ thụ. Bất luận là thế nào mình cũng không được ngủ, nếu có yêu quái tới đây, vậy thì cô sẽ vĩnh viễn ở lại thời chiến quốc. Mình đúng là người bị vứt bỏ sao? Cũng không có nhóm bạn đi tìm, nếu là từ trước thì Inuyasha nhất định đã sớm tới rồi, còn có Miroku và Sango, Shippo. "Sesshomaru cũng quá đáng." Lại nghĩ đến mình cũng có vẻ như là bị Sesshomaru vứt bỏ, tuy rằng luôn luôn không thể trở thành đồng bạn của hắn. "Cho dù là không thích cũng nên mang mình theo chứ." Cô nghĩ đi nghĩ lại nước mắt càng chảy xuống. Bất quá vẫn là lập tức lau nó đi, "Lúc này sao có thể khóc được? Phải thường xuyên cảnh giác mới đúng, ở đây không thể so với thời hiện đại."

Đột nhiên, cô kinh ngạc lui về phía sau, dựa vào ánh trăng, cô nhìn thấy một đám yêu quái đang bao vây quanh cô. Là lúc tâm tư của cô đang hỗn loạn sao? Cô toát mồ hôi lạnh, đúng là không thể trở về được rồi. Không bị Naraku giết chết, cũng sẽ chết oan ức ở đây. Trong lòng cô đang cảm thấy không cam lòng. Nếu như Inuyasha ở đây, chỉ cần một chiêu là được, hoặc mình có cung tên chí ít cũng có thể chống đỡ.

Yêu quái dần dần tới gần cô, mới đầu là cảm thấy cô có chút linh lực nên không dám tới gần, bây giờ yêu quái đến thành đàn rồi, chúng nó cũng không sợ cô nữ pháp sư không có vũ khí này nữa, liền rục rịch ngóc đầu dậy. Cô không còn đường để trốn, đám yêu quái vây quanh cô tứ phía.

Trong đó có vài con gan lớn công kích cô. Kagome tránh thoát công kích của một con yêu quái, lại tránh một con khác, nhưng dần dần yêu quái công kích ngày càng nhiều, trốn con này, còn có con khác, trốn con khác, lại có con thứ ba, con thứ tư...

Cánh tay của cô cắn bị thương, máu chảy xuống từng giọt nhỏ, càng cổ động thêm cho đám yêu quái...

#

- Sesshomaru-

"Hoàn toàn không có mùi. Đều là do Naraku làm chuyện tốt với cô ấy." Sesshomaru tận lực đi về phía nơi mà anh rời đi chiều nay, nhưng khu rừng lớn như vậy, lại không có mùi của cô, xác định xung quanh vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cô, "Đã rời đi sao?"

Đôt nhiên mùi máu kích thích khứu giác của anh, "Máu của người phụ nữ đó... Ở bên kia."

Loáng một cái bóng người đã nhanh chóng đi về nơi mà hắn nói "bên kia".

"A..." Tiếng la như trực tiếp đánh vào tâm của Sesshomaru, "Vạn lần không được chết! Chờ một chút..." Sesshomaru ra sức chạy vọt về phía trước.

#

- Kagome-

Lúc này, vừa hô to một tiếng, Kagome đã bị một con yêu quái bắt được, một con khác không chút lưu tình cắn vào cánh tay đã sớm bị thương của cô, cô đau như muốn ngất đi.

"Inuyasha!" Cuối cùng, cô bất lực la lên, giống như đây chính là tia hi vọng cuối cùng của cô.

#

- Inuyasha-

Inuyasha đột nhiên cảm thấy phiền lòng và nôn nóng, "Tại sao mình lại có dự cảm không lành? Kagome xảy ra chuyện gì à?"

"Không được! Không thể ngồi đây chờ chết!" Inuyasha đứng lên định chạy ra khỏi phòng.

"Inuyasha, bình tĩnh đi. Chúng ta biết chạy đi đâu tìm Naraku? Một chút mùi cũng không có. Chỗ mùi mà hắn biến mất, chúng ta tìm không biết bao nhiêu lần, cũng không thấy Naraku và Kagome." Miroku nói như thế.

"Đều là do Inuyasha!" Shippo vừa nói, nắm đấm của Inuyasha đã rơi vào đầu của em ấy.

"Đúng đấy Inuyasha. Nếu Naraku muốn giết Kagome, hắn đã sớm giết con bé mà không phải là dẫn nó đi." Là bà Kaede. Nhóm của Inuyasha không tìm được đối sách, chỉ có thể về làng bà Kaede nghĩ biện pháp.

Bà Kaede chậm rãi đứng lên: "Trước mắt nên xem Naraku đang tính làm gì..."

==============

Hehe, thi xong rồi, theo lời hứa mỗi ngày một chap nghen ^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sessxkago