Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi tất cả mọi người đều tuyệt vọng, ngay khi cái chết đang cận kề...

Cánh hoa anh đào bay đầy trời...

Hoa anh đào bay tán loạn, phác họa ra cảnh sắc lãng mạn mê người, tiếng hát, tiếng khóc cho tình yêu đẹp. tình bạn chân thành để cáo biệt nhóm người đang lâm vào hiểm cảnh,

Kagome trở tay ôm lấy Sesshomaru, "Đi cùng đi. Em không nên để cho anh một mình rời khỏi em."

"Rốt cuộc cũng có thể xuống Hoàng Tuyền cùng Inuyasha, tuy có chút không cam lòng, đây không phải kết cục tốt nhất sao?" Trên khuôn mặt tái nhợt của Kikyo nở ra một nụ cười thê lương.

Miroku bất đắc dĩ nở ra một nụ cười thê thảm: "Hoa anh đào đẹp như vậy, chỉ tiếc không được cùng Sango nhìn nó. Cũng may Sango không có ở đây... Anh rất nhớ em, Sango... Anh đi trước, em và Kohaku phải sống thật tốt..." Miroku lẳng lặng nhắm hai mắt lại

Cánh hoa anh đào bay đầy trời...

Mặc kệ việc mình bị bao vây bên trong tua vòi tràn ngập chướng khí, mọi người vẫn bị cánh hoa anh đào đẹp như vậy mà yên lòng chết đi... Thật sự rất tốt...

Cánh hoa anh đào bay đầy trời...

Hồi lâu, mọi người kinh ngạc mở mắt vốn đã nhắm lại, tại sao tua vòi của Naraku không tiếp tục tấn công?

Chỉ thấy, nơi cánh hoa anh đào bay xuống, tua vòi của Naraku biến mất không thấy hình bóng.

Tua vòi quanh thân đều không thấy bóng dáng.

"Tua vòi bị thanh tẩy?" Kagome kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, cánh hoa anh đào lãng mạn làm thanh tẩy tua vòi của Naraku?

"Cánh hoa anh đào có linh lực." So với Kagome có phần kinh ngạc, Kikyo bất an nhiều hơn, "Ở trên đời này, ai sẽ có linh lực mạnh như vậy, có thể điều khiển cánh hoa anh đào làm thanh tẩy khí tức tà ác? Hơn nữa cánh hoa anh đào này còn có yêu khí rất mơ hồ, không giống như do con người tạo ra. Đối phương là địch hay bạn?"

Naraku lộ ra nụ cười không dễ phát giác, "Tới cũng thật đúng lúc, nếu chậm một bước..." Trễ một bước nữa, hắn cũng không thể bảo đảm an toàn cho Kagome...

Hắn phẫn hận nhìn tua vòi biến mất không thấy hình bóng, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, kết giới của hắn cũng hơi rung động, "Chị của người phụ nữ kia quả nhiên không thể coi thường" "Mộng Cơ, trốn tránh làm gì? Nếu đến rồi thì mau ra đây đi!"

"Ha ha..." Một tiếng cười khẽ, cô gái chẳng biết xuất hiện trước mặt mọi người từ lúc nào.

Làn da trắng nõn tinh xảo, nét đẹp thanh tú tinh khiết, mái tóc dài thẳng tắp màu đen khoác trên vai, trên lưng, trên người mặc bộ đồ màu hồng nhạt thêu cánh hoa anh đào, trong tay cầm quạt nhạt hình cung đình Trung Quốc thời cổ đại, mặt quạt long lanh trong suốt, cũng thêu hoa anh đào rực rỡ. Cô che mặt cười khẽ, thực sự là còn ôm tỳ bà che nửa mặt. Quanh thân lộ ra vẻ xinh đẹp thuần túy như trong mơ, người cũng như tên, " Nếu Mộng Cơ đã đến rồi, như vậy Inuyasha, Sesshomaru, hôm nay ta tạm tha cho các ngươi." Naraku cười gằn một trận, quăng câu tiếp theo, "Kagura, mang theo Hakudoshi trở về." Liền đầu cũng không quay lại.

Kagura bất đắc dĩ ôm lấy Hakudoshi đang bị trọng thương nằm trên đất, nhưng trong lòng rầu rĩ: "Cô gái Mộng Cơ này rốt cuộc có lai lịch gì? Nếu là đến giúp bọn Inuyasha với năng lực của cô ta có thể giết mình va Hakudoshi, nhưng cô ta hoàn toàn không làm vậy. Thậm chí không có ý công kích Naraku, chỉ thanh tẩy tua vòi của hắn. Rốt cuộc tại sao vậy chứ? Cô gái này..."

Lẳng lặng ngoái đầu nhìn lại, hơi nở nụ cười, không lộ răng: "Bị thương nặng như vậy, đến chỗ sư phụ của ta trị liệu đi."

"Sư phụ cô?" Miroku nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, trong lòng dấy lên dục vọng, "Tiểu thư xinh đẹp, nàng đồng ý sinh con cho ta không?"

Mộng Cơ e thẹn không dám nhìn thẳng vào hắn, lấy quạt che mặt: "Pháp sư đại nhân, ta..."

"Miroku!" Kagome như muốn phun lửa, cô đang giúp Sango coi chừng tên pháp sư đào hoa này, nhưng dù là trách nhiệm của cô, Higurashi cô tuyệt đối không cho phép!

"Ha ha..." Miroku lúng túng nở nụ cười, cho dù không có Sango ở đây, thì còn có Kagome...

Lúc này, sắc mặt của Sesshomaru càng ngày càng khó coi, máu từ lâu nhiễm đỏ vân hồ cừu của anh, nhẹ nhàng ho một tiếng, khóe miệng chảy ra một vệt máu.

"Sesshomaru?" Kagome căng thẳng đỡ lấy thân hình cao lớn của anh, nhìn ngó ở đằng xa sắc mặt Kikyo tái nhợt và Inuyasha nửa nằm úp nửa nằm sấp cũng bị thương nặng, "Xin hỏi... Sư phụ của cô ở đâu... Có thể đi mau hay không?"

#

"Đại nhân Sesshomaru nhận một mâu, chảy máu quá nhiều, cũng không có việc gì lớn, yêu lực của ngài ấy rất mạnh, hai ngày nữa sẽ bình phục. Nhưng vết thương của Inuyasha thì gặp nhiều phiền toái, mặc dù vết thương của cậu ấy là kiếm khí gây ra, nhưng kiếm khí này có sức mạnh không bình thường, e rằng chữa vết thương phải do người tạo ra." Một người hơn năm mươi tuổi, tóc có chút hoa râm, ngồi ở trong nhà nói cho Kagome, Miroku và Shippo về vết thương của hai người này, sắc mặt của Kikyo tái nhợt ngồi ở một bên, Sesshomaru và Inuyasha đang nằm trên giường ở một phòng riêng khác.

"Có ý gì? Chữa vết thương phải do người tạo ra nghĩa là gì?" Kagome nghi hoặc nhìn ông lão.

"Inuyasha bị thương do kiếm khí, vừa có yêu lực không tầm thường, cũng có linh lực không thể khinh thường. Sức mạnh kỳ lạ như vậy, e rằng Inuyasha không có cách nào tự khôi phục vết thương." Ông lão thở dài nhìn bọn họ, biểu hiện mình cũng không thể ra sức.

Miroku cũng thở dài, cậu tới quá trễ, không nhìn thấy Inuyasha bị thương, nhưng nếu như là kiếm khí, chẳng lẽ là Sesshomaru?

"Thật sao?" Kikyo cho Kagome một ánh mắt lạnh như băng, "Cô làm gì đến cô cũng không biết sao? Kagome?"

"Tôi...?"

"Hừ!" Kikyo quay đầu đi chỗ khác.

"Nếu như ta đoán không sai, vị tiểu thư này trúng độc Hắc Ma Khôi đúng chứ?" Ông lão tựa hồ dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Kagome. Đúng, người được Hắc Ma Khôi chọn, hẳn là không giống bình thường.

"Hả? Trúng độc?" Kagome cảm thấy cơ thể gần đây càng ngày càng liên tục sai khiến mình, nhưng Sesshomaru chưa từng nhắc đến chuyện cô bị trúng độc, cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có cái khác là cô lo lắng, Sesshomaru tình nguyện một mình gánh chịu như vậy, để một mình anh lo lắng là đủ rồi. Hơn nữa lúc bọn họ thảo luận, cô đều đang say giấc nồng...

"Nếu tôi đoán không sai, ngài chính là Thọ Hòa Lão Nhân đúng chứ?" Phản ứng của Miroku luôn nhanh như vậy.

"Ừm." Thọ Hòa Lão Nhân khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Hắc Ma Khôi muốn tìm được người nó cần tìm, chỉ sợ là ai cũng không thể đoán trước, không cách nào ngăn cản..."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Ha ha. Vấn đề này tạm đặt sang một bên đã. Ta thấy cô nương bên kia trúng độc cũng không nhẹ." Thọ Hòa Lão Nhân cân nhắc nhìn Kikyo, "Thực Cốt Tán, một khi đã vào thì khó lòng sống sót. Cô nương, nếu cô không gặp chuyện gì, e rằng cũng không phải con người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sessxkago