Chương 63: Lời nguyền của máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên chiến trường, gió gào thét mà qua.

Quỷ Vực Hoặc đứng nghiêm ở bên cạnh Kagome, khinh bỉ nhìn Sesshomaru. Tầm mắt từ khuôn mặt lạnh lùng của anh vẫn đi xuống bụng, máu đỏ dọc theo kiếm Lưu Ly nhỏ xuống.

Lúc này nước Nam Uơng chỉ còn dư lại sáu đại lĩnh quân vẫn còn ngoan cường chiến đấu.

Quỷ Vực Hoặc đột nhiên cười lớn: "Ngày hôm nay, tuy nước Nam Uơng ta bại binh, nhưng có Sesshomaru vua của Tây quốc chôn cùng binh lính của ta, bọn họ dưới suối vàng chắc cũng đã biết. Ngươi chịu chết đi!"

Cấp tốc từng bước ép sát về phía Sesshomaru.

Chặn qua mấy chiêu, Sesshomaru dưới thế tiến công của Quỷ Vực Hoặc, chạy trốn sang bên phải.

Tay hướng về phía kiếm Lưu Ly đâm ở bụng, dùng một lát kính, kiếm đã được rút ra, Sesshomaru hất tay quăng về phía Kagome.

"Nếu quả thật phải lấy tính mạng của ta, ta chỉ hi vọng mình sẽ chết dưới tay em."

Tay có chút run rẩy cầm chuôi kiếm, Kagome thất thần nhìn vết máu đỏ sẫm trên thân kiếm Lưu Ly.

"Máu! Chính là máu này!"

"Ai? Là âm thanh của ai?" Trong lúc hoảng hốt thế giới bỗng trở nên mông lung, Kagome chỉ thấy mình bị đặt trong lớp sương mù ảo ảnh, tất cả đều mơ hồ, chỉ có một mình cô.

"Bắt đầu rồi."

"Khốn khiếp! Đây là cái gì?" Giơ Nanh Quỷ lên, thanh kiếm của Sesshomaru hung hăng quăng về phía kết giới bao vây quanh Kagome.

"Vô dụng, đã không còn kịp rồi."

"Cái gì?" Ánh mắt của Sesshomaru đột nhiên trở nên thù hận, "Vậy ta sẽ giết ngươi trước!"

"Giết ta cũng không làm được chuyện gì, ngươi cho rằng ta đồng ý để cô ấy hi sinh sao?" Quỷ Vực Hoặc có chút cay đắng nhìn kết giới mơ hồ kia. Có thể trên thế giới này bất kì ai hắn cũng sẽ hi sinh, có thể trên thế giới này tất cả mọi người đều là đời sau của những kẻ diệt quốc kia, nhưng chỉ có cô...

Khuôn mặt của Kagome hiện lên rõ ràng ở trước mặt:

"Tôi... Tôi bị trẹo chân..."

"Tôi là Higurashi Kagome.

"Không... Không được! Mau thả tôi xuống!"

"Tôi... Căn bản lúc không có ý thức sẽ công kích anh, cho nên anh mau đi đi."

"Đừng đối xử với tôi tốt như vậy. Tôi không đáng."

"Quỷ Vực Hoặc có thể đi cùng chúng ta không?"

Từ lần đầu tiên gặp mặt, chính là cảm giác thân thiết như vậy, phá vỡ cuộc sống vốn có của hắn, trên thế giới này tất cả mọi người đều có tội! Nhưng chỉ mình cô là khác...

Cô thuần khiết, thiện lương như đoá hoa lan nở trong mớ hỗn độn, khiến hắn thấy thế giới này thật sự rất đẹp.

Hoá ra, thế giới này cũng tồn tại một thứ thuần khiết như vậy.

"Vô dụng! Vô dụng!" Nhìn Sesshomaru liên tục chém kết giới, Quỷ Vực Hoặc khổ sở la lớn.

"Nếu không thử làm sao biết được kết quả?" Sesshomaru nghiêng đầu liếc nhìn Quỷ Vực Hoặc một cái, lại tiếp tục hành động của mình.

"Ngươi căn bản không biết sức mạnh của Hắc Ma tộc 800 năm trước, sức mạnh của cha ta, sức mạnh của các đời tổ tông."

"Ta chỉ biết là Sesshomaru." Không quay đầu lại, cũng không có ý dừng lại, Sesshomaru ngạo nghễ mà không chút do dự tung ra Thương Long phá.

"Là ai?" Mơ mơ hồ hồ, thật giống như có bóng người luôn luôn ở phía trước, dụi dụi con mắt, Kagome nỗ lực muốn thấy rõ người đó.

"Sesshomaru?"

"Là Sesshomaru!"

Một lần nữa lại giơ kiếm bổ về phía mảnh sương trắng trước mắt.

Kagome xoay người nhìn bốn phía xung quanh một cái: "Mình đang ở đâu? Kết giới sao?"

Đột nhiên, thế giới trở nên sáng sủa, cung điện san sát, mùi gió thoang thoảng, mặt hồ tĩnh lặng, người đàn ông mái tóc bạc ôm trong ngực một đứa bé trai, trên mặt tràn đầy ôn nhu hạnh phúc.

"Sesshomaru?" Kagome giật mình nhìn người đàn ông ôn hoà trước mặt: "Đây là Sesshomaru sao?"

"Ly, nhanh đến xem con trai của chúng ta này, Quỷ Vực Hoặc thật ngoan." Người đàn ông tóc bạc ôm đứa trẻ mới sinh đến bên cạnh cho cô gái...

"Người phụ nữ đó..." Định thần nhìn lại, Kagome thật sự là không thể tin được, người đó... Rất giống mình.

Trong nháy mắt, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy biến mất không thấy hình bóng, ánh lửa ngập trời tràn đầy tầm nhìn.

Kagome sợ hãi lui bước, luôn cảm thấy chuyện ở nơi này khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Người đàn ông tóc bạc bi thương nhìn đứa nhỏ bị phong ấn trong kết giới: "Hoặc, con phải... Sống tiếp! Thay ta và mẫu hậu của con sống thật hạnh phúc..."

Bên trong đám cháy, nhẹ nhàng ôm lấy Vương Hậu ở dưới đất từ lâu đã không còn hơi thở, người đàn ông tóc bạc phẫn hận ngẩng đầu kiên định nói: "Ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được cô ấy!" Ánh lửa lên khuôn mặt của hắn càng kiên nghị và không thể kháng cự.

Ở bên ngoài, khuôn mặt dữ tợn nhìn đôi phu thê ân ái: "Dực Quỷ Tộc Vương Tử ta không chiếm được thứ gì, ngươi cũng đừng mơ có được!"

"Naraku?" Kagome gọi khẽ.

Tuy không phải là giống hẳn, nhưng biểu hiện kia khiến cô vĩnh viễn không quên, thần tình và khí chất của hai người họ thực sự rất giống.

"Ta muốn dùng hạnh phúc của ta nguyền rủa, dù cho ta hoàn toàn thay đổi, không phải người cũng không phải yêu, cũng phải nguyền rủa bọn họ vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp không thể gặp mặt! Sinh ra ở thời đại khác nhau, chung sống đều phải bỏ qua, vĩnh viễn không được gặp nhau!" Bi phẫn gầm thét lên, Dực Quỷ Tộc Vương Tử nhìn đôi tình nhân biến mất trong ánh lửa, rút đao ra hướng về huyết mạch của mình, "Ta muốn dùng máu của ta nguyền rủa, nguyền rủa bọn chúng vĩnh viễn không được hạnh phúc!"

Ánh lửa lại một lần nữa vùi lấp hết tất cả, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má, Kagome ngã xuống đất.

"Yêu càng đậm, hận càng sâu. Sao phải khổ vậy chứ?"

Xoay người nhìn Sesshomaru vẫn không ngừng lại, Kagome khóc thút thít: "Sesshomaru, dừng lại đi."

"Không có cơ hội. Đây là chú định..."

"Chung sống đều phải bỏ qua, vĩnh viễn không được gặp nhau..."

Bị ngã lần nữa, Kagome khàn cả giọng: "Sesshomaru! Dừng lại đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sessxkago