Chương 15: Cười lên nào, Kanna

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kanna tới giáo đường mà tên Douma đang làm chủ ở đây thì được tiếp đón khá là nồng nhiệt. Tín đồ của hắn khi thấy cô tới liền vô cùng vui vẻ chào đón và nhiệt tình dẫn cô tới chỗ của Douma. Lúc này, trong mắt của Kanna chỉ có hình ảnh của một tên giáo chủ nằm dài trên ghế nệm ngủ mà thôi. Ngủ nhưng vẫn có tư thế là ta vẫn đang thức, đang trò chuyện với không khí.

Đại loại như vậy :)

"Ơ ... Ừm, Douma - sama, Kanna - sama tới tìm ngài ạ."

Người dẫn cô tới rụt rè nói, trong đó có cả sự tôn kính và ngưỡng mộ của hắn dành cho Douma nữa. Xem ra sự nghiệp dụ dỗ lôi kéo người dân vào tôn giáo của Douma vẫn hoạt động tốt. Khỏi lo thất nghiệp và cần cô tới giúp.

"Ô? Kanna - chan sao? Mau vào đi, các ngươi đóng cửa lại trước khi rời đi nhé!"

Douma hào hứng ngồi thẳng người lên, đội lại mũ vui vẻ vẫy tay gọi và nói với tín đồ kia. Tín đồ kia vâng vâng dạ dạ rồi nhanh chóng lui đi.

"Dạ."

Lúc này chỉ còn lại hai người, Kanna mới ngẩng đầu lên nói, trực tiếp vào vấn đề:

"Muzan nói rằng ngài ấy cần vài tín đồ của ngươi để làm vài việc. Nên kêu ta tới lấy."

"Hửm? Được thôi ~ Cứ việc chọn, ta cũng không có khắt khe a ~ "

Douma mỉm cười híp mắt tỏ vẻ không quan tâm. Có một điều Kanna phải công nhận, tên này có cặp mắt cầu vồng rất đẹp. Hơn nữa vẻ đẹp của hắn còn tỉ lệ thuận với độ nghiệp của hắn. Daki từng nói vậy, Kanna khá ấn tượng nên nhớ luôn. Mở miệng ra là chỉ khiến người khác muốn đánh mà thôi.

Kanna gật đầu đứng dậy định đi lấy người thì chợt bị hắn gọi lại nói:

"Nhưng Kanna - chan cũng nên cho ta sờ đầu một cái chứ? Chẳng lẽ lâu rồi không gặp ta lại cho người như vậy cũng không thể có gì đó thưởng sao?"

Kanna im lặng suy nghĩ một lúc, hình như Muzan từng nói không được để ai ngoài hắn sờ đầu hoặc động chạm lên người thì phải. Nếu vậy Douma cũng là người khác không phải Muzan, như vậy là không được sờ đầu.

Bộp!

Douma híp mắt mỉm cười nhân lúc Kanna nghiêng đầu suy nghĩ liền vươn tay lên sờ đầu, tuy nhiên bị Kanna giơ gương lên chắn không cho sờ. Hắn bất đắc dĩ cười chuyển qua mặt định véo má cô thì cũng bị cô dùng gương chặn.

"Oya? Vậy là Kanna không cho ta sờ đầu, véo má sao?"

"Không." Kanna vô cùng quả quyết nói. 

"Nga, thật đáng tiếc ~"

Dù nói vậy nhưng chẳng thấy hắn đáng tiếc tiếc nuối gì. Kanna cũng không có ý ở lại, cô xoay người đi lấy khoảng 5 người rồi trở lại chào hắn và trở về. Tuy nhiên trước khi trở về Douma đột nhiên nói:

"Kanna, hình như ta chưa thấy ngươi cười bao giờ nhỉ? Vậy bây giờ thử cười cái coi ~ "

"..."

Cười?

Đó là gì?

Kanna im lặng nhìn hắn một cái rồi cúi chào và dịch chuyển rời đi cùng ba người bị hút mất linh hồn kia. Douma dường như quen với cảnh này rồi, hắn tiếp tục đi ngủ, nói vậy cho vui thôi. Chứ Kanna cười thì khá là khó khăn đó ~ 

...

Muzan sau khi nhận được liền tiến hành một mình ở trong phòng làm việc, Kanna thì ở bên ngoài để hắn có thể chuyên tâm làm việc. Trong lúc đi qua tấm gương lớn treo ở phòng khách, cô nhìn lại bản thân mình trong gương. Kanna nghiêng đầu nhìn qua đám người hầu đang cười nói vui vẻ kia, rồi lại nhìn mình trong gương.

Cười?

Cười như họ sao?

Cô đưa tay lên nâng hai bên khóe miệng để nó cong lên giống nụ cười của họ. Tuy nhiên, dù vậy vẫn không thấy khá hơn gì, vẫn cảm thấy cô vẫn lạnh nhạt không có chút biểu hiện nào là cười cả. Douma nói rằng cô chưa từng cười?

Nếu cô cười nhìn sẽ đáng yêu hơn sao?

Trong giây lát cô lại nhớ tới lúc trước, Daki từng tuyên bố cô không phải là một cô gái. Cũng bởi vì cô chưa hề nở một nụ cười, không ăn mặc diện hay trang điểm như những cô gái khác. Dù Daki cố thế nào cũng không xong nên cô ta bỏ cuộc rồi.

"Cười ... Nó như thế nào?"

Kanna lẩm bẩm rồi buông tay xuống, chạy tới chỗ đám người hầu kia nhìn bọn chúng cười. Hình như họ đang xem một bộ phim hài thì phải. Kanna liền tiến vào xem chung cùng họ, cô cũng muốn thử tìm cảm giác cười nó như thế nào.

"Ha ha ha ha!!"

"Ha ha!!"

"..."

Trong suốt một bộ phim hài kịch dài hơn hai tiếng đó, họ cười rất thoải mái và vui vẻ. Còn Kanna, cô rất chăm chú xem nhưng chẳng hề cảm thấy hài và buồn cười chỗ nào cả. Sau đó đám người hầu kia tản đi làm việc, Kanna vẫn ngồi im nhìn màn hình đã tắt đó. Màu đen bóng phản chiếu lại hình ảnh của cô, vẫn là một khuôn mặt vô cảm, không hề có một nụ cười.

"Kanna."

Nghe tiếng gọi từ trong đầu, cô liền đứng dậy trở lại phòng Muzan. Lúc này có lẽ hắn xong việc nên mới cần cô tới dọn dẹp. Tuy nhiên khi bước vào cô chỉ thấy một cái thùng nhỏ để ở một góc, Muzan thấy cô vào liền nói:

"Ném thùng kia đi. Không cần phải đốt đâu."

"Vâng."

Kanna mang chiếc hộp ra rồi ném nó ở một nơi khá xa. Khi trở lại phòng thì thấy Muzan hắn đã ngủ rồi, hình như cũng lâu rồi không thấy hắn ngủ. Bình thường toàn thức nên Kanna cũng thức cùng, cô không cần ngủ và nghỉ ngơi cũng được.

Kanna ngồi ở một góc nhìn Muzan ngồi ngủ kia, vì là hình dạng của đứa trẻ nên nhìn lúc này rất đáng yêu. Kanna cũng nhỏ bé đáng yêu nhưng cô không thể cười một cách đáng yêu như trẻ con được. Douma cùng Daki nhiều lần muốn giúp cô cười nhưng cũng không thể.

Lúc này, Kanna đột nhiên lại có một suy nghĩ ...

Nếu cô biết cười, thì Muzan hắn có thích không?

Vừa nghĩ cô lại đưa tay lên nâng khóe miệng để miệng thành một cái vòng cung như đang cười. Sau đó cô nghiêng đầu nhìn mình qua gương quỷ.

Gương quỷ:"..."

Kanna:"..."

Muzan:"..."

Hình ảnh đứng hình 5 giây thì Kanna dứt khoát từ bỏ ý định cười.

Quả nhiên để cô cười trước mặt Muzan thì là một điều không tốt đi ...

Nếu hắn biết được suy nghĩ này của cô, Muzan có lẽ sẽ ra lệnh cho cô đi?

Hắn mệnh lệnh chính là cười lên, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net