Chương 13: Ra mắt nhà ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau tại dinh thự Sullivan...

Iruma tỉnh dậy sau giấc ngủ thật ngon, cậu cọ trán vào bộ lông mềm mại của Kalego, sau đó bước xuống giường vệ sinh cá nhân.

Khi dòng nước đang xả trên người, thì Alicred xuất hiện.

"Nhóc Iru, chào buổi sáng, mấy hôm nay thấy cậu có việc bận nên tôi không xuất hiện làm phiền, thấy cộng sự tốt chưa?"

Tắt đi vòi nước, Iruma với lấy chiếc khăn tắm, cậu đáp:

"Chào buổi sáng Ali-san, cậu đúng là cộng sự tốt của tớ."

Alicred cười nham hiểm, hắn ta híp mắt thì thầm bên tai Iruma.

"Mà nè nhóc Iru, hôn lận đó."

Iruma đỏ mặt, bắt lấy Alicred.

"Nè nè, cậu đừng có nhắc lại chứ!"

Bản thân bị cậu lắc tới lắc lui, Alicred nói:

"Thì tôi thấy sao nói vậy."

"Ali-san!"

Bỗng nhiên cánh cửa phòng tắm chợt mở toang ra, Kalego phá cửa bước vào.

"Ngươi nói chuyện với ai trong đây..."

Bầu không khí trở nên im lặng, hai cái cánh nhỏ vẫn liên tục vỗ, đôi mắt của Kalego tròn xoe chớp chớp nhìn Iruma trên người không mảnh vải.

"Aaa! Sao ngươi không mặc quần áo cho tử tế vào!?"

Gương mặt của Kalego trở nên đỏ ửng, hắn đóng sầm cửa lại.

"Tại... tại Sensei xông vào mà..."

Giọng nói của Iruma từ trong phòng tắm vọng ra.

Thình thịch... thình thịch...

Nơi ngực trái của Kalego bỗng tăng lên nhịp đập.

Bình tĩnh lại, thằng bé mới mười mấy tuổi thôi, Kalego... mày không nên biến thái như vậy... thằng bé chỉ là học trò của mày thôi, đúng thằng bé chỉ là học trò thôi...

Kalego trấn tĩnh bản thân ngồi ngay ngắn trên giường chờ Iruma.

Iruma mặc đơn giản một cái áo thun và chiếc quần lửng sau đó bước ra ngoài.

"Kalego-sensei..."

Iruma ngoan ngoãn ngồi đối diện với Kalego.

Sắc mặt hiện tại của hắn vô cùng nghiêm trọng.

"Iruma."

"V... vâng?"

Kalego đưa đôi mắt sắc bén của mình nhìn Iruma, hắn kết luận:

"Cậu là con người..."

Vừa dứt lời, cửa phòng đã được mở toang.

"Chào buổi sáng Iruma-kun! Cháu dùng bữa xong có muốn đi dạo với ông không? Ể?"

Sullivan đơ người nhìn sinh vật nhỏ bé mang tên Kalego đang trong phòng của cháu mình.

"Hiệu Trưởng, chào buổi sáng."

Kalego vẫn điềm tĩnh nói.

Sullivan rất nhanh lấy lại tâm trạng vui vẻ, ông nói:

"Chà, Kalego cũng ở đây à, vậy xuống dùng bữa cùng chúng ta đi."

Opera đứng phía sau Sullivan, anh ló đầu nhìn vào.

"Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, mời mọi người xuống dùng."

"Ông đợi hai đứa dưới lầu nhé!"

Nói rồi, Sullivan rời đi hí hửng ngân nga mấy khúc nhạc.

Ta lại sắp có thêm đứa cháu nữa rồi, vui quá đi thôi!

Chỉ còn lại hai người trong phòng, Iruma biến Kalego trở lại thành hình dáng ban đầu.

Nhìn cơ thể của mình đã được quay về như cũ, Kalego chống tay ép Iruma nằm xuống giường, tay còn lại chỉ vào mi tâm của cậu, hắn nhìn thẳng vào mắt Iruma.

"Khi nào ta cho phép mới được triệu hồi, nghe chưa?"

Khoảng cách hiện tại của hai người rất gần, Iruma mỉm cười, cậu nâng đầu lên nhẹ đặt vào môi Kalego một nụ hôn thoáng qua.

"Vâng ạ."

Kalego giật mình, hắn quở trách:

"Hành động này không thể tùy tiện!"

Iruma phồng má, cậu đáp:

"Em biết rồi... mà Sensei ơi, hình như em với thầy mặc áo giống."

"Hử?"

Kalego nhìn chiếc áo thun mình mặc rồi lại nhìn xuống chiếc áo của Iruma.

"Ừm, giống này..."

Mãi lúc sau, Kalego mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

"Gì!? Ta với ngươi mặc đồ đôi ư!? Không thể nào!"

Kalego ngồi thẳng lưng lên, xâm soi chiếc áo của mình.

Iruma bước xuống giường, sau đó ra cửa, cậu nói:

"Kalego-sensei, ăn sáng thôi."

Kalego có chút bất mãn, hắn đáp:

"Ừm."

Thế là một cao một thấp sánh bước xuống lầu.

Sullivan ngồi bên dưới, không thể bỏ lỡ khung cảnh đẹp này được, ông lấy máy chụp hình ra, 'bốc, bốc, bốc,...' hơn chục bức ảnh của đôi tình nhân (Sullivan nghĩ vậy) được lưu trong máy.

Đôi mắt lấp lánh nhìn vào màn hình, Sullivan cảm thán...

Đúng là đẹp đôi quá đi mất!

Kalego ngồi vào bàn, hắn như thường lệ, tác phong vẫn rất nghiêm chỉnh dùng bữa.

"Sensei... thầy ăn cái này đi, cả cái này, cái này, cái này nữa."

Gương mặt của Iruma bừng sáng xung quanh tỏa hào quang, cậu rất vui vẻ gắp thức ăn cho Kalego.

Khắp người Sullivan như có hàng ngàn bông hoa nổ lộp bộp, ông hưng phấn nhấc máy ảnh lên 'bốc, bốc,...' lại thêm mấy tấm ảnh nữa được lưu lại.

Cảnh đẹp không thể lãng phí!

"Kalego-sensei, món này em thích nè, thầy ăn thử đi."

Iruma ăn mấy đĩa thức ăn, chốc chốc lại gắp cho Kalego mấy món.

"Được rồi, dạ dày của ta không như của ngươi."

Kalego rất nhanh ăn hết phần của mình, hắn lau miệng, đứng lên lịch sự cúi đầu.

"Cảm ơn vì bữa ăn, ta về nhà đây."

Nói rồi, Kalego xoay người định rời đi, nhưng Sullivan nhanh như cắt đã nắm lấy mảnh vải ở sau lưng hắn.

"Thầy chạy cái gì chứ? Đi dạo một lát rồi hẵng về..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net