Chương 28: Dịu dàng độc nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi Kalego phản hồi, Iruma đã cúi đầu ngậm lấy phân thân của hắn.

"Mau nhả ra, để ta tự xử."

Kalego đặt hai tay lên vai Iruma đẩy cậu ra.

Iruma giữ chặt đùi của hắn, cậu tiếp tục nghiêng đầu liếm mút phân thân kia.

"Tự xử sao? Vậy thầy tự xử thế này hay là thế này?"

Đi đôi với lời nói, Iruma nhẹ cắn vào phân thân của Kalego.

"Đừng... ta sắp ra rồi."

Iruma không đáp, cậu vẫn chuyên tâm vào việc cắn mút phân thân của hắn.

Dòng tinh dịch trắng đục được giải phóng vào khoan miệng Iruma, cậu ngẩng đầu lên, nhả phân thân Kalego ra, sau đó nuốt tinh dịch xuống, rồi nhảy lên đùi hắn.

"Ngươi mới nuốt cái gì vậy hả!? Mau phun ra!"

Kalego dùng tay bóp hai má Iruma.

Iruma bắt lấy cổ tay hắn, cậu nói:

"Đau em... Mà chỉ nuốt tinh dịch thôi, có gì to tát đâu thầy?"

Kalego mất kiên nhẫn ép cậu xuống bàn.

"Không to tát á? Sẽ có thai đấy! Tinh trùng của ác ma chỉ cần vào được cơ thể con người, bất kể nơi đâu chỉ cần vào được bên trong, bất kể nam hay nữ, sẽ đều có thai! Phun không được thì nôn ra đi!"

Trước một tràng của Kalego, Iruma chỉ cười ngốc, cậu đáp:

"Có sao đâu ạ? Em cũng muốn trải nghiệm cảm giác có thai."

Kalego bực mình đập tay còn lại lên bàn, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Sao ngươi tỉnh quá vậy!? Ta và ngươi chỉ là thầy trò bình thường, không quan hệ gì khác, với lại ngươi chưa đủ tuổi để mang thai."

Iruma mỉm cười, vòng tay qua cổ ôm hắn.

"Thế... thầy phải chịu trách nhiệm với em."

"Ngươi..."

Chưa kịp nói thêm lời nào, Iruma đã phủ môi mình lên môi hắn.

Đúng lúc đó, cánh cửa văn phòng mở ra, Robin ôm tệp tài liệu dày hơn 1 tấc bước vào.

"Kalego-sensei, tài liệu thầy kêu tôi..."

Robin ôm đống tài liệu đứng bất động ngay cửa nhìn hai người kia đang ân ái với nhau.

"Xin lỗi đã làm phiền!"

Vừa định nhanh chóng rời đi, Robin đã bị Kalego ngăn lại.

"Đứng yên đó."

Kalego đặt Iruma ngồi xuống ghế, sau đó từng bước tiến lại gần Robin.

"Đưa tài liệu... À, lúc nảy có bài tập thực hành về hô hấp, ta giúp đỡ cậu ấy."

Robin thở phào đưa tài liệu cho Kalego, hắn ta nói:

"Ra là vậy, làm tôi giật mình... Mà bài tập gì nghe lạ vậy? Tôi thử với! Iruma-kun, em tập với thầy không?"

Robin hớn hở chạy đến bên bàn, nắm lấy bàn tay Iruma.

Cơ mặt Iruma giật giật, cậu cười trừ.

"Chuyện này..."

Lúc cậu còn đang phân vân, Kalego đã đằng đằng sát khí đứng phía sau Robin, ban cho hắn ta mấy cú sét như trời giáng.

"Tránh xa học trò của ta ra."

Robin rầu rĩ héo khô nằm trên sàn, hắn ta run run nói:

"Tôi biết sai rồi..."

Qua vài phút sau, cuối cùng cũng tống khứ được Robin ra ngoài, Kalego buộc Iruma nôn ra cái gì đó cậu vừa nuốt, xong việc hắn mới yên tâm ngồi xuống sofa, mấy chú dơi nhỏ biết ý liền pha cho hắn một ly Ma trà.

Iruma rất tự nhiên uống ngụm Ma trà của Kalego, cậu nói:

"Hình như thầy ra tay hơi nặng với Robin-sensei."

Kalego nhíu mày, quay sang nhìn Iruma.

"Ngươi đau lòng?"

Iruma không vội trả lời, cậu đứng lên tiến lại sofa ép sát Kalego xuống dưới.

"Đương nhiên em đau lòng rồi, tay của thầy sẽ bị thương nữa mất."

Bằn chíu...

Một quả thính khổng lồ thành công bắn trúng tim Kalego.

Hai má hắn ửng đỏ, đẩy Iruma ra.

"Đừng vớ vẩn."

Chợt nhớ ra điều gì đó, Kalego quay sang hỏi Iruma.

"Cái thứ đó ngươi lấy ở đâu vậy?"

Iruma ngơ ngác nói:

"Cái gì ạ?"

Kalego mất tự nhiên nhìn hướng khác.

"Thì... cái thanh thủy tinh, ngươi lấy đâu ra?"

Iruma cầm lên thanh thủy tinh đã được lau sạch, cậu mỉm cười đáp:

"Thầy nói cái này á? Đương nhiên là tìm thấy trong nhà thầy rồi."

Kalego phủ nhận:

"Không thể nào, ta không bao giờ chứa mấy cái này trong nhà."

Mà khoan...

Trong đầu hắn bỗng nhiên có đoạn ký ức chạy qua.

Chốc lát, hắn liền sáng tỏ tất cả.

Cái cha đó... lại để quên đồ ở nhà hắn...

Mấy tuần trước anh trai của Kalego có tá túc lại để ăn nhờ ở đậu vài ngày, hắn ta lúc ấy rất tự nhiên và vui vẻ lôi ra mấy thứ làm người khác xấu hổ, trong đó có thanh thủy tinh dài dài.

Anh của hắn còn thân thiện hỏi hắn như thế này...

Kalego, em dùng thử không? Onii-chan mới phát minh ra nè, hàng độc quyền đấy, sẽ thoả mãn cơn phát tình của chị em.

Nhớ lại câu nói đó mà Kalego rùng mình.

Iruma ngồi bên cạnh, từng cử chỉ nhỏ của hắn, cậu đều thu vào mắt.

"Kalego-sensei, thầy sao thế ạ? Lạnh sao?"

Vừa nói cậu vừa xấn lại gần Kalego.

Kalego nuốt khan nhích người, tách khoảng cách của mình và Iruma ra.

"Đừng lại gần ta."

Iruma mím môi, cậu nhảy xổng lên người Kalego, đè hắn nằm xuống sofa.

"Thầy đã là người của em, thầy ngại cái gì chứ?"

Bên dưới của Kalego lại muốn gồ lên lần nữa, hắn bực mình nói:

"Ta mãi mãi không muốn làm đầy tớ mặc ngươi sai khiến đâu, với lại..."

Một nụ hôn sâu tiếp tục rơi xuống môi Kalego.

Qua một hồi triền miên, Kalego tức giận đẩy Iruma xuống.

"Ngươi đi quá xa rồi, mau tránh ra."

Iruma phồng má, vùi mặt vào lòng Kalego, vòng tay ôm lấy eo hắn.

"Đêm qua thầy còn mãnh liệt rên rỉ nằm dưới thân em, sao bây giờ lại lạnh lùng như thế?"

Kalego cắn răng, đổi lại vị trí của hai người, hắn chống hai tay lên sofa nhìn xuống cậu.

"Trật tự, ngươi còn dám nhắc lại sao? Đêm qua sao ngươi không đánh ta, hay đẩy ta vào nước lạnh? Hà cớ gì phải tới mức đó?"

Iruma ra vẻ ủy khuất, cậu tiếp tục vùi mặt vào ngực Kalego, sau đó tường thuật:

"Đêm qua thầy vừa say vừa bị hạ thuốc, ai làm lại thầy? Còn nữa em sao nỡ làm thầy đau chứ?"

Kalego ngồi dậy, hắn khoanh tay nói:

"Được như lời ngươi nói cũng mừng."

Iruma xoay người lại gác đầu lên đùi Kalego, cậu đan bàn tay của mình vào bàn tay hắn.

"Tay của thầy lạnh quá, để em ủ ấm cho."

Kalego với chất giọng lạnh tanh, hắn đáp:

"Không cần."

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hắn vẫn không cự tuyệt cái nắm tay đó của cậu.

Tay kia của Iruma cũng bắt lấy tay còn lại của Kalego, sau đó để trước mặt.

"Sensei, tự nhiên em thấy buồn ngủ nữa quá, mượn đùi của thầy một chút."

Kalego cầm lên sấp tài liệu mà chú dơi nhỏ mang đến, hắn điềm tĩnh đáp:

"Không được ngủ luôn ca chiều đấy."

"Vâng."

Thế là thời gian lại trôi qua, 5 giờ chiều hôm đó...

Iruma mơ màng tỉnh giấc, cậu dụi mắt nhìn xung quanh.

Kalego vẫn ngồi đây làm chiếc gối di động của Iruma.

"Kalego-sensei."

Mang theo gương mặt còn say ngủ với bộ dạng không chỉnh tề, Iruma ngẩng đầu lên nhìn Kalego.

Bằn chíu...

Một mũi tên ái tình lại bắn xuyên tim hắn.

Kalego ho khan lấy chân mình ra, sau đó đứng lên quay lưng về phía cậu.

"Kêu gì?"

Iruma ngồi dậy, cậu hỏi:

"Em lại ngủ quên nữa sao thầy?"

"Ừm, ngủ say như chết, hôm nay tổng cộng ngươi ngủ hơn 10 tiếng."

Trước câu trả lời của Kalego, Iruma chỉ mỉm cười đặt tay ra sau gáy.

"À ra là ngủ 10 tiếng, ít thế."

Kalego chống tay lên lưng ghế, hắn ép sát Iruma vào trong.

"Ít? Ngươi là lợn à?"

Iruma mím môi, cậu nói:

"Vậy mà có người làm tình với lợn đó ạ."

Kalego nhất thời đuối lý, hắn tức muốn bốc khói.

"Ngươi..."

Iruma cười tươi, cậu vòng tay qua eo ôm hắn.

"Em đùa thôi."

Kalego thở dài, hắn đứng thẳng người lên, sau đó xách cặp.

"Buông ra coi, ngươi không muốn về sao?"

Iruma phồng má, khi chân đã chạm đất, cậu đáp:

"Có chứ."

Thế là Iruma hào hứng tiên phong mở cửa ra, nhưng khi vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài, cậu liền đóng cửa lại.

"Lạnh quá!"

Kalego không chút sắc thái tình cảm, hắn cởi áo choàng ra khoác lên người Iruma, sau đó lấy từ trong cặp một chiếc khăn choàng màu len đen quấn quanh cổ cậu.

Iruma đưa đôi đồng từ lấp lánh như ánh sao của mình lên nhìn Kalego, hai má cậu ửng hồng.

Kalego-sensei... đôi lúc thật dịu dàng...

Nhưng cậu nào biết sự dịu dàng đó chỉ độc nhất dành cho cậu.

Khi nhìn khăn và áo choàng đã hoàn mỹ trên người Iruma, Kalego lạnh tanh nói:

"Đừng hiểu lầm, ngươi bên cạnh ta mà đổ bệnh, chắc chắn tai ương sẽ giáng xuống đầu ta mất."

"Ra là vậy."

Qua khoảng thời gian ngắn, Kalego và Iruma rời khỏi ngôi trường Babyls, thẳng tiến đến dinh thự Sullivan.

Trên đường đi, Iruma khẽ giật góc áo Kalego, cậu hơi nhỏ giọng.

"Sensei, thầy đối xử với em khác mọi người, có phải là vì Ojii-chan không?"

Kalego khó hiểu nhìn sang Iruma.

"Là sao?"

Iruma trỏ hai ngón tay vào nhau, cậu nói:

"Thầy bị Ojii-chan uy hiếp về vấn đề gì đó, ông ấy buộc thầy phải đối tốt với em."

Kalego thật muốn bật cười trước câu hỏi ngốc nghếch của Iruma.

"Sao lại nghĩ vậy?"

Iruma mím môi, cậu đáp:

"Thì... trước kia Kalego-sensei không vừa mắt em, với lại thầy không bao giờ để người khác chạm vào mình."

Kalego bên ngoài vẫn không biến sắc, hắn nói:

"Mặc dù lão Hiệu Trưởng hay gây khó dễ với ta, cũng uy hiếp ta nhiều lần, nhưng lão chưa từng ép buộc ta đối với ngươi khác biệt."

Nhận được câu trả lời của hắn, Iruma mỉm cười.

"Thật sao?"

Kalego khoanh tay, hắn lạnh tanh đáp:

"Đoán xem."

"Em làm sao đoán được tâm tư của thầy chứ?"

Lại là một khoảng im lặng cho đến khi Iruma đã đứng trước cổng dinh thự.

"Cảm ơn thầy đã đưa em về."

Kalego phất tay, hắn nói:

"Vào nhanh đi, ta về đây."

"Vâng."

Khi Iruma vừa dứt lời, Opera bất thình lình xuất hiện phía sau cậu, anh đặt hai tay lên vai Iruma.

"Chào mừng Iruma-kun đã về... Cả Kalego-kun cũng ở đây nữa này, Sullivan-sama đang có việc muốn gặp cậu đấy."

Lúc này, Kalego bỗng cảm thấy chột dạ.

Chẳng lẽ lão ta biết hắn và Iruma đã lăn lăn làm chuyện khiến người ta xấu hổ đó rồi!?

Thế là Kalego âm thầm nuốt khan một cái sau đó nối gót hai người kia bước vào trong.

Opera bồi Iruma trở về phòng xong, anh quay sang nói với Kalego.

"Để tôi đưa cậu lên thư phòng."

"À... ừm."

Đi thêm một lát nữa hai người đã đứng trước thư phòng của Sullivan.

Đợi Kalego đã bước vào, Opera mới từ từ khép cửa lại.

Kalego nhìn tấm lưng lãnh đạm của Sullivan đang đối diện với mình mà trong lòng bất an.

Sullivan dường như rất nghiêm túc, giọng lạnh đi mấy phần, ông hỏi:

"Thầy muốn nói gì không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net