Chương 47: Vào học kiểu đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc nhìn thấy Iruma trong tầm mắt, đáy lòng Kalego ngập tràn tia nắng, trái tim vì quá hạnh phúc cũng được dịp muốn xé toạt lòng ngực nhảy ra ngoài, cảm xúc lúc ấy như muốn vỡ òa, thiên ngôn vạn ngữ không thể hình dung hết, hắn lao đến ôm lấy cậu.

"Iruma..."

Bỗng nhiên bị cái ôm kia vật xuống đất, Iruma choáng váng, cậu cúi đầu nhìn Kalego.

"Anh gì ơi, anh sao thế?"

Kalego hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của cậu nhưng cũng từ từ đứng dậy và nói:

"Anh không sao, xin lỗi em."

Iruma mỉm cười thân thiện nói:

"Dạ không sao ạ."

Kalego và Shichirou đứng hình trong giây lát vì Iruma không nhận ra Kalego là ai, Shichirou hoàn hồn lại và tiến đến ôm Iruma trong sự ngỡ ngàng của Kalego.

Shichirou rưng rưng nước mắt, hắn ta nhỏ giọng nói:

"Anh nhớ em đến sắp chết rồi này."

Iruma thở dài xoa lưng an ủi Shichirou, chợt nhận ra còn sự hiện diện của người khác, cậu khẽ hỏi:

"À..., anh là bạn của Shichirou-senpai nhỉ?"

Kalego chua chát mỉm cười, hắn lạnh lùng trả lời:

"Ừm..., anh là Naberius Kalego, em chắc là Iruma?"

Iruma khẽ cười, cậu gật đầu.

"Vâng, à mà em có thể gọi anh là Nagie được không ạ?"

Kalego không thanh sắc nói:

"Tùy em."

Kalego từ đầu đến cuối vẫn không có ý định di dời tầm mắt khỏi Iruma, hắn nhớ cậu, nhớ mùi hương của cậu, hắn sợ nếu hắn chợp mắt một cái thì diễn cảnh đó sẽ lặp lại và cậu sẽ đi mất, bỏ rơi hắn.

"Shichirou-senpai, anh ăn tối chưa?"

Iruma nhìn lên, cậu vuốt ve tấm lưng của Shichirou.

Shichirou với đôi mắt đỏ hoe ngước lên, hắn nũng nịu nói:

"Rất là đói luôn á~."

Khóe miệng Iruma liền nâng lên, cậu nở nụ cười tươi rối và đáp:

"Anh hôm nay cứ như trẻ con ý... Anh đợi em tý nhá em sẽ đem đồ ăn ra liền."

Ngưng một lát, Iruma nhìn lên Kalego.

"Nagie-senpai, anh chắc cũng chưa ăn tối đâu nhỉ? Nếu anh không ngại thì dùng bữa với tụi em đi ạ."

Đôi đồng tử của Kalego liền sáng lên che giấu cảm xúc nặng trĩu trong lòng, hắn nói:

"Được! Anh không ngại đâu."

Qua một khoảng thời gian sau, Kalego và Shichirou ngồi vào bàn, còn Iruma thì đang bận rộn với việc nấu nướng.

Shichirou lúc nảy có ngỏ ý muốn phụ, nhưng lại bị từ chối một cách phủ phàng.

Thôi, anh ngồi đợi là em cảm ơn anh lắm rồi.

Nhớ lại câu đó mà nước mắt Kalego lưng tròng, hắn gục đầu xuống bàn, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Không thể như vậy được."

Trán Shichirou xuất hiện lớp sương mỏng, hắn ta đang nghi ngờ người ngồi đối diện có phải bạn của mình hay không.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Shichirou cúi người hỏi nhỏ vào tai Kalego.

"Kalego-kun, ngài Hiệu Trưởng có đưa cho cậu chiếc túi gì đó, mở ra xem thử đi."

Kalego nhìn chiếc túi bên cạnh mình, hắn vô cảm mở ra xem, bên trong có mấy bộ đồng phục dành cho học sinh cấp 3 ở Nhân giới, và còn một bức thư.

Nội dung như sau: Hi, tôi đã gửi đồng phục và làm thủ tục nhập học cho Kalego-kun rồi đấy, Shichirou-kun thì đi học bình thường, thế nhé, nhớ đưa cháu trai thân yêu của tôi về sớm đấy!

Mấy vệt hắc tuyến xuất hiện trên trán Kalego.

Vụ gì đây?

Cùng lúc đó, Iruma bưng mấy đĩa đồ ăn tới, cậu tươi cười đặt nó xuống bàn.

"Chúc hai anh ngon miệng ạ."

Hai má Shichirou ửng hồng, hắn ta tháo tấm mặt nạ xuống, cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào miệng.

"Ngon lắm, cảm ơn em."

Kalego đen mặt, hắn nhìn Iruma rồi lại quay sang nhìn Shichirou.

"Iruma, em ngồi xuống đây với anh."

Nói rồi, Kalego bắt lấy cổ tay cậu kéo xuống, mùi giấm chua từ người hắn tỏa ra nồng nặc.

Iruma bị lực kéo của Kalego kéo xuống, cậu mất thăng bằng ngã vào lòng hắn.

"Nagie-senpai."

Iruma có chút nhíu mày, cậu không nương tình ban cho ai đó một cú thật đau.

Kalego nước mắt lưng tròng, hắn ôm đầu, sau đó uất ức nói:

"Đau."

Iruma bình tĩnh đứng dậy, cậu phủi tay, y như chuyện này đã xảy ra thường xuyên ở trước đây.

Đồng thời lúc đó, một chú hắc khuyển từ trong phòng chạy ra, nó ôm lấy chân Iruma, đòi được sủng.

Iruma khẽ cười, cậu ngồi xuống dịu dàng xoa đầu nó.

Đôi đồng tử Shichirou lấp lánh, hắn ta tức tốc lao đến quan sát hắc khuyển ở Nhân Giới.

"Dễ thương quá! Không hung dữ như bé cún ở chỗ anh."

Vẫn không kiềm chế được, Shichirou đưa tay xoa xoa hắc khuyển.

Iruma mỉm cười, cậu thân thiện hỏi:

"Shichirou-senpai cũng yêu động vật sao?"

Shichirou khẽ cười, hắn ta nhẹ gật đầu, sau đó đáp:

"Ừm, hôm trước anh đi ngang thấy chúng dễ thương liền muốn nuôi một bé." Ngoài ra, anh còn muốn nuôi em nữa.

Hai người cứ cười cười nói nói mà bỏ quên sự tồn tại của một thùng giấm sớm đổ hủ phía sau.

Kalego phóng ánh mắt còn hơn lưỡi dao về phía hắc khuyển đang được sủng ái kia.

Hắc khuyển cũng không chịu thua, nó nhận thức được người này ghét nó, nên không chần chừ mà lườm lại.

"A, Nagie-senpai."

Chợt nhớ ra điều gì đó, Iruma ngoảnh đầu lại nhìn Kalego.

Trong phút chốc, Kalego thu lại bộ dạng khó coi, hắn vươn cặp mắt long lanh thảo mai hết mức có thể lên nhìn cậu.

"Có."

Giọt sương nhỏ xuất hiện trên trán Iruma, cậu nói:

"Ngày mai đến nhóm của mình trực nhật rồi, anh nhớ mua phấn với khăn nha?"

Trên đầu Kalego xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng, hắn nghiêng đầu hỏi:

"Trực nhật... gì cơ?"

Iruma rời khỏi chú hắc khuyển dễ thương, cậu hòa nhã nói:

"Um, em quên mất anh mới chuyển vào đây, em nghe nói anh sẽ được chung nhóm với em và Shichirou-senpai, mà ngày mai nhóm mình lại có lịch trực nhật đấy ạ."

Dù không biết chuyện gì xảy ra, Kalego vẫn là người hứng chịu, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Được mai anh sẽ mua."

Thả mình xuống chiếc ghế tựa mềm mại, Iruma khẽ cười, cậu thư thái nói:

"Không không, em chỉ hỏi vậy thôi, chứ chiều mai em sẽ trốn trực nhật."

Giọt sương nhỏ xuất hiện trên trán Kalego, hắn khẽ gật đầu.

Iruma ngồi dậy, cậu đi vào phòng, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu:

"Shichirou-senpai, lát anh rửa bát nhé, em đi ngủ đây."

Shichirou mỉm cười hiền hậu, hắn ta dễ chịu đáp:

"Được mà, được mà."

Đợi cánh cửa kia khép lại, Kalego trở về dáng vẻ lãnh đạm như trước, xung quanh hắn được bủa vây bởi luồng sát khí dày đặc, bầu không gian lúc này căng thẳng vô cùng.

"Giải thích đi."

Tay chân vẫn đang bận rộn thu dọn bát đĩa, Shichirou tường thuật:

"Thời điểm này cũng xảy ra khi cậu bất tỉnh... Chiều hôm đó - ngày cậu tự vẫn, Hiệu Trưởng nói với tôi có thể đến Nhân Giới đón Iruma về, tôi tức tốc đi tìm cậu, tìm ở Babyls không có, tôi liền đến nhà cậu, kết quả tôi đã chứng kiến cảnh tưởng kinh hoàng, máu loang ra dưới sàn, cậu thì hơi thở yếu ớt nằm giữa vũng máu đó."

Ngưng một lát, Shichirou mở van nước, hắn ta nói tiếp:

"Và mấy tháng gần đây tôi đều ở lại Nhân Giới, chỉ có hôm nay là về Ma Giới."

Sắc mặt Kalego dần tối lại, hắn bực bội dằn từng chữ:

"Ngươi đã làm gì cậu ấy?"

Shichirou khẽ cười, hắn ta bắt đầu trêu chọc:

"Cậu ghen à?"

Với vẻ mặt vô cảm, Kalego lạnh giọng, hắn thành thật thừa nhận.

"Ừ, ghen đấy, tránh xa cậu ấy ra."

Kalego vừa dứt lời, cánh cửa phòng chợt mở, Iruma ló đầu nhìn ra, cậu vô thanh vô sắc nói:

"Quên nữa, ngày mai vào trường lúc 5 giờ, em có trò này vui lắm."

...

Và 5 giờ ngày hôm sau rất nhanh kéo đến, ba người cùng vận bộ đồng phục, thẳng tiến đến ngôi trường nội trú thân yêu.

Quẳng chiếc cặp sang bức tường cao cao vững chắc kia, Iruma khẽ cười tinh nghịch, cậu trèo lên cây nhảy qua bức tường một cách trót lọt.

"Shichirou-senpai, Nagie-senpai... Hai anh mau trèo qua đây, nhanh nhanh, bảo vệ thấy bây giờ."

Giọt sương nhỏ xuất hiện trên trán hai người, tình trạng này sao thấy quen quá.

Lần đầu tiên họ phải trải qua cảm giác lạ lẫm mà hồi hộp của một học sinh cá biệt.

"Kalego-kun, cậu ngẩn ra đó làm gì? Nhanh qua đây."

Giọng nói của Shichirou thành công kéo Kalego trở về thực tại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Shichirou đang trên cành cây chuẩn bị nhảy xuống để vào trường.

"Ừm."

Nói rồi Kalego co chân nhảy qua bức tường đó một cách dễ dàng mà không tốn chút mồ hôi nào.

Đôi đồng tử Iruma sáng rực, cậu vỗ tay liên tục.

"Hay quá hay quá! Ngầu thật."

Hai má Kalego ửng hồng, hắn đưa tay lên xoa xoa phần gáy của mình.

"Cảm ơn em."

Shichirou từ trên cây nhảy xuống, hắn ta thắc mắc hỏi:

"Vào trường sớm như vậy làm gì?"

Iruma khẽ cười, cậu nói:

"Lát nữa anh sẽ biết."

Vài phút sau...

Iruma và hai người giáo viên của trường Babyls, đã thành công đột nhập vào trường nội trú A.

Nhẹ nhàng đi trên dãy phòng ngủ của các lớp, Iruma nhỏ giọng nói:

"Hai anh biết em đến trường sớm để làm gì không?"

Chân vẫn bước đi trên hành lang rộng lớn, hai người đồng thanh đáp:

"Không biết."

Iruma nhõe miệng cười, bước chân chợt dừng lại, cậu dùng hai ngón tay của mình kẹp một gói thuốc đưa lên.

"Em sẽ bỏ thuốc xổ vào nước gừng của thầy chủ nhiệm, thế là chiều nay tẩu thoát trực nhật."
______________

Vì wattpad bị lỗi nên việc này trượt ra khỏi dự án.

Thành thật xin lỗi vì tụi mình đăng trễ.

Nam.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net