Chương 75: Bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phòng y tế...

"Kalego-sensei, tôi không nghĩ thầy lại sợ cô vợ nhỏ của mình đến như vậy."

Robin ôm bụng cười sảng, anh ta liên tục lải nhải bên tai hắn.

"Cái tên này! Trật tự!"

Ozwaar ở một bên che miệng cười, nghĩ đến cảnh lúc nảy Kalego được Iruma giáo huấn mà không khỏi ganh tị, nhiều năm trước anh cũng từng nghe Lied mắng như vậy, song vì tức giận mà anh bỏ đi, chỉ để lại cậu ấy thui thủi ở nhà một mình, bây giờ nhớ đến lại cảm thấy ân hận vô cùng.

Lead-chan à, bỗng nhiên lại nhớ em quá.

Nén xuống cảm xúc của mình, Ozwaar mỉm cười, anh nói:

"Tôi ganh tị và ngưỡng mộ thầy lắm đấy, Kalego-sensei... Được vợ chất vấn mỗi ngày chắc vui lắm ha?"

"Chắc là vậy đấy!"

Robin xấn đến bên cạnh Ozwaar, cả hai như bị tà nhập ôm nhau cười cả buổi.

Kalego ngồi trên ghế chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.

Chừng vài phút sau, Iruma vén tấm màng trắng bước ra, Blushenko cũng cầm thêm hộp bông băng nối gót theo sau.

"Iruma, em đỡ hơn chưa? Còn thấy đau chỗ nào không? Về nhà ta nấu sâm cho em uống nhé?"

Thấy Iruma đã rời khỏi phòng y tế, Kalego nhanh chóng phi lại gần cậu, cái đuôi cún vô hình của hắn cũng vẫy vẫy vui mừng.

Iruma xoa xoa mi tâm, cậu đáp:

"Không cần đâu."

Khi Iruma vừa dứt lời thì Daily hối hả cầm theo bức thư có đánh mộc đỏ thượng đẳng chạy đến, anh vừa nói vừa đưa bức thư cho Kalego.

"Ngài hiệu trưởng bảo tôi đưa gấp bức thư này cho thầy."

Thu lại bộ dạng hiền dịu, Kalego trở về phong thái nghiêm nghị, hắn nhíu mày nhận lấy bức thư rồi mở ra xem.

Xin chào, là ông nội đây! Tạm thời thì ông sẽ vắng mặt một thời gian nên cháu trở thành Hiệu trưởng, thông báo với toàn Babyls, tối nay ngủ lại trường, ngày mai được nghỉ, 2 ngày kế tổ chức buổi ngoại khóa Hội Thao, đừng có quên đó, chúc cháu may mắn, tạm biệt!

Đọc xong bức thư của Sullivan, trán Kalego xuất hiện mấy vệt hắc tuyến.

Cái lão này!

"Thầy Daily, thông báo toàn thể giáo viên nhân viên kể cả học sinh của Babyls đều ngủ lại trường, ngày mai được nghỉ, 2 ngày kế tổ chức Hội Thao."

Thông báo có chút đột ngột, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều một phen hoang mang.

"Tin này đột ngột quá, tôi chưa chuẩn bị đồ ngủ nữa."

"Đúng rồi, tôi cũng vậy."

Nghe các giáo viên bắt đầu ồn ào, Kalego nhíu mày, không một chút do dự, hắn nói:

"Trật tự! Các ngươi có 3 tiếng để đến khu Trung tâm mua đồ ngủ, chăn gối và mấy thứ cần thiết cho buổi ngoại khóa sắp tới, chi phí ta sẽ trả."

Nói rồi Kalego nhìn sang Iruma, thái độ hoàn toàn thay đổi, hắn mỉm cười hiền dịu chìa tay ra, ý bảo muốn nắm tay rồi nói:

"Vợ, chúng ta đi thôi, đến khu Trung tâm."

Iruma nhướng mày nhìn Kalego sau đó nhìn các giáo viên vì nhìn cảnh này mà xấu hổ đỏ mặt, cuối cùng vẫn quyết định giữ thể diện cho ai kia một chút, cậu đành miễn cưỡng nắm lấy tay hắn.

"Ừm, đi."

Đợi hai người kia đã đi khuất dạng, các giáo viên bên đây mới dám lên tiếng.

"Nhìn Kalego-sensei như có hai người khác nhau luôn, đối với chúng ta thầy ấy luôn nghiêm túc và khó tính, lúc nào cũng cau mày cáu gắt, còn đối với cậu ấy, dù cho có bị đánh mắng như khi nảy, thầy ấy vẫn dịu dàng, kiên nhẫn với vợ của mình."

"Haizz, Iruma-kun tài giỏi lại xinh đẹp, chỉ là đối với Kalego-sensei thì có chút nóng tính... Ước gì cậu ấy là vợ tôi ha?"

Sắc mặt các giáo viên ở đó chợt tái mét vội che miệng người kia lại.

"Tém lại, vợ của người ta, lỡ Kalego-sensei nghe được là xác định đăng xuất ra khỏi Ma giới luôn đấy."

...

Quay lại với Kalego và Iruma, tại khu Trung tâm...

Trên đường, mọi người đi lại tấp nập, cười nói vui vẻ. Giữa đám đông, hàng trăm ánh mắt đều hướng về hai người vận trang phục giáo viên Babyls đang nắm tay nhau, điều mọi người chú ý nhất chính là chiếc huy hiệu cài trên cổ áo của họ.

Người vận trang phục Babyls truyền thống thân hình cao ráo, gương mặt đẹp theo phong cách của người trưởng thành, đôi đồng tử màu tím sẫm, cánh mũi cao, đôi môi mỏng, toát lên vẻ đẹp của một vị ma vương tương lai.

Người vận trang phục cách tân dáng người cao nhưng nhìn rất mảnh, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, có đôi mắt biếc màu xanh, mũi cao, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng nõn, toát lên vẻ đẹp của một cô thư sinh.

Hai người họ đi với nhau, một cao một thấp, khiến cho bao chàng trai cô gái đỏ mặt e thẹn khẽ liếc mắt nhìn sang.

"Iruma."

Kalego khẽ nhìn sang Iruma.

Iruma không thèm nhìn hắn, cậu đáp:

"Hửm?"

Kalego cười rạng rỡ, kéo lại khoảng cách giữa hai người, hắn cúi người xuống thì thầm bên tai Iruma.

"Vợ yêu..."

Gương mặt bỗng chốc trở nên đỏ bừng, Iruma dùng tay gõ lên trán Kalego.

"Ăn nói không kiêng kị."

Kalego mỉm cười, hắn nắm lấy cổ tay Iruma, đặt lên trán cậu một nụ hôn.

Thật không may làm sao... khung cảnh này vừa hay đã lọt vào mắt của hai cẩu độc thân Momonoki và Raim...

Kalego hết kéo Iruma qua sạp này lại qua sạp khác.

"Vợ... em ăn kẹo bông không?"

Iruma lắc đầu, cậu đáp:

"Không thích kẹo bông."

"Vợ, em ăn thịt nướng nè."

"Không ăn."

Kalego nâng lên ly nước, hắn nói:

"Vợ... vậy em uống nước cam không?"

"Kh..."

Chưa kịp từ chối, Kalego đã húp một ngụm sau đó cưỡng hôn Iruma truyền nước đẩy vào khoan miệng của cậu.

Tách khoảng cách hai người ra, Iruma ho khan liên tục, cậu lên tiếng khiển trách:

"Anh... khụ... là đang muốn... khụ... giết chết em..."

Kalego bày ra vẻ mặt đáng thương, hắn níu lấy tay áo cậu.

"Vợ... ta xin lỗi mà, em đừng giận..."

Định lại nhịp hô hấp, Iruma phất tay, cậu nói:

"Em không giận anh."

Kalego mỉm cười vòng tay ôm lấy cậu, hắn cưng chiều nói:

"Yêu em!"

Đi được một quãng, bỗng nhiên một cậu nhóc chừng 5 tuổi đang bán mạng lao đầu chạy về trước, va vào Iruma.

"A... Chị gái, em xin lỗi, em xin lỗi."

Cậu bé đó liên tục cúi người xin lỗi, sau đó phủi phủi chỗ lúc nảy mình va trúng.

Iruma nhíu mày, bắt lấy bàn tay bé nhỏ đó, cậu hỏi:

"Tại sao phải phủi?"

Cậu bé cúi đầu lẩm bẩm:

"Bởi vì em quá dơ bẩn... lại va vào quý phục của chị, nên... em sợ..."

Iruma ngồi xuống, cậu khẽ cười hỏi:

"Sợ tôi đánh em? Rồi bắt em đền?"

Cậu bé đó gật đầu không dám nhìn Iruma.

Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Này, đuổi kịp ngươi rồi! Trả đồ ăn lại cho ta!"

Cậu bé bị giật đồ ăn phụng phịu chạy đến giành lại bánh bao trên tay cậu bé vừa va phải Iruma.

Cậu bé đáng thương ngơ ngác một hồi, nước mắt bỗng tuôn rơi.

"Chia cho ta, ta cũng đói."

Iruma và Kalego đồng loạt nhíu mày nhìn chiếc bánh bao sớm đã oi thiêu trên tay đứa trẻ.

Sử dụng ma lực đoạt lấy chiếc bánh bao về tay, Kalego đanh mặt, hắn nói:

"Cái này hư rồi, không ăn được nữa."

"Nhưng mà em đói bụng..."

Hai đứa trẻ mếu máo níu lấy chân Kalego, chỉ mong được trả lại chiếc bánh hư đó.

Kalego trừng mắt, hắn gằn giọng bảo:

"Hư rồi! Không được ăn!"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc ấy, hai đứa trẻ sợ hãi bật khóc, chúng ôm lấy Iruma, như tìm chỗ bảo vệ mình.

"Chị ơi, chú đó đáng sợ quá!"

Iruma che miệng cười, cậu xoa đầu hai đứa trẻ, sau đó nói:

"Tôi là con trai... Ở đây có vài cái bánh bao còn nóng, cho hai em, ăn xong tôi sẽ dẫn hai em đến một nơi."

Hai đứa trẻ hồn nhiên nhận lấy bánh bao từ tay Iruma.

"Em cảm ơn nhiều lắm ạ!"

Nói rồi hai đứa trẻ hạnh phúc cắn một miếng, rất nhanh mấy cái bánh bao đều được giải quyết một cách nhanh gọn.

"No rồi nhỉ?"

Nghe Iruma hỏi, hai đứa trẻ tươi cười ngẩng đầu lên rồi đồng thanh đáp:

"Vâng, chúng ta có thể đi rồi ạ!"

Dự định đứng dậy dẫn hai đứa trẻ đến căn biệt thự nuôi lớn trẻ con vô gia cư gần đây thì đột nhiên đứa nhỏ níu lấy tay áo của cậu.

"Bế, bế em."

Không đợi Iruma cúi xuống, Kalego đứng cạnh đã hóa thành sử ma bay vào lòng cậu, hắn trầm giọng, nói:

"Hết chỗ rồi."

"Oa... Chú ức hiếp trẻ con!"

Mấy vệt hắc tuyến xuất hiện trên trán Iruma, cậu xoa đầu đứa bé rồi bảo:

"Đừng khóc, chúng ta đi thôi."

Nói rồi cậu nhanh chóng mở cánh cổng không gian ra, sau đó dẫn mấy người kia bước vào.

Đứng trước khu biệt thự to lớn hùng vĩ, hai đứa trẻ nhất thời lóa mắt.

"Wow, to quá đi! Một trong những căn này là nhà của anh sao?"

Đối điện câu hỏi này, Iruma khẽ lắc đầu.

"Tôi sao lại có nhiều tiền để mua chứ, đây là nơi hai đứa sẽ sống, mỗi căn đều sẽ có 2 quản gia, căn bên đó vừa xây xong từ tháng trước, tôi dẫn hai em đến đó."

Chần chừ một lúc, hai đứa bé mới dám bước vào nơi mà các cậu chẳng bao giờ dám tơ tưởng đến.

Giải quyết xong xuôi mọi thứ, Kalego cùng Iruma rời đi, trên đường đi dọc con sông nhỏ yên tĩnh, hắn hạ giọng hỏi:

"Khu đó là em mua sao?"

Iruma không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu xác nhận.

Lại là khoảng im lặng kéo dài bao trùm lấy cả hai, cho đến khi Iruma cất giọng.

"Sensei... Thấy em có phiền không? Trả lời thật lòng đi."

Sensei...

Thật sự rất lâu rồi, Iruma chưa từng gọi hắn như vậy.

Yết hầu khẽ cử động, Kalego đáp:

"Phiền, vì lúc nào em cũng quanh quẩn trong tâm trí của ta... Nhưng sao hôm nay em lại hỏi như vậy?"

Iruma chợt dừng bước, cậu hướng ánh mắt lên nhìn Trăng rồi đáp, trong giọng nói pha chút đượm buồn.

"Ngày em bỏ anh đi, em đã vô tình lạc vào thế giới song song, ở đó em gặp 'Iruma' - một phiên bản hoàn toàn giống em."

"Khi trút xuống hơi thở cuối cùng cậu ấy xin em hãy thay thế cậu ấy bên cạnh người thương và nhất định không được bảo rằng cậu ấy đã chết, cậu ấy sợ sẽ khiến hắn tự trách. Nhưng cậu ấy đâu biết được hắn vẫn ung dung cố chấp như vậy. Hắn bảo em rất phiền, còn phủ nhận mối quan hệ nữa."

"Lúc hắn bảo rằng em không là gì cả, đồng nghĩa với việc hắn cũng chẳng xem cậu ấy là gì, em đã rất tức giận, khi ấy tâm trí em luôn thôi thúc rằng hãy đi đi, đừng ở đây nữa, nhưng em vẫn nén cơn giận xuống mà ở lại thêm một chút."

"40 năm... Đánh đổi nửa đời người, cuối cùng trở nên già yếu và chết đi là vẻ đẹp vốn dĩ mang tên con người."

Iruma chợt hạ mắt xuống, khoảnh khắc này, trong mắt cậu có hắn, trong mắt hắn có cậu, dường như tiếng lòng của đối phương đều được bản thân đọc thấu.

Kalego mỉm cười, hắn chậm rãi bước đến cậu, vừa đi hắn vừa nói:

"Ta yêu em, vào ngày 1 tháng 2 của 40 năm về trước ta đã yêu em, lúc em nói nếu em triệu hồi thầy thì cả hai sẽ bị thương mất, ta đã rung động."

"Ngày 10 tháng 3, ta mở nắp chai cho em, và em cũng động lòng với ta, ngày 7 tháng 7 của 38 năm trước em dự định tỏ tình với ta nhưng không dám có phải không?"

Vòng tay qua eo Iruma, Kalego cúi đầu xuống nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu mà lòng chợt đắc ý.

Sức nóng đã loang đến vành tai, Iruma xấu hổ đẩy hắn ra, cậu hỏi:

"Sao... sao anh biết!? Anh... anh đọc trộm nhật kí của em phải không!?"

Kalego bắt lấy tay Iruma, hắn ngày càng áp sát vào người cậu.

"Ta không có đọc trộm, ta đọc công khai, năm đó em về Nhân Giới, ta chẳng khác nào tên điên suốt đêm lấy rượu làm bạn, một hôm vô tình hất tung kệ sách mà ta mới phát hiện quyển nhật kí..."

Ngưng một lát, Kalego nói tiếp:

"Thật ra sau khi em đi ta đã từng tự sát hai lần, nhưng đều thất bại... Lần thứ nhất là khi em về Nhân Giới, lần thứ hai là khi em nằm bất động trên giường, ta thật sự rất muốn nghe giọng nói của em nên mới..."

Nghe đến đây, lòng Iruma chợt chùng xuống, cậu khẽ thở dài, cuối cùng vẫn quyết định đáp lại cái ôm của người kia.

"Xin lỗi nhé."

Iruma ngẩng đầu nhìn Kalego, cậu đưa tay lên vuốt ve gò má hắn.

"Hồi chiều em đánh, bây giờ còn đau không?"

Nắm lấy bàn tay Iruma, cảm nhận hơi ấm từ tay cậu, Kalego mỉm cười, hắn đáp:

"Không đau, ta không sao cả. Dù em có đoạt đi trái tim của ta, ta cũng không bao giờ chết được đâu."

"Anh ngày càng giống quái vật rồi đấy."

Dưới ánh trăng vàng, hai mắt va vào nhau, dường như bức tường ngăn cách cảm xúc đã được phá vỡ, kéo khoảng cách của họ gần lại đối phương.

"Đừng đi nữa nhé, ta yêu em."

Dứt lời, Kalego cúi đầu xuống phủ lên môi Iruma một nụ hôn nhẹ nhàng xem như mọi đau đớn, hiểu lầm, ghét bỏ, đều theo sự ngọt ngào đó mà biến mất...

...

Khuya hôm đó tại Babyls, nơi văn phòng...

Nhìn tấm lưng của đối phương đang đối diện với mình, Kalego không kiềm được mà nhích lại gần cậu.

"Iruma..."

Biết người kia vẫn còn thức nhưng cố lơ mình, Kalego nở nụ cười không rõ dụng ý, hắn đưa tay vào quần Iruma, nắm lấy phân thân của cậu.

"Ah... Mau buông ra."

Iruma khó chịu cong người, cổ họng bất giác vang lên tiếng kêu kì lạ.

Nghe thấy thế, Kalego nhanh chóng đưa tay còn lại của mình vào trong áo cậu xoa nắn nhũ hoa hồng hào.

"Làm nhé?"

Chỉ đợi đối phương e thẹn gật đầu, Kalego nhanh chóng ngồi dậy, cúi người xuống vừa thám hiểm khoang miệng cậu, vừa cởi cúc áo của mình ra.

Kéo chiếc quần còn sót lại trên người Iruma, Kalego tách hai chân cậu ra. Dưới sự hậu thuẫn của ánh trăng, Iruma như tỏa sáng trong đêm tối, có thể khiến bao nhiêu ác ma khao khát có được.

Cúi đầu xuống mút lấy cúc huyệt của cậu, Kalego khiến người nằm dưới không ngừng phát ra những âm thanh mê người.

Dịch mật từ cúc huyệt bắt đầu tuôn ra, nhưng đều bị Kalego tham lam hút vào miệng.

Nuốt xuống dịch mật vào bụng, Kalego ngẩng đầu lên nhìn Iruma.

"Mở mắt ra nhìn ta."

...

Cùng lúc này ở phòng chuẩn bị...

Ruhaka đứng bên ngoài khẽ gõ cửa.

"Shichirou-sensei, thầy ngủ chưa?"

Chừng vài giây sau, cánh cửa mở ra, Shichirou mời cậu vào, hắn ta mỉm cười hỏi:

"Gần 11 giờ rồi, đến tìm tôi có việc gì không?"

Ruhaka nghiêm túc ngồi trên ghế, cậu điềm tĩnh đáp:

"Tôi có một số chuyện muốn hỏi thầy."

Shichirou vẫn rất dịu dàng như xưa, hắn trả lời:

"Ruhaka-kun hỏi đi."

Chần chừ một chút, Ruhaka cuối cùng cũng mở miệng, thật sự 35 năm trên đời, cậu chưa từng hỏi ai như vậy.

"Sensei... Thầy từng thích ai bao giờ chưa?"

Shichirou chợt khựng lại, hắn ta hỏi:

"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

"Thì thầy cứ trả lời đi."

Im lặng một chút, Shichirou đáp:

"Có, tôi đã từng thích một người trong khoảng thời gian rất lâu."

Hai má Ruhaka có chút phiếm hồng, cậu tiếp tục hỏi:

"Vậy... vậy người đó có biết không?"

Nhắc đến đây, Shichirou chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu.

"Không biết, hiện tại thì người đó lập gia đình rồi, tôi cũng không dám tơ tưởng đến nữa."

Hai ngón trỏ của Ruhaka căng thẳng chỉ vào nhau.

"Cảm giác thích một người sẽ như thế nào vậy thầy?"

Suy nghĩ vài giây, Shichirou đáp:

"Thích một người, trong lòng sẽ có chút xuyến xao, gợn sóng. Mỗi ngày thương một chút, nhớ một chút, quan tâm một chút, người đó phát sinh mối quan hệ thân thiết với người khác sẽ có chút buồn, lúc nghĩ về người đó liền cảm thấy vui vẻ, hay để ý sở thích đối phương, quan trọng hơn là luôn muốn bên cạnh họ... Ruhaka-kun có phải thích người ta rồi không?"

Bị nói trúng tim đen, Ruhaka đỏ mặt, cậu đứng dậy ép Shichirou ngã lưng xuống bàn.

"Đúng rồi, tôi thích thầy."

Nói đúng hơn là tôi yêu thầy, yêu đến nổi không dứt ra được.

"Về làm con dâu của cha mẹ tôi nha?"

Lúc này Shichirou vô cùng hoang mang, hắn ta không thể ngờ rằng, chính đứa bé mà hắn ta từng ngày nhìn nó trưởng thành, nay lại đi tỏ tình với mình.

Nhẹ đẩy Ruhaka ra khỏi người mình, Shichirou cúi người xuống, hắn ta đặt tay lên hai vai cậu.

"Bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kĩ, chuyện này không thể đem ra đùa giỡn được."

Ruhaka không nói gì, cậu nhanh chóng gỡ mặt nạ của Shichirou ra, sau đó trực tiếp hôn lên môi hắn ta.

Thầy không đánh lại tôi đâu, ngoan ngoãn nghe theo đi.

...

Sáng hôm sau tại văn phòng...

Khi đã sơ trang xong xuôi, Kalego ngồi vào bàn, vừa nhâm nhi tách trà ấm, vừa xem lại đống tài liệu.

"Kalego-sensei ơi~"

Iruma lả lướt tiến lại ngồi lên đùi Kalego vòng tay qua cổ ôm hắn, thầm nghĩ muốn chọc đối phương một chút.

Kalego cong môi, hắn bỏ tệp tài liệu vào ngăn bàn sau đó ôm lấy eo cậu.

"Ơi, ta nghe."

Hai má Iruma bắt đầu đỏ ửng, cậu hỏi:

"Sao... sao anh không xấu hổ?"

Đôi mày Kalego khẽ nhướng lên, hắn buồn cười hỏi ngược lại cậu:

"Tại sao phải xấu hổ?"

Mặt Iruma lúc này đã sắp bốc khói, cậu xấu hổ đẩy hắn ra, dự định rồi khỏi đùi người kia.

"Cái tên đầu gỗ, ngốc nghếch!"

Kalego mỉm cười, hắn bắt lấy cổ tay Iruma, kéo cậu ôm vào lòng.

"Anh..."

"Cho ta ôm em một chút."

Kalego nhắm mắt lại, im lặng cảm nhận mùi hương cùng hơi ấm quen thuộc của người thương, lòng hắn chợt bình yên vô cùng, hắn muốn được thế này mãi mãi.

Mỗi khi tan làm trở về, vừa đẩy cửa bước vào sẽ thấy ngay hình ảnh cậu ngồi chờ hắn.

Mỗi tối đều cùng nhau chúc ngủ ngon, trời lại sáng, khi mở mắt ra sẽ thấy đối phương nằm cạnh mình.

Không làm Ma Vương cũng được, trở về hạng 8 như lúc trước cũng không sao, chỉ cần mỗi ngày được bình yên bên gia đình là đủ.

"Ta muốn ôm em thế này, khi trở thành một ông lão râu tóc bạc phơ ta vẫn muốn như vậy."

Iruma trong lòng hắn bỗng cười khúc khích, cậu bảo:

"Vậy tính ra em cũng trở thành ông lão 60 tuổi rồi đấy."

Cúi đầu xuống nhìn người đang nằm trong lòng, cậu vẫn xinh đẹp tươi trẻ như thời còn niên thiếu, thật sự rất đẹp, đẹp không khác gì tuổi 20.

"Có ông lão nào 60 tuổi lại mang dáng vẻ thiếu niên như em không chứ?"

Iruma đưa tay lên vuốt ve gò má Kalego, cậu đáp:

"Vậy anh nói xem, tại sao anh gần 200 tuổi rồi mà vẫn trẻ như ngày đầu chúng ta gặp vậy?"

Kalego nở nụ cười cưng chiều, hắn véo mũi cậu sau đó trả lời:

"Ngốc quá, ta là ác ma mà."

...

Thời gian lại bắt đầu tua nhanh đến ngày 30 tháng 13 năm sau, Iruma cũng hạ sinh một bé trai đáng yêu từ 3 tháng trước.

Giao Thừa ở Ma giới...

Người người đang tất bật trang trí nhà cửa chuẩn bị đón Giao Thừa, gia đình nhà Kalego cũng không ngoại lệ.

"Kalego! Lại đây, giúp em treo vòng hoa này lên với!"

Nghe tiếng gọi của Iruma, hắn đang loay hoay pha sữa cho con cũng tức tốc chạy lên.

Thấy Iruma đứng liêu xiêu trên cây thang cao mấy mét, tim Kalego chợt nhảy thót lên, hắn đứng dưới chân thang dang tay ra lỡ như có gặp trường hợp ngoài ý muốn thì vẫn có thể đón lấy cậu được.

"Nguy hiểm quá, em xuống đây."

Iruma ngoảnh đầu lại nhìn Kalego, cậu vui vẻ chợt nở nụ cười rạng rỡ.

"Em nhảy xuống đây, anh ôm lấy em nha."

Nói rồi, Iruma nhảy xuống khỏi cây thang, lao thẳng vào vòng tay của hắn.

Vòng hai tay qua cổ Kalego, cậu kéo hắn xuống rồi đặt nụ hôn ngắn hạn trên môi hắn.

"Cảm ơn anh!"

Cùng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Iruma nhanh chóng rời khỏi vòng tay Kalego, bước ra ngoài xem ai đến.

Vừa mở cửa ra thì năm người Sullivan, Opera, Shichirou, Garuda - cha của anh em nhà Naberius, và Narnia đã đứng đợi sẵn.

Iruma nhẹ nhàng mỉm cười, cậu vui vẻ nói:

"Mọi người đến rồi sao? Nào, mau vào trong..."

Chưa kịp dứt lời, Narnia đã bước vào ôm lấy Iruma, còn cưng nựng hai má cậu.

"Lâu rồi không gặp, em dâu vẫn đáng yêu như trước."

Iruma ngượng ngùng mỉm cười, cậu đáp:

"Cảm... cảm ơn anh."

Sau khi cho bé con uống sữa đồng thời dùng xong bữa tối, Sullivan và Garuda thì hàn huyên tâm sự gì đó, có Opera ở một bên phục vụ, còn Kalego và Narnia thì dọn dẹp chén dĩa, bên ngoài chỉ còn lại Iruma cùng Shichirou ngồi trên sofa.

Im lặng một lúc, Shichirou mới ngập ngừng hỏi:

"Ừm... Thằng bé Ruhaka đâu rồi nhỉ? Sao gần đến Giao Thừa rồi mà không về ăn cơm với gia đình?"

Đặt ly nước trên tay xuống bàn, Iruma nhìn hắn ta rồi bảo:

"À, thằng bé đi giải quyết công việc gì đó quan trọng lắm, nó nói mọi người cứ đón Giao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net