Chương 37: Muốn nói với cậu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yamanashi trừ bỏ núi Phú Sĩ đẹp ngất ngây còn có một địa điểm vô cùng nổi tiếng theo hướng ngược lại.



Vực Hoa Khôi- cầu treo bắc ngang nằm ở đường cao tốc 411 tỉnh Yamanashi; đồng thời cũng là nơi đã chôn vùi xác của 55 kĩ nữ ở thời Sengoku ( thế kỉ 15 ). Một trong những địa điểm bị đồn là bị ám hơi bị có tiếng nổi đình nổi đám nhưng vẫn có khách đến tham quan vì cảnh đẹp. Đã từng có báo cáo có nguyền hồn đặc cấp tồn tại và đã bị chú thuật sư mạnh nhất thanh tẩy.



Nhưng oán khí tích tụ lâu ngày; nơi này một lần nữa xuất hiện nguyền rủa. Nhiệm vụ này sẽ được chú thuật sư bậc một Inari tiếp nhận.



Con chị họ Cáo bước xuống xe nhìn cái đèo cách đó mấy trăm mét; trong đầu âm thầm lướt qua mấy địa danh nổi tiếng vùng Yamanashi khiến tâm tình nó tốt lên. Nó quay sang nói với người phụ trợ giám sát.



_ " Buông tấm màn xuống rồi chú đi về đi; tối nay đến đón tôi "_



Dù nguyền hồn lần này không phải dạng đặc cấp đã bị thanh tẩy trước đó; nhưng cái vực này oán khí tràn lan; từ tận thời Sengoku đến hiện tại mà nói thì để diễn tả được cái vực này thì đây không khác gì cánh cửa dẫn tới thế giới bên kia cả.



Nhưng điều đó đối với Inari mà nói hoàn toàn không ảnh hưởng bao lớn tới việc sau khi làm xong nhiệm vụ nó sẽ ùa ra ngoài kia và ăn chơi sa đoạ.



Nhìn ánh mắt rối ren không chút đồng tình của người phụ trợ giám sát; con chị họ Cáo trừng ngược mắt nhìn lại.



_ " Tôi không có trốn việc; đây chỉ là muốn tận hưởng trọn vẹn cuộc sống khó khăn này thôi "_



_ " ........ "_ Người phụ trợ giám sát dùng ánh mắt không chút niềm tin nào nhìn vào con bé trước mặt.



Mỗi lần con nghiệp chướng này lại giờ trò mồm mép là dám chắc nó sẽ nghĩ cách cúp việc mấy ngày để đi ăn chơi bên ngoài.



Nếu nhớ không lầm thì nó và thằng em song sinh của nó đã chạy khắp Nhật Bản ăn chơi suốt hơn hai tháng mà nhỉ?



Người ta bảo là thu đi để lại lá vàng còn hai con nghiệp chướng kia đi đến đâu là nghiệp nó theo đến đấy và mang lại vận xui cho bất kì ai tương tác với chúng luôn.



Ai đó phong ấn hai đứa nó lại được không?



Bất lực; người phụ trợ giám sát trước cái chướng khí sẵn sàng nhấn chìm bất kì một logic nào đã bị ép dựng màn và lái xe rời đi. Có lẽ cao tầng nên tìm cách thanh tẩy cái gọi là hiện thân của nghiệp chướng.



.....



Bùm!!



Vực Hoa Khôi nổi tiếng với cảnh đẹp và truyền thuyết siêu kinh dị bậc nhất đã đi tông khúc đầu với cái tầm đánh còn phá hoại hơn cả nguyền hồn của đứa làm thầy cúng. Con suối đẹp nên thơ trữ tình đóng thành băng; cây cầu treo cũng theo đó bị đánh gãy; đại băng phách không chút cố kỵ đánh một đòn lớn xuyên qua rừng cây giương thẳng lên trời. Nhìn qua vô cùng khủng bố.



Chẳng qua nguyền hồn này là một con thỏ màu tím có hai đuôi; không to; nhưng tốc độ nhanh như phản lực khiến Inari nổi máu điên khi mất cả buổi chiều vẫn chưa thấy nguyền hồn dừng lại.



Và đó cũng là lý do tại sao nơi này bị bao phủ bởi băng tuyết một cách trầm trọng.



Sau khi thành công thanh tẩy nguyền hồn kia; Inari mệt mỏi chẳng buồn giải trừ thuật thức mà trực tiếp nằm rạp trên sân băng luôn. Có lẽ do ngày hôm qua đấm nhau hơi gắt với nguyền hồn cận đặc cấp; hôm nay lại quá độ sử dụng thuật thức nên cơ thể bị đóng băng cả nửa. Hệ quả là nhiệt độ cơ thể giảm mạnh và không thể động đậy trong một khoảng thời gian.



Nhìn lên bầu trời lại đổ tuyết; Inari hiếm có dịp yên tĩnh vì bên cạnh không có thằng em chung dòng máu.



Ngẫm nghĩ lại từ đầu đến cuối.



Ai cũng nói; tình yêu của tuổi thanh xuân rực cháy tựa như lửa; lại ngọt ngào dịu êm như hoa đào. Tình yêu tuổi thanh xuân cũng như cách ta bước đi trên cát vàng. Dù rằng sẽ bị sóng to gió dữ cuốn đi mất; nhưng chắc chắn đã từng hằn sâu dấu chân ở phía sau.



Inari cũng cháy đấy; cháy hết mình; cháy sáng đêm luôn. Nhưng dù ánh lửa ấy có rực rỡ đến đâu; đối mặt với gió rét của mùa đông vĩnh viễn không thể thắng được.



Inari thích Inumaki Toge rất nhiều; đồng thời cũng mang cái tâm hồn kiêu ngạo lại háo thắng cực đoan. Khi nó đến cái thế giới tàn khuyết đủ điều này thì nó lại nhìn trúng chú ngôn sư bằng cách thần kì nào đó mà hỏi ra thì đến thằng em chung dòng máu cũng chả biết.



Lúc đầu ai cũng nghĩ đứa có bệnh như Inari sẽ đùa cho vui; trêu chọc vài ngày thì chán. Nhưng ai ngờ đâu cái hứng thú nhất thời ấy lại kéo theo bao nhiêu cảm xúc; kiên nhẫn và tất thảy thời gian lẫn ngoại lệ của nó.



Đối với một đứa trẻ từ nhỏ muốn gió được cả bão; muốn mây được cả bầu trời như Inari thì cái việc nó kiên nhẫn lâu như vậy là lần đầu tiên. Hoặc có thể là do chưa từng có được nên mới chấp mê bất ngộ như vậy; có lẽ là do nó quá kiêu ngạo nên mới cố chấp không chịu nhìn nhận sự thật.



Một sự thật rằng sự tồn tại nghịch thiên trái trời cùng cái nhân sinh huy hoàng lồng lộn mà nó nói đã biến cuộc sống vốn nên là như vậy của chú ngôn sư trở nên long trời lở đất.



Rằng cái thích đến từ một phía của nó đã mang đến bối rối và phiền phức cho người khác.



Ôn nhu của Inumaki là bản tính của hắn ta; chứ không phải vì Inari nên Inumaki mới trở nên ôn nhu.



Inari dù cố chấp đến đâu cũng không thể phủ nhận được sự thật sau khi bị vứt bỏ; nó đã đem trời xanh hoá bão tố; mọi thứ xung quanh như vỡ vụn. Nào có dáng vẻ đẹp đẽ của trước kia.



Liền tính là ích kỷ; cũng không nên cố chấp đến trình độ này.



Tình yêu ấy à? Đó là lời nguyền đáng sợ nhất đó!



_ " Inumaki!!! Tôi mệt rồi; ván này cậu thắng!"_



Dù sao cũng đang nằm giữa vực sâu không ai lui tới; giờ nó có hét rách cổ cũng không ai biết. Nghĩ thế nên Inari càng không kiêng kỵ gì càng hét càng lớn. Đem tâm tư hết thảy nói ra; liền sẽ có thêm dũng khí buông bỏ.



_ " Tôi đuổi theo cậu lâu như vậy; cậu cũng không dừng lại đợi tôi được một chút; dựa vào cái gì để tôi tiếp tục đây? Cho nên cậu tự do rồi nhé!!"_



_ " Tôi ấy à? Không theo đuổi Inumaki nữa đâu; tôi từ bỏ rồi!!"_



[ Cái gì!? ]



Trăm triệu ngàn vạn không ngờ đến; kẻ vốn dĩ không nên xuất hiện thời khắc này lại xuất hiện. Tình huống vốn nên hướng về BE lại bị bẻ lái.



Inari nằm trên băng vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên lập tức phản ứng đưa mắt nhìn sang.



Chú ngôn sư đứng ở bên kia; tóc màu trắng bạc so với trước kia dài hơn rất nhiều; cả người vì vậy mà thuận lợi biến thành bộ dáng ngoan ngoãn.



' Mau chạy ' từ này cường ngạnh xâm nhập cả đại não con chị họ Cáo. Với cái nhận thức của người có não; nó đột nhiên phát giác Inumaki đang tức giận.



Ý thức được điểm này; Inari không nói hai lời trực tiếp xoay người bỏ chạy.



[ Dừng lại ]



Inumaki cách Inari tận mười mấy mét; vừa thấy Inari xoay người đánh bài chuồn; hắn không chút do dự trực tiếp dùng chú ngôn cưỡng chế hành động của nó.



Nhưng mà không sợ nhất vạn ; chỉ sợ vạn nhất. Xung quanh khu vực hiện tại đều phủ một tầng băng; khi chú ngôn vừa dứt là lúc Inari té sml vì cuộc đời chông chênh gập ghềnh mấy thứ chó má này.



Chồi ôi ta nói nó quê———hương là chùm khế ngọt.



Inari cảm thấy tương lai phía trước tối đen mịt mù vì sau này nó sẽ không còn mặt mũi để nhìn ai nữa khiến nó quyết định nằm luôn không động đậy vì nhục nhã. Bất quá hành động này lại thuận lý thành chương mà dừng lại theo ý của chú ngôn sư.



Inumaki trố mắt; vội vội vàng vàng chạy đến kiểm tra tình hình của người chơi hệ băng. Vừa nãy tiếng động lớn như vậy; sẽ không phải ngã bất tỉnh nhân sự đi?



_ " Cậu đừng đến đây! Cứ đứng đó; tôi không muốn cậu đến đây!"_



Bị câu nói của Inari làm cho cứng người; tay của chú ngôn sư không tự chủ xiết chặt lại đến trắng bệch. Lông mi khẽ run; hắn cố nhịn xuống chút mất mát trong lòng; theo ý của cô tiểu thư họ Cáo không lại tiến bước. Không thể không nói; chú ngôn sư vẫn là như cũ ôn nhu; dù là giận đến tràn lan cũng quyết tâm bao dung lấy cái con nghiệp chướng kia.



Inari nằm trên băng; tuyết trắng bay nhẹ ở trong gió; hơi lạnh tạt ngang mũi; lòng nó khẽ chua xót không rõ nguyên nhân.



_ " Inumaki vì sao lại đến đây? Tôi nhớ là tôi không có gọi chi viện mà!"_



_ " Cậu không nên đến đây! Tôi đã hạ quyết tâm từ bỏ cậu rồi; cậu không nên ở đây!"_



_ " Cá bào!"_ Inumaki vội vàng hô lớn phủ định; trong lòng vừa nôn nóng lại vừa hốt hoảng. Cổ bất an mạnh mẽ đem hắn bao trụ; khiến hắn sợ hãi hơn bao giờ hết.



Inari để mặc Inumaki muốn làm gì thì làm; dứt khoát không muốn dây dưa xuống; dù sao nó cũng đã hạ quyết tâm giải quyết toàn bộ bối rối nó mang lại cho hắn; sẽ đem đi tất cả phiền phức; đem cuộc sống trước kia trả lại cho hắn. Vì thế nó lại cứng rắn mà gào lên cái giọng điệu kiều ngạo thường ngày.



_ " Mẹ nó! Tôi không theo đuổi cậu nữa! Đàn em tôi đâu?!"_ Lật bàn.



Lúc này đây; con chị ruột cầu mong thằng em khốn nạn kia đến hơn bất kì lúc nào trong đời.



Bởi khi đó nó sẽ thuận theo tự nhiên bỏ xuống cái tư tâm không ra hình ra vẻ của nó.



Inumaki lần này thực sự bị tức đến trán nổi gân xanh. Bất tri bất giác hắn lại nhớ đến viễn cảnh trong giấc mơ khi lỡ một mai người nó yêu chẳng còn là hắn; chua xót cùng ghen ghét vây kín hắn không kẽ hở. Thời điểm đó dù hắn có tàng giấu kĩ đến đâu cũng không che lấp được hắn thập phần thù địch đối với người có ý định cướp đi Inari.



Hắn xác thực ôn nhu; nếu Inari tìm thấy người càng tốt hơn; hắn sẽ phối hợp mà chúc phúc. Nếu Inari không nghĩ tiếp tục theo đuổi hắn vì bản thân nó hiện tại không còn thích hắn; hắn nghĩ hắn cũng có thể phối hợp buông tay.



Bất quá nếu hiện tại Inari vẫn như vậy thích hắn; cũng không đi tìm kẻ so với hắn càng tốt hơn. Vì cái gì đột nhiên đối hắn buông tay? Dựa vào đâu nó áp đặt suy đoán của nó lên người hắn? Dựa vào cái gì sẽ như vậy nghĩ ?



- Toge quá ôn nhu; nếu cậu ích kỷ một chút có lẽ sẽ dễ thở hơn đó! Cậu thật sự muốn buông bỏ sao?- hôm qua Panda ở hắn đột nhiên chạy đi đặt vé tàu đến Yamanashi; lặng lẽ đứng ở sau lưng hắn nói ra câu này.



Là hắn quá ôn nhu; hắn đối tất thảy đều ôn nhu. Hắn sợ bóng sợ gió sợ đủ đường; sợ rằng Inari sẽ hối hận. Nhưng nếu Inari vẫn như cũ thích hắn; vậy hắn trở nên ích kỷ một chút; đem nó giữ cho riêng mình. Như vậy cũng không tính quá phận?



Tư tưởng đả thông; gông cùm xiềng xích giống như toàn bộ đều bị gỡ xuống. Inumaki hiện tại không có cố kỵ cũng chẳng còn đủ bình tĩnh đi dùng ngôn ngữ nhân cơm nắm để nói rõ mà trực tiếp hạ xuống chú ngôn.



[ Ban đầu là cậu nói thích tôi trước; sao bây giờ lại lật lọng không nhận?! ]



Là nó; là Inari trước thích hắn! Là Inari trước theo đuổi hắn! Là Inari cường ngạnh xâm nhập thế giới của hắn; đem màu sắc cùng nhịp đập của nó khắc lên cuộc sống vốn đơn sắc của hắn!



Mọi thứ; là Inari bắt đầu trước! Chẳng phải nó đã nói nó vẫn thích hắn; sẽ không vứt bỏ hắn sao?



Dựa vào cái gì hiện tại nó muốn lật lọng?



Inari nằm trên đất ngơ ngác nhìn chú ngôn sư; là hắn từ chối nó có được không? Là hắn đem nó bỏ xuống trước cơ mà? Hắn phát điên cái gì vậy? Càng nghĩ càng tức; nó càng tăng lớn âm lượng.



_ "Dựa vào đâu tôi vẫn phải thích cậu ?!"_



[Dựa vào hiện tại tôi đã thích cậu!]



Chú ngôn lấn áp cả câu nói chưa nói xong của con chị họ Cáo. Cả hai trợn trừng mắt nhìn nhau; không ai thua ai!



Nhưng Inumaki Toge là trời sinh chú ngôn; từ khi hắn sinh ra đã chú định hắn mỗi một lời đều sẽ là nguyền rủa. Chỉ cần hắn kim khẩu mở miệng; tự khắc ngôn linh.



Inumaki ở đây đem tâm ý nói ra; đồng thời cũng đề ra nguyền rủa. Nguyền rủa vì hắn yêu Inari; định xuống trói buộc giữa hắn và nó.



Inari nhìn hắn nghiêm túc biểu tình; cũng không có quyết định trực tiếp đồng ý; hai tháng nó bôn ba khắp nơi đem tâm lau sạch sẽ; trước đó Inumaki là như thế nào kiên quyết từ chối; nó nhớ rõ. Chỉ là hắn ở đây giận dữ cái gì?



_ " Thích tôi? Cậu mù à!"_



Inumaki nghe ra ngữ khí trào phúng trong lời nói kia; nhất thời sững người; hắn thấy hắn tim hắn đau xót; hắn biết hắn hối hận trước kia đem nó đẩy ra xa. Hắn cứ như vậy ngốc bức nhìn Inari bò dậy; nhìn nó chậm rì rì lùi từng bước chân.



_ " Cậu giận dữ cái gì ? Người tức giận phải là tôi mới đúng chứ! Vất vã lắm tôi mới quyết định buông tay cậu; hiện tại cậu đang nói cái gì cậu biết không?"_



Ngữ khí cao ngạo trào phúng dần tiêu thất; hốc mắt ửng đỏ; Inari vừa tức giận vừa uỷ khuất đem lời trong tim vứt ra ngoài miệng; nước mắt theo lời nói từng giọt từng giọt rơi xuống. Gần 100 ngày nghẹn khuất; hai tháng chu du tứ phía đem cảm tình mài rớt; hiện tại toàn bộ khóc ra hết.



Là hắn trước vứt bỏ nó; vì cái gì còn muốn ra vẻ tất cả đều là nó sai? Vì cái gì khi nó quyết định buông tay hắn lại xuất hiện níu kéo? Hắn xem nó là cái gì!?



_ " Rõ là cậu vứt bỏ tôi trước vậy mà bây giờ cậu còn nóng giận  với tôi? Cậu hung dữ như vậy làm cái gì chứ?"_



Inumaki không có như ban đầu như vậy nóng nảy; hắn giống như trút bỏ gánh nặng từ nãy đến giờ mà nhẹ nhàng thở ra. Hắn cứ như vậy đi đến bên thiếu nữ khóc nấc nở; dũi tay đem gương mặt rơi đầy nước mắt phủng trụ; giây tiếp theo ở Inari chưa kịp phản ứng lại; hắn vươn đầu lưỡi đem nước mắt đọng lại liếm rớt.



Inari tròn mắt ngạc nhiên; Inumaki trực tiếp dời tay xuống eo của nó mang nó tiến sát vào lòng ngực; xiết đến khẩn trương đem thiếu nữ ôm đầy ở cõi lòng. Môi dán ở bên tai của Inari; nhiệt khí chậm rãi phun ra; theo lời nói ngày một nặng.



[ Đừng khóc; là tớ không tốt ]



[ Thực xin lỗi; Inari sẽ tha thứ cho tớ sao ]



[ Tớ yêu cậu; Inari ]



Tớ yêu cậu; vĩnh viễn yêu cậu.



Cho nên chúng ta hiện tại liền tính kết giao đi!



Cổ họng hắn vì phát ra quá nhiều chú ngôn ẩn ẩn khàn giọng; bất quá thính lực của Inari siêu tốt; hắn đối với Inari hạ chú ngôn chưa bao giờ tiếp nhận qua quá mức đại giá.



Là lúc trước hắn ngu xuẩn không nhìn rõ lòng mình; là hắn biết rõ hắn từ ánh mắt đầu tiên liền thích Inari nhưng vẫn không chịu thừa nhận. Là hắn không thể sớm một chút ở bên Inari. Hắn làm nó khóc; làm nó thương tâm. Đều là hắn sai.



Nhưng hiện tại cũng không tính muộn đến mức không thể vãn hồi; hắn vẫn có thể một lần nữa bảo hộ nó trong lòng ngực. Liền tính là hắn ích kỷ cũng được; hắn hiện tại chỉ muốn vĩnh viễn đem Inari lưu lại bên người; dùng sinh mạng để yêu nó; dùng hắn sở có đều cho nó. Tất cả của hắn; đều cho Inari!



Đây vốn dĩ sẽ là màn tỏ tình cũng rất gì và này nọ; nhưng hai bạn trẻ ơi mình chơi nhầm địa điểm rồi!



Xin nhắc lại; ở đây là Vực Hoa Khôi ở Yamanashi- khu vực được đồn là bị ám lọt top tại Nhật đó mấy má!!



Chọn chỗ được của ló quá!




______________________________________________________________________

p/s: sorry , mị giữa đường sửa lại tình tiết nên bị muộn :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net