Chap 17: Thất vọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chán quá~~~~" cậu úp mặt trên bàn, tay đập đập bàn, phồng má lên. Chán chết cậu rồi, cậu cũng không có gì để làm, nhiệm vụ cũng không có, thuốc cũng làm xong rồi, mua thức ăn thì trong viện còn đầy, hết thì qua ăn ké trụ cột khác. Con mẹ nó, có gì cho cậu làm không vậy!!!!

Cậu với tay lấy một cuốn sách trên kệ lật lật mấy trang rồi lại quăng sang một bên, lấy thêm một cuốn lại lật rồi tiếp tục quăng đi. Tới khi trên kệ còn cuốn cuối cùng

Cậu lấy cuốn sách xuống lật lật mấy cái, tính lại quăng nó đi thì nhìn thấy một trang làm cậu chú ý tới, cậu nhìn trang đó. Nhìn kĩ trang đó rồi đóng sách lại bỏ lên kệ, cậu vào phòng ngủ thay cái áo khác, lấy kiềm đóng cửa viện lại, phi thân đi ra ngoài
___________________

Cậu đội nón lên, kéo màng che mặt xuống che mặt cậu lại. Cậu đi tới những tiệm tạp hoá hay những chỗ bán đồ cậu cần mua để mua những vật liệu mà trang sách ấy ghi để làm một thứ mà cậu chưa thử làm bao giờ, sẵn tiện cậu muốn cùng mọi người trong đoàn dinh làm cùng cậu

Cậu trở về trên tay cầm một núi vật liệu chuẩn bị nấu một món mà cậu rất thích

Món đó chính là mochi, cậu đã rất lâu về trước đã muốn thử làm món này rồi, nhưng vì bận giết quỷ nên cậu cũng con mẹ nó quên luôn rồi

Cậu bỏ hết đóng vật liệu đó vào trong nhà bếp của Nguyệt viện, cậu chạy nhanh tới viện của Shinobu ra sức lôi kéo

"Shinobu-san~ đi đi mà, đi đi, đi với em đi mà. Đi đi." Cậu nắm cánh tay của Shinobu kéo kéo, liên miệng nói đi đi đi

"Shiki-san, tôi còn công việc ah, để lần sau đi." Shinobu cười nhìn cậu, muốn kéo lại cánh tay của mình

"Không! Nhất định phải là bây giờ, bây giờ!!!" Cậu trưng đôi mắt cún con nhìn Shinobu cầu xin làm nũng, mặc dù cậu thừa biết cô miễn dịch cái này nhưng vẫn cố làm

Shinobu cảm thấy mình không có khả năng từ chối nên thở dài nói:" Được rồi, lần nào xong việc tôi sẽ qua." Cậu cười vui vẻ ôm Shinobu một cái, hoan hô mấy cái:" Mang những người khác trong viện chị nữa nha~" rồi qua viện trụ cột khác ăn vạ, à không, cầu trợ giúp làm mochi với cậu

Cậu chạy tới viện của Sanemi vì cũng gần đây thôi. Cậu nhảy qua cửa bước đi vào bên trong không gõ cửa liền xông thẳng vào, hứ đây là trả thù cho vụ lần bữa dám vào viện cậu mà không xin phép

"Hửm, Nguyệt trụ, ngài làm gì ở đây vậy?" Người trong viện đang tính mang đóng chăn đi phơi thì thấy cậu đi ngang qua liền hỏi

"À, Sanemi-san có ở đây không?" Cậu lễ phép nhìn người nọ

"Ngài Sanemi đang có việc bận, chắc lúc sau là về. Ngài cần gì à?"

"À không, à đúng rồi, anh có thể nói với anh ta là khi nào về thì ghé qua viện của tôi, tới sớm đừng tới vào đêm, tôi muốn nhờ cái này. Vậy thôi, chào nhé." Cậu xoay người tay vẫy vẫy mấy cái ra đằng sau, chân phi ra khỏi viện

Cậu vừa đi vừa nghĩ nghĩ mình nên đi mời ai tiếp đây, Gulyoumei-san đang làm nhiệm vụ, Uzui-san thì đang bận với vợ của ổng rồi, Iguro-san cũng đang làm nhiệm vụ bên ngoài rồi. Rengoku thì cậu không biết đang ở đâu. Vậy chỉ còn anh Muichirou, chị Mitsuri với anh Đụt, lộn, anh Giyu nữa thôi

Cậu chạy tới viện của Mitsuri, xong lại chạy qua Muichirou. Người cuối cùng là Giyu

Nhưng cậu vừa tới đã bị người ta ám sát rồi

"Giyu-san, hạ thủ lưu tình! Hạ thủ lưu tình!" Cậu chỉ vừa mới đặt chân lên vườn thôi đấy mà đã xém bị cắt cổ rồi

Giyu thấy người tới là cậu liền thu kiếm lại vào vỏ, hỏi cậu:" Cậu tới đây làm gì?"

Lạnh chết người rồi anh zai, bảo sao Shinobu lại kêu anh bị người ta ghét là đúng rồi đấy

"Ây da, tôi không được đến viện của anh sao." Cậu cười như không cười hỏi ngược lại Giyu

"Không."

Cậu đánh tên này được không, cậu băm thây tên này được không!!! Khó ưa chết đi được

Cậu kiềm chế cơn tức muốn đánh người trước mặt này, nói:"Xin lỗi đã làm phiền anh, Giyu-san." Cậu xoay người muốn bỏ đi, thì tay lại bị nắm lại

"Cậu cũng tới rồi thì mau nói đi. Cậu muốn gì?"

Giỡn với ông đây đâu có dễ "Tôi muốn mời anh tới viện của tôi ah." Cậu hoà hoãn cơn tức nói với Giyu

"Làm gì?"

"Thì tới rồi biết. Nhớ tới đó, tới sớm chút đừng tới vào buổi tối, không thì Tôi-sẽ-ghét-anh đó. Chào nha~" cậu xoay người bỏ chạy để mặc cho Giyu trầm mặt ở đằng sau

Cậu đi về viện của mình, vào phòng bếp nấu gạo (của mochi) lên rồi làm đậu đỏ, nhưng nguyên liệu cậu mua nhiều quá nên nấu gần nửa ngày mới xong hết được. Cậu bưng từng giỏ gạo đã được nấu chín ra ngoài vườn, đem cái giã cùng khiêng cái đồ đựng để đập kia ra. Cậu tìm thấy được hai cái này từ trong kho nhà cậu

Mà, mấy người kia đâu hết rồi??? Cậu mời từ sáng bây giờ là con mẹ nó muốn tối rồi mà vẫn không ai tới, đùa cậu đấy à.

Cậu dậm dậm chân, khoanh tay đứng chờ. Cậu đứng này giờ mà không ai tới, tức giận không thèm đợi nữa mà tự đi làm.

Cậu con mẹ nó sai lầm rồi, làm việc này một mình thật sự không tốt chút nào, cậu khóc ròng chỉ đành ngồi đợi. Nhưng cậu đợi mãi vẫn không ai tới, khi gạo nguội dần và khô đi. Đậu đỏ trong phòng bếp cũng gần như bớt ngọt đi

Cậu nhìn bầu trời về đêm đầy sao, nhìn ngắm mặt trăng trên đó. Cậu thở dài một tiếng, cậu đứng dậy bắt đầu đi dọn dẹp hết mọi thứ trong vườn, còn gạo với đậu đỏ.....thì đem vức

Cậu đã cố gắng tốt bụng với họ như vậy, cậu đã cố hoà đồng với bọn họ như vậy mà....cậu thật thất vọng

Cậu đi bọc hết cái đóng đó lại, cầm lên đi ra ngoài vức chúng đi. Cậu đang quăng nó vào cái bãi đất trống cậu thường hay để rác ở đó, cậu phủi tay, xoay người đi vào trong

Còn chưa bước chân vào thì cậu ngửi được có mấy người đang tới viện của mình với tốc độ rất nhanh, cậu lạnh nhạt ngồi xuống thảnh thơi rót trà vào ly, như cậu nghĩ, có người tới

"Này, Shiki. Xin lỗi nha anh mày quên mất." Sanemi để tay ra đằng sau đầu, vẫn thảnh thơi như không có gì

Cậu nhìn những người tới, hah cũng chỉ có ba người, Mitsuri và Muichirou thì cậu không thấy đâu. Lần này bọn họ thật sự chọc tức cậu rồi

Cậu lạnh lùng nhìn cả ba người, không độ ấm nói:" Thật xin lỗi, nhưng có thể mời ba người về cho được không."

"Hả, mời bọn tôi tới đây lại đuổi về là sao, lý do là gì hả?"

"Lý do? Cần tôi nói sao?" Cậu lạnh nhạt nói

Sanemi tức giận lao tới muốn đấm cậu, Shinobu với Giyu chưa kịp ngăn Sanemi lại. Nhưng bọn họ không cần ngăn cậu cũng đã xử rồi

Cậu đỡ đấm tay của Saname bẻ gãy xương, nhanh như chớp ngồi lên trên lưng Saname, bẻ cánh tay anh ra đằng sau, chân đạp lên cánh tay, nhìn bằng ánh mắt của kẻ bề trên nhìn xuống Sanemi:" Tôi sẽ nói cho anh biết lý do vậy, thứ nhất các người tới quá trễ, thứ hai không phải tôi bảo tới sớm đừng qua tới tối sao, thứ ba các người bỏ ngoài tai lời tôi nói." Cậu đạp mạnh trên lưng Sanemi rồi đá anh ra ngoài viện

"Còn hai người, cùng những trụ cột khác, từ nay Nguyệt viện sẽ không chào đón các người nữa. Riêng cô, Shinobu-san, vì cô là thầy y nên tôi cho cô vào để lấy thuốc, lấy xong thì mời rời đi. Bây giờ thì, tạm biệt." Cậu lạnh lùng đi vào trong

Shinobu với Giyu thì ngạc nhiên trước sự thấy đổi của cậu, đứng hồi lâu rồi cũng đi ra ngoài, đỡ Sanemi đang nằm hấp hối ở bên ngoài đi viện của Shinobu nằm trị thương

Lần này cậu sẽ không bao giờ đối tốt với ai nữa
___________________

Cực kì xin lỗi các bạn vì mình mê game với phim quá nên quên luôn, nhưng mà tại vì mình bí ta quá nên cũng quên luôn làm, hehe thực sự xin lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net