Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shizue ngồi im chán nản chả muốn ngước lên mà nhìn đám tội phạm trước mặt. Để ý nãy giờ hình như chả có tên nào bình thường cả. Hội tụ đủ mọi thành phần có vấn đề về đầu óc luôn.

Bên cạnh là Bakugou cũng bị trói với cái ghế giống cô. Cậu ta cứ ngồi đó mà cười nãy giờ rồi.

Thanh Nichirin bị bọn chúng giữ rồi để phía bên đối diện với cô rồi.

Shigaraki ngồi phía trước, giọng nói trầm thấp vang lên. "Bakugou Katsuki kẻ muốn làm anh hùng và Tsuyuri Shizue thành viên của gia tộc kiếm sĩ Ubuyashiki. Ta biết thế này có hơi đột ngột nhưng..."

Phía sau hắn là những thành viên của Liên minh tội phạm. "Các ngươi có muốn gia nhập với bọn ta không?"

Bakugou cười cười, nghiến răng trên vầng trán còn chảy xuống mồ hôi. "Chết đi rồi hẵng nói chuyện nhé?"

Shigaraki liền tỏ vẻ thất vọng. "Vậy là ngươi từ chối à, tiếc quá ta cứ nghĩ là chúng ta có thể làm thân với nhau cơ."

"Vậy còn ngươi Tsuyuri Shizue, ngươi có muốn gia nhập liên minh tội phạm không?" Hắn ta chuyển sang cô.

Shizue ngước lên nhìn bọn chúng, khuôn miệng nhỏ mỉm cười vui vẻ. "Ngươi nghĩ ta xuất thân từ đâu?"

Shigaraki trả lời. "Chẳng phải là gia tộc Ubuyashiki à?"

Shizue liền vui vẻ nói. "Đúng rồi đó!"

Ngay lập tức biểu cảm vui vẻ của Shizue liền thay đổi từ vui vẻ sang lạnh lẽo. "Biết rõ ta xuất thân từ nơi đó mà ngươi vẫn nghĩ rằng ta sẽ đồng ý gia nhập liên minh tội phạm của các ngươi mà bôi nhọ lên gia tộc sao? Đầu các ngươi có vấn đề gì không vậy?"

Toga Himiko liền vui sướng khi thấy biểu hiện của Shizue. "Quả nhiên Shizue-chan thật tuyệt vời!"

Shigaraki lơ Toga đi nói. "Sao ngươi không gia nhập với bọn ta, không phải còn tốt hơn là làm quân cờ cho cái gia tộc đó?"

Nghe hắn nói, mặt Shizue tối sầm lại. "Đừng có mở miệng mà đánh giá gia tộc đáng kính của ta, ta giết người đó tên điên."

Shigaraki tiếp tục nói. "Mà...đừng nói những lời đáng sợ như vậy chứ! Sao ngươi cứ phải hạ mình để phục vụ nới đó như vậy? Ta chắc gia tộc Ubuyashiki cũng chẳng tốt đẹp gì đâu đúng không? Ta nghe nói người đứng đầu nơi đó không ta nghe nói người đứng đầu đã bị bệnh trong thời gian rất dài, ông ta không thậm chí còn không thể vung kiếm nổi quá 10 lần mà trông khi đó ngươi và đồng đội của mình đã phải gồng cơ chiến đấu...!"

"RẦM!"

"BÙM!!"

Shigaraki Tomura bị Shizue đánh bay, hắn bị văng đi và đâm xầm vào bức tường.

"Tomura-kun?!" Toga giật mình gọi.

Shizue đứng trước đám tội phạm với khuôn mặt vô cảm cùng đôi mắt màu hoa Tử Đằng sáng lên vì sự phẫn nộ.

Bakugou giật mình nhìn sang bên cạnh, còng tay đã hoàn toàn bị một sức mạnh làm méo mó đến đáng thương. Chiếc ghế có rất nhiều dây trói đặc biệt đã bị đứt vì có lực khác mạnh hơn tác động khiến chúng bị rách.

Shizue, người đáng ra đang bị trói lại đang đứng trước mặt cậu ta cùng sự phẫn nộ tột cùng.

Shizue trên tay cầm thanh Nichirin đáng ra đang phải ở xa cô, chớp mắt nó đã nằm trong lòng bàn tay này.

"Câm miệng vào đi tên khốn..." Shizue lạnh giọng nói, đôi mắt của cô sáng lên trong bóng tối. "Mày không biết gì về ngài ấy thì tốt nhất đừng có nói."

"Tao đã cảnh cáo mày rồi đúng không?"

"Rằng đừng có mà phán xét gia tộc."

"Thế giới này yên bình như vậy là nhờ có máu, mồ hôi, và nước mắt của họ."

"Lũ anh hùng và tội phạm chúng mày vẫn còn đứng đây mà nói cũng là nhờ có họ."

Bakugou lặng người khi nhìn Shizue.

Trên khoé mắt của Shizue, từng giọt rơi lã chã xuống đất. Từ sâu thẳm trong tim, cô kính trọng những người trong Sát Quỷ Đoàn từ tận đáy lòng.

Những kẻ xúc phạm đến họ. Có chết cô cũng không tha.

"Tách...tách...tách..."

"Các ngươi biết quái gì về họ chứ...?"

"Mọi ngươi chỉ đơn giản hãy chạy đi thì đáng ra họ sẽ sống..."

"Nhưng họ đã chọn ở lại chiến đấu đến khi kết thúc."

"HỌ ĐÃ CHIẾN ĐẤU ĐẾN CHẾT ĐI MÀ VẪN KHÔNG BỎ CUỘC!"

"HỌ DÙNG CHÍNH CƠ THỂ VÀ SINH MẠNG CHỈ ĐỂ TẠO CƠ HỘI CHO BỌN TA CHIẾN ĐẤU VỚI KẺ THÙ!!"

"CÁC NGƯƠI ĐANG SỈ NHỤC NHỮNG NGƯỜI ĐÁNG QUÝ NHẤT TRÊN THẾ GIỚI NÀY ĐẤY!!"

Shizue nghiến răng hét lên.

Shizue không thể hiểu tại sao cô lại nổi giận chứ? Hắn không viết gì về Oyakata-sama. Nhưng hắn lại xỉ nhục người đáng kính như ngài ấy.

Cơ thể của thành viên trong gia tộc Ubuyashiki đều phải hứng chịu lời nguyền. Oyakata-sama cơ thể của ngài ấy không thể chịu áp lực khi luyện kiếm.

Ngài ấy không thể vung kiếm quá 10 lần, ngài ấy đã cố gắng, rất cố gắng nhưng lại không thể làm được.

Những gì ngài ấy có thể làm, động viên và cảm thông cho nỗi mất mát của những Sát Quỷ Nhân đã tuyệt vọng vì chứng kiến người thân ra đi.

Trong trận chiến cuối cùng, ngài ấy đã tự sát cùng vợ và hai người con gái lớn, tất cả là để tạo cơ hội cho các Trụ Cột tấn công hắn.

Một người vĩ đại như vậy, một người cao cả như vậy, tại sao hắn lại xúc phạm ngài ấy chứ?

Tất cả chỉ vì hắn không biết gì hết thôi sao?

Shizue rất ít khi tức giận, nếu tức giận cũng chỉ tức giận vì hai Nee-san, Kanao, Aoi và lũ trẻ. Tức giận vì người thân và đồng đội là điều cô có thể làm. Shizue không thể tức giận vì bản thân. Đối với bản thân có cố cô cũng không thể để tấm đến.

Oyakata-sama từng nói, những người chỉ biết tức giận vì người khác thường sẽ không để tâm đến bản thân mình, và họ sẽ đánh mất những điều quý giá của bản thân mà không để tâm đến.

Nhưng mà, không lẽ phải ngồi nghe chúng sỉ nhục họ sao.

Xin lỗi Oyakata-sama, nhưng mà con không thể làm được đâu.

Shizue dương đôi mắt phẫn nộ nhìn kẻ đang chật vật đứng dậy kia. Hắn lau đi vết máu trên khoé môi.

"Đánh đau đây." Hắn cất giọng nói.

Shizue cười như không. "Thì sao? Ta phải quan tâm hả?"

Cô bước đến trước mặt Bakugou, rút kiếm chém vài đường. Lập tức chiếc còng tay và dây trói bị cắt thành từng mảnh.

Bakugou đứng dậy, nhíu mày nhìn cô.

"Mày có ổn không đấy?"

Shizue chỉ mỉm cười. "Rất ổn."

Bakugou nhíu mày nhìn đi chỗ khác. 'Đừng có mà cười nữa.' Cậu ta muốn nói vậy với cô.

Shigaraki lên tiếng. "Tao cứ nghĩ có thể lôi mày ra khỏi cái gia tộc chết tiệt đó cơ. Nhưng hình như thất bại rồi."

Shizue lại mỉm cười nói. "Chuyện đó sẽ không thành công đâu, ngươi có giết chết ta, ta cũng sẽ không phản bội họ."

"Rầm!"

Trên trần nhà, có một vật thể rơi và đáp đáp xuống trước mặt họ.

"Chờ đã Giyuu-san! Em đã nói là phải thám thính tình hình trước cơ mà!!" Trên trần có giọng nói trách móc quen thuộc. "Nhỡ đâu nhầm căn hộ thì sao đây?!"

Shizue ngạc nhiên thốt lên. "Shinobu-neesan!"

"Ah! Shizue! Em không sao chứ!?" Chị Shinobu ló đầu xuống hốt hoảng nói.

"Nee-san! Kanao! Shinazugawa-san! Tìm thấy Shizue và cậu bé học sinh rồi nè!!" Chị ấy quay sang cất giọng gọi mọi người rồi nhảy xuống ôm chầm lấy Shizue.

"Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?!" Chị ấy lo lắng hỏi.

Shizue cuống cuồng nói. "Em không sao đâu ạ! Em xin lỗi vì đã làm chị và mọi người lo lắng!!"

"Shizue-neesan!"

"Shizue!"

Trên cái lỗ lớn trên trần nhà, có thêm ba người nhảy xuống.

Kanao ôm chầm lấy Shizue. Không kìm được mà khóc.

Shizue chỉ mỉm cười nhẹ, tay dịu dàng xoa đầu vô về.

"Xin lỗi em nhé Kanao, khiến em phải lo lắng rồi."

"Shizue! Nee-san đã rất lo lắng đó!!" Thêm chị Kanae ôm chầm lấy cả hai chị em.

"Em xin lỗi ạ!" Shizue bị bất ngờ nói.

Chỉ có hai người đàn ông là bị mấy người con gái này cho ra rìa.

Shigaraki bất mãn nói. "Oi oi đây không phải là nơi đẹp đẽ cho lũ chúng mày hội ngộ đâu đấy!"

"Câm miệng vào tên nhãi ranh!" Cả 4 chị em đồng thanh.

Lũ tội phạm kia thì đã bị những con Bướm Hồ Điệp của Shinobu bay bay bên cạnh nhất vào trong ảo mộng rồi.

Sanemi và Giyuu ngoan ngoãn đứng bên ngoài không chen vào.

Bakugou thì nhìn 4 người họ với cái ánh mắt ngơ ngác. "Cái khả năng giao tiếp thần sầu của hai con em kia chắc chắn là di chuyển từ hai con chị của nó rồi."

Kanae và Shinobu đang hỏi thăm Shizue. Bất chợt hai người họ nhìn thấy khoé mắt hơi đỏ của Shizue.

Chị Kanae đưa tay ra, dây leo trong năng lực điều khiển thiên nhiên từ mặt đất chồi lên, bắt giữ toàn bộ lũ tội phạm lại.

Tiếp đó là chị Shinobu, đàn Bướm Hồ Điệp hiện ra trong không khí, chúng bay bay tán loạn bên đám tội phạm.

Hai người chị rời khỏi Shizue và Kanao trong sự ngơ ngác của hai bé.

"Giyuu-san."

"Sanemi-kun."

Hai người đàn ông đột nhiên bị điểm danh liền đáp lại. "Dạ?"

"Nhờ hai anh bịt mắt và tai cho Shizue và Kanao có được không?" Hai chị mỉm cười lên tiếng nhờ cả.

Ngay lập tức, Shizue và Kanao đã bị hai vị Trụ Cột bịt mắt, tai giúp hai chị kia.

Hài lòng với sự ngoan ngoãn của hai anh.

Shinobu và Kanae bước đến trước mặt lũ tội phạm.

"Có những thứ mà lũ trẻ không nên nhìn thấy..."

Hai chị ấy mỉm cười vô cùng tươi.














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net