Demon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thức dậy trong một căn phòng tối, bạn không biết tại sao bạn lại ở đây.

Bạn đã chết rồi.

•°•°•°•


Lúc học lớp 8, bạn đã cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn. Bạn thường thấy khó thở, tức ngực.

Bạn đi tới bệnh viện với bảo hiểm y tế.

Rối loạn đường hô hấp là những gì mà bác sĩ chẩn đoán cho bạn.

Họ nói chỉ cần dùng thuốc sẽ hết.

Bạn vâng lời nhưng trong thâm tâm bạn biết nó không đơn giản đến thế.

Bạn đã đúng.

•°•°•°•

Xung quanh bạn là rất nhiều người.

Họ không động đậy.

Chất lỏng chảy ra từ phần bị thiếu của họ.

Và bạn đói.

•°•°•°•

Bạn đã uống thuốc nhưng nó ngày càng mất đi tác dụng.

Bạn biết mình không ổn tí nào.

•°•°•°•

Bạn choàng tỉnh.

Bạn nhận ra bạn định làm gì.

Bạn chạy.

•°•°•°•

Không ai trong gia đình biết.

Bạn không nói với mọi người.

•°•°•°•

Bạn tìm thấy một hang động.

Bạn đã không ổn.

Nhưng không sao cả.

Các vết thương của bạn đã biến mất.

Bạn chỉ thấy đói. Nhưng bạn tỉnh táo.

•°•°•°•

Bạn biết mình không có nhiều thời gian.

Bạn sẽ tận hưởng.Bạn sẽ cố gắng hạnh phúc.

(Bạn phải cố gắng cho gia đình...)

•°•°•°•

Bạn xuyên không.

Bạn ở Nhật Bản.

Bạn mặc một kimono màu xanh lam có dính một vài chất lỏng đặc (Bạn đói...).

Bạn nghĩ đây là quá khứ (hoặc là trong anime).

•°•°•°•

Bạn ghét em trai của mình.

Nó thật ngu ngốc, thật chậm tiêu. Bạn đã giải bài tập này cho nó hơn 3 lần rồi, và nó vẫn không biết làm.

Nhưng bạn cũng rất hạnh phúc khi nó tiến bộ.

•°•°•°•

Có vẻ bạn 12 tuổi.

Bạn có tầm nhìn tốt trong bóng tối.

Bạn có siêu hồi phục.

Bạn đói.

Bạn nghĩ là mình biết.

•°•°•°•

Bạn thường ôm gia đình và nói bạn yêu họ.

Thi thoảng mẹ nói bạn thật phiền. Nhưng mẹ đã ôm lại.

•°•°•°•

Bạn đã bước vào ánh nắng.

Bây giờ thì bạn có mùi tro, và một số phần của bạn đã biến mất.

Bạn thật ngu ngốc.

•°•°•°•

Bạn có rất nhiều bạn bè, nhưng bạn không có bạn thân.

Bạn biết họ sẽ buồn.

•°•°•°•

Bạn đi săn, và bắt được con nai.

Nó kêu lên đau đớn.

Bạn buồn nôn.

Nhưng giữa người và nai thì bạn chọn nai.

(Nhưng bạn nên để nó chết trước khi ăn...)

•°•°•°•

Bạn đã đi rất nhiều nơi. Tất cả các nơi trong tỉnh đã được bạn tham quan hết.

Ba mẹ bạn còn dẫn bạn đi chơi nhiều nơi khác.

•°•°•°•

Khi bạn không đói lắm, bạn đã hát.

Bạn hát các bài tiếng nhật mà bạn nhớ. Nhưng bạn chỉ nhớ giai điệu, bạn không nhớ lời nên bạn đã đưa suy nghĩ của mình vào bài hát.

Có vẻ bạn hát hơi nhiều bài buồn rồi.

•°•°•°•

Gần đây bạn bắt đầu đau cơ, khó thở nhiều hơn, ho nhiều hơn.

Bạn vẫn không nói với ai.

•°•°•°•

Sau một thời gian dài thì bạn đã dần quên đi gia đình của mình.

Bạn không còn nhớ gương mặt cũ của mình nữa.

Đôi khi bạn vẫn nhớ lại nụ cười của mẹ, vòng tay của ba hay là tiếng cằn nhằn của đứa em.

Nhưng có vẻ là càng ngày càng ít đi rồi nhỉ.

•°•°•°•


Vào khoảng lớp 11, bạn đã lên cơn sốt, ho, khó thở, thậm chí còn ho ra máu.

Bạn nghĩ là bạn sắp chết.

•°•°•°•

Vào một đêm đông, bạn bắt gặp một người đang chạy trốn khỏi con gấu.

Bạn đã chạy ra ứng cứu.

Nhưng khi bạn nhìn thấy đôi mắt mở to của người đàn ông khi con gấu sắp tát vào mặt bạn.

Bạn biết rằng bạn thật thảm hại.

•°•°•°•

Ba mẹ đã kịp đưa bạn vào bệnh viện cấp cứu.

Lần này bạn được chẩn đoán là ung thư phổi giai đoạn 3.

Và bạn tin bác sĩ lần này.

•°•°•°•

Con gấu đã no, và bỏ đi.

Mọi người đều an toàn.

Bạn chỉ tiếc bộ kimono của mình.

•°•°•°•


Gia đình bạn đã khóc rất nhiều.

Bạn cũng có khóc, nhưng khóc ít hơn vì bạn cũng đã có dự cảm về việc này.

(Bạn cảm thấy bất công...)

•°•°•°•

Người đàn ông đã cho bạn haori của ông ấy.

Bạn rất vui vì ông ấy đã không đến gần bạn.

Bạn đói.

•°•°•°•

Ba mẹ bạn đã đưa bạn lên bệnh viện Sài Gòn để chữa vì bệnh này chỉ có 5 đến 14% để sống sót.

Bạn đã phải xạ trị, tiêm thuốc,...

Nó cũng không tệ lắm.

Bạn chỉ buồn khi đưa tay chạm vào đầu mình thôi.

•°•°•°•

Bạn hét lên đe dọa người đàn ông rằng bạn sẽ ăn họ nếu họ không để bạn một mình.

Bạn đi về hang động của mình và ngủ.

Bạn nên đi săn nhưng bạn quá yếu để làm điều đó.

Người đàn ông đã biết nơi bạn ở.

•°•°•°•

Em bạn đã khóc và yêu cầu bạn phải khỏe lên.

Bạn đã nói với nó là bạn sẽ khỏe lại khi nó học thật giỏi.

Nó sụt sịt bắt bạn hứa.

Bạn chỉ mỉm cười.

Em trai bạn thật đúng là ngây thơ.

•°•°•°•

Khi bạn thức dậy lần nữa, bạn đã thấy một bộ kimono màu vàng được gấp cẩn thận trước hang động, cùng với đó là súp miso.

Bạn mặc bộ kimono.

Bạn đi săn.

Bạn không ăn được thức ăn của con người.

•°•°•°•

Ba mẹ bạn đã định nghỉ việc để chăm sóc cho bạn.

Bạn từ chối.

•°•°•°•

Người đàn ông mời bạn đến gặp gia đình họ.

Bạn nhắc nhở họ rằng bạn là cái gì.

Họ chỉ cười và xoa đầu bạn.

Bạn đã khóc một chút.

•°•°•°•

Bạn gặp một bệnh nhân nam.

Họ nói họ thích bạn.

Bạn từ chối, bạn là asexual.

Họ ghét bạn.

•°•°•°•

Bạn là người đặt tên cho đứa con gái thứ năm của họ.

Bạn rất vui.

Fuyuki là hi huyết.

Bạn rất lo lắng.

•°•°•°•

Bệnh của bạn bắt đầu có biến chứng.

Từ 5 năm để sống thì bây giờ bạn có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Hahaha... không vui chút nào.


•°•°•°•

Bạn đi trộm hoa tử đằng.

Bạn dùng cây sào để hái một chùm hoa.

Bạn cá là lúc đó nhìn bạn buồn cười lắm.

•°•°•°•

Mọi thứ không ổn lắm.

Các bác sĩ đã cố gắng hết sức.

•°•°•°•

Bạn đưa hoa cho người mẹ làm một túi thơm.

Fuyuki rất vui khi có túi thơm.

Cô ấy chạy đến ôm bạn để cảm ơn, bạn không tránh kịp.

Bạn nghĩ là sẽ không sao đâu.

Bạn nhìn vẻ mặt hoảng sợ của gia đình và phần bị tan chảy đang nằm trên mặt đất.

Có vẻ là không rồi nhỉ.

•°•°•°•

Bạn từng hỏi tại sao bạn bị bệnh. Bạn không có hút thuốc.

Y tá đã nói đó là do di truyền gen.

Có vẻ là vậy.

Dù sao bạn cũng có một người chú đã mất vì bệnh này.

•°•°•°•

Bạn nhận ra gần đây có nhiều người đến nghe bạn hát hơn.

Bạn viết lên bảng nếu muốn nghe thì phải có túi thơm hoa tử đằng.

Ngày hôm đó, bạn không hát.

Bạn đã lừa được nó nói tên của chúa quỷ.

Bạn cần xin thêm một bộ kimono mới.

•°•°•°•

Bạn được bệnh viện trả về.

Bạn hiểu điều đó có nghĩa là gì.

•°•°•°•

Bạn trốn trong nhà của gia đình.

Bạn đã may mắn tránh được việc chém vào cổ.

Cha mẹ đang ở ngoài nói chuyện với người đó.

Các anh em, kể cả Fuyuki, đều đang ôm bạn.

Bạn đã khóc một chút.

•°•°•°•

Em trai bạn đã khóc và nói bạn thất hứa.

Bạn đã không hề hứa.

•°•°•°•

Bạn phải đi xa một thời gian để tìm hiểu bây giờ là ở thời gian nào.

Bạn tạm biệt gia đình và hứa một tuần sau sẽ quay trở lại.

Họ chúc bạn may mắn.

Bạn hối hận.

•°•°•°•

Các họ hàng của bạn đã đến thăm bạn.

Họ đã khóc rất nhiều.

•°•°•°•

Bạn đã gặp nhiều con quỷ khác.

Bạn cũng muốn có huyết quỷ thuật.

Bạn sẽ tự sát nếu bạn thật sự ăn.

•°•°•°•

Mẹ bạn trách bạn vì đã không nói sớm hơn.

Mẹ không biết rằng bạn thật sự đã nghĩ đó chỉ là bệnh nhỏ.

•°•°•°•

Bạn không điều tra được.

Bạn quay trở về.

Bạn đã lấy rất nhiều thứ thú vị mà bạn tìm được trong cuộc hành trình. Bạn sẽ tặng cho gia đình.

Khi nhìn thấy ngôi nhà, bạn biết là bạn không bao giờ có thể tặng những thứ này cho họ.

•°•°•°•

Ba đã uống rượu và nổi giận.

Bạn nói bạn xin lỗi và bạn rất yêu gia đình của bạn.

Ba đã khóc.

•°•°•°•

Bạn rời xa khỏi nơi này.

Kimono của bạn rách thêm nhiều lần nữa.

Lần này bạn phải lấy đồ từ một người không bao giờ thức dậy nữa.

•°•°•°•

Mọi thứ có hơn đi xuống một chút.

Bạn đã cố gắng để nó đi lên.

(Bạn đau... Bạn muốn chết...)

•°•°•°•

Bạn lại bắt gặp một người cầm kiếm.

Bạn vẫn sống.

Một vài phần của bạn thì không.

•°•°•°•

Bạn đã nói với em trai của bạn là bạn mệt, bạn muốn ngủ.

Nó đã khóc.

Nó bắt bạn phải cố gắng.

Em trai bạn thật mít ướt.

•°•°•°•

Bạn đã gặp một người giống bạn.

Rui là tên của cậu ấy.

Cậu ấy muốn bạn ở lại làm chị gái.

Bạn từ chối, bạn muốn làm bạn hơn.

Rui tức giận.

•°•°•°•

Bạn đã viết di chúc.

Bạn không có gì để lại nên bạn đã viết là bạn yêu họ nhiều như thế nào, bạn hối tiếc bao nhiêu, rằng bạn muốn xin lỗi họ như thế nào.

Bạn sẽ không gửi cho họ.

Bạn biết họ sẽ rất buồn nếu họ đọc.

•°•°•°•

Bạn gặp chúa quỷ.

Bạn bỏ chạy.

Anh ấy đã nhìn thấy bạn.

Một bộ kimono nữa đã ra đi.

•°•°•°•

Bạn đã phải thở oxi.

Nếu bình thường bạn sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhưng bạn lại không có cảm giác đó.

•°•°•°•

Bạn không săn được gì.

Bạn đi ngủ.

Có vẻ lần này bạn chọn nơi ngủ hơi tệ.

•°•°•°•

Bạn cảm giác bạn đang dần dần mất đi bản thân.

Theo cả hai nghĩa.

•°•°•°•

Bạn bắt gặp một người cầm kiếm khác.

Họ đã không động đậy.

Bạn thích thanh kiếm đó.

Và kimono của bạn cũng đã rách nhiều rồi.

•°•°•°•

Mọi người thường kể cho bạn nghe những chuyện mà họ gặp phải.

Bạn không đủ để hồi đáp.

•°•°•°•

Bạn thấy một người giống bạn đang đấu với người cầm kiếm.

Người giống bạn sắp ăn.

Bạn lại xông lên.

Bạn phải đấu với cả hai người.

Mọi người đều an toàn.

Bạn vẫn ổn, chỉ là có mùi tro và thiếu rất nhiều phần.

Bạn cần một bộ đồ khác.

•°•°•°•

Bạn ngủ hơn nhiều.

Đôi khi bạn sợ đây sẽ là lần cuối cùng bạn dậy.

•°•°•°•

Bạn gặp nhiều người cầm kiếm khác.

Họ có một người giống bạn.

Bạn bỏ chạy.

Nhưng không ai đuổi theo.

•°•°•°•

Em trai bạn ngày càng giỏi hơn.

Bạn biết nó sẽ lo cho ba mẹ được.

•°•°•°•

Bạn hát một bài hát mệt mỏi.

Bạn nghe thấy tiếng động.

Không có ai ở đó cả.

•°•°•°•

Những người bạn của bạn đến thăm bạn.

Họ đã kể chuyện trên lớp cho bạn nghe.

Bạn đã mỉm cười.

•°•°•°•

Bạn gặp lại người cầm kiếm đã đấu với người giống bạn.

Bạn đang bị thương.

Bạn không thể chạy lần này.

Bạn nhìn họ và nhắm mắt lại.

•°•°•°•

Bạn đã chết.

Bạn đã mệt và ngủ vĩnh viễn.

Bạn biết gia đình của mình sẽ ổn thôi.

(Ít nhất là bạn không có quá nhiều hối tiếc...)

•°•°•°•

Bạn không chết.

Họ giới thiệu họ là Kanae.

Họ bảo họ sẽ đưa bạn đi gặp chúa công của họ.

Bạn đã mệt.

Bạn để cho họ làm gì thì làm.

°•°•°•°

Cảm ơn các bạn đã đọc. Đây là lần đầu tiên tui viết truyện kiểu này. Và yah, nó là Open Ending.

Tui rất mong các bạn nhận xét về cách viết này. Tui thì tui khá là thích bởi vì tui không cần viết nhiều, không cần đi sâu vào nhưng vẫn truyền tải hết nội dung.

Tui cũng mong các bạn có thể cmt về các giả thuyết của các bạn hay là các chuyện có thể xảy ra tiếp theo.

Nếu bạn có gì thắc mắc hay cảm thấy không hợp lý chỗ nào thì cũng có thể nói với tui.

Well, đó là tất cả. Cảm ơn các bạn đã đọc. Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad. Love you (◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net