chap 2: Nghiệp giáo chủ Đậu Má

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đang lạc trôi giữa dòng đời bất tận, tôi cứ thế đi dọc theo con đường mòn mà không biết nó dẫn đến đâu.

Đi nhiều đến mức đôi chân tôi tưởng chừng như đã mỏi đến rụng rời ra, mồ hôi cũng tuân ra như suối.

Hầy, mệt ghê cơ.

Sao mình lại rơi vào tình cảnh này chứ?

Mình đã đi bao lâu rồi?

Thất vọng về nhân sinh cùng sự đen đủi của bản thân, tôi cứ thế đi, đi mãi, đi mãi và cuối cùng cũng tìm đến được một ngôi làng nho nhỏ gần đấy.

Ôi, đây có phải là trong cái rủi có cái may không?

Vui mừng khôn xiết, mọi mệt mỏi trong tôi như tan biến hết đi, tôi nhanh chóng gia tăng tốc độ của mình để tiến đến gần hơn với ngôi làng đó.

Hộc hộc hộc hộc.

Tôi thở dốc, nhưng liền điều chỉnh lại hơi thở để không mất nhiều sức một cách vô lý.

Đến được làng, tôi chạy vào thì lập tức đập vào mắt tôi là cảnh tượng mà lúc chị Kanae chuẩn bị vị Nghiệp giáo chủ Đậu Má tấn công đến.

Tôi mở to hai mắt nhìn cảnh tượng lúc đó, cơ thể như được lên dây cót mà lao thẳng về phía đó, nhanh hết sức bình sinh mà dùng kiếm chặn lấy đòn tấn công đến từ Giáo chủ.

- Oiya oiya~ một cô gái nhỏ nhắn đến từ đâu đây~ Sao lại ngăn chặn chuyện tốt của ta thế này?

Khuôn mặt điển trai cùng mái tóc bạc, đôi mắt cầu vồng đặc trưng này...

Giáo chủ vẫn cứ ngả ngốn mà cười cười, rút lại chiếc quạt, đưa lên che nửa mặt.

- Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng mà tôi không thể bỏ qua việc này được.

Tôi thở dài một tiếng, hướng mắt đến Douma nói.

- Hể~ vậy sao? Nhưng có vẻ máu của cô bé rất ngon miệng nhỉ?

Douma phe phẩy chiếc quạt, đôi mắt mang đầy những ý cười.

- Cảm ơn. À, với lại quên mất không nói, bây giờ sắp đến lúc mặt trời mọc rồi đấy đại ca à, nếu ngài không đi nhanh nhanh lên thì sẽ chết đó ~

Tôi cười cười, đưa tay lên che miệng, đôi mắt màu đen tuyền pha trộn những sắc màu xanh dương lẫn lục bảo trông rất đẹp đã trở thành một hình trăng khuyết, trông rất đẹp đẽ đến mức khó cưỡng.

Douma nhìn nó đến ngẩn người mà quên mất cuộc đối thoại hiện tại, hoàn toàn chìm đắm trong đôi mắt trong trẻo như chứa cả một bầu trời sao.

- Ngài Thượng nhị ới ơi, ngài không định đi sao, trời sắp sáng rồi đấy.

Tôi huơ huơ cánh tay lên trước mặt Douma, khó hiểu nhìn vẻ mặt đần đần của vị Giáo chủ trước mặt.

- A, vừa rồi thất lễ quá. Tên ta là Douma, hãy nhớ kĩ nó nhé~ Giờ thì tạm biệt nhé, tiểu thư ~

Douma hồi thần lại, thu tầm mắt rồi liền nở một nụ cười quen thuộc mang đậm chất Đậu Má.

Nói xong Douma liền rời đi, và cùng lúc đó thì Shinobu cũng đến nơi.

- Nee-san!

- Shinobu-chan.

Kanae dùng thanh kiếm làm trụ đỡ cho sức nặng của cơ thể để có thể đứng vững được, trên môi vẫn nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy Shinobu.

Thấy tên Giáo chủ biến thái đi mất, tôi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, hít vào thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi buông lỏng cảm giác xuống.

Hà, mệt chết thần kinh của tôi rồi.

Không ngờ lần đầu gặp mặt lại như thế này, không biết về sau vị Giáo chủ đó có ghim tôi không nữa đây.

Nghĩ đến mà sầu cả người.

- Nee-san, chị không sao chứ?

Shinobu lộ rõ vẻ lo lắng khi nhìn Kanae đang gượng sức mình để đứng vững, liền tiến đến đỡ chị lên cán cứu thương.

- Chị chưa chết được, may mắn là nhờ có em gái kia cứu giúp lúc ngàn cân treo sợi tóc nên chị mới thoát được một màn thua đấy.

Kanae mỉm cười dịu dàng nhìn Shinobu, rồi sau đó hướng nụ cười đến phía tôi mà nói.

- A, thật sự cảm ơn em vì đã cứu Nee-san.

Shinobu cúi đầu xuống cảm ơn tôi một cách chân thành.

- Không có gì đâu, em cũng không thể đứng yên mà nhìn thấy người bị giết được. Đây là chuyện phải làm mà.

Tôi xua xua tay cười.

Nhưng có vẻ như vết thương trên đầu tôi đã rách ra lần nữa, máu tanh bắt đầu chảy xuống đầy mặt tôi.

- Trời ơi, máu kìa! Em làm sao lại bị thương như thế này rồi?!

Shinobu hoảng hốt kêu lên, cả Kanae cũng không bình tĩnh được mà cố gắng nhoài người dậy để nhìn về phía tôi.

- À, cái này là vết thương cũ thôi, chị không cần lo lắng đâu, cùng lắm là lát nữa nó sẽ liền lại thôi.

- Không được, em bây giờ là ân nhân cứu mạng của Nee-san, và cũng như ân nhân của chị rồi. Mau mau, đi với chị về để chị chữa thương cho em.

Shinobu sốt ruột mà tiến đến, nắm lấy tay tôi kéo đi chung với đoàn người đó luôn làm tôi không kịp phản ứng gì.

Mà thôi kệ đi, đằng nào thì mình cũng không có chỗ để về, bây giờ tự nhiên có thì tội gì mà không đi.

Của free mà, ngại gì không về.

Thế là có chỗ ở và chỗ ăn rồi.

Mà công nhận một điều rằng lúc Kanae còn sống thì biểu cảm của Shinobu phong phú thật đấy.

Nhưng không biết bây giờ đã đến đợt thi tuyển chọn cuối cùng nhỉ?

Mà không biết bây giờ thì Sabito với Makomo đã thi chưa đây, tiện đường thì mình sẽ cứu luôn hai nhân vật đó. Hai người ấy mà chết sẽ rất uổng, mình rất thích họ.

- Etou, chị là Shinobu đúng khác ạ?

Tôi hơi đung đưa tay mình để ra dấu cho Shinobu.

- Ừ, sao thế, có chuyện gì sao?

Shinobu quay lại nhìn tôi, cười dịu dàng nói.

- Diệt quỷ đoàn bao giờ thì mở cuộc sát hạch ạ?

Tôi hỏi, giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn Shinobu.

- À, chuyện đấy, hình như là năm tới, cuộc tuyển chọn năm nay đã qua rồi.

Shinobu hơi nghĩ ngợi rồi mới đáp.

- Vậy ạ, em biết rồi.

- Mà em hỏi để làm gì?

Shinobu đi chậm lại để sóng vai với tôi, hơi nghiêng đầu hỏi.

- Dạ, tại em muốn tham gia ấy mà, nếu qua được cuộc tuyển chọn thì may cơ em còn có chỗ để về. Bây giờ em không nhà không cửa, toàn đi lang thang thôi.

Tôi gãi gãi đầu cười trừ nói.

Câu này là nửa thật nửa giả. Nếu như thực sự thì đúng là tôi phải đi lang thang thật đấy chứ.

- Hể? Gia đình em đâu mà sao lại phải đi lang thang?

Kanae không thể tiếp tục im lặng liền nói.

- A, em cũng không biết nữa, từ khi tỉnh dậy thì em đã thấy mình nằm trong khu rừng phía tây kia kìa.

Tôi lắc nhẹ đầu, cười tươi nhìn Kanae.

Ngay khi vừa nghe câu trả lời của tôi, cả Kanae lẫn Shinobu đều trầm mặc một hồi. Không biết họ đang nghĩ gì nhỉ?

- Em tên là gì vậy?

Kanae chủ động đánh tan bầu không khí lúc này hỏi tôi.

- Ban nãy quên không giới thiệu, em là Hokito Mai ạ.

- Chị là Kochou Kanae, còn kia là em gái chị Kochou Shinobu. Chị rất cảm ơn em vì đã cứu chị.

Kanae mỉm cười nhẹ nói.

- Không có gì đâu chị, chuyện nhỏ thôi.

Tôi lắc đầu cười nhẹ, từ chối lời cảm ơn đến từ Kanae.

- Thế thì không được, để cảm ơn em thì chị sẽ cho em một nơi ở nhé, về chung Điệp phủ với bọn chị.

Kanae hài hoà nói.

- Nga, vậy thì tốt quá rồi, em đỡ phải lo nơi đi nơi về.

Tôi gật đầu đồng ý luôn chứ ngu gì mà từ chối. Đang không nhà không cửa, có của ăn của mặc là tốt lắm rồi.

Thế là tâm trạng của tôi trở nên vui vẻ hơn hẳn, mọi mệt mỏi như có như không mà hầu như tan biến hết.

Vậy là tôi vui vẻ tiếp nhận.

Cuộc sống mới của tôi sẽ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net