Chương 3: Mạnh mẽ hơn bất kì ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- CON NGU NÀY! TAO BẢO LÀ CHẠY NHANH LÊN! TAO QUĂNG MÀY XUỐNG SÔNG CHO CÁ RỈA THỊT ĐẤY! CON NHÓC CHẾT TIỆT!!

Phong Trụ huấn luyện mà cứ như trừng phạt í. Cô chỉ biết nuốt ngược nước mắt vào trong thôi. Tại cô muốn gặp Genya nhưng mà hắn ta không cho, cứ bảo phải vượt qua Kỳ Sát Hạch Cuối Cùng cơ.

Cách luyện tập của hắn chú trọng vào tốc độ và kiếm thuật. Hắn biết cô không có sức mạnh vì vốn dĩ cô nhìn ốm yếu vãi cả chưởng, éo khác gì con mắm khô. Mỗi sáng, khi mặt trời chưa thức dậy thì cô đã bị hắn lôi đầu lên núi tập luyện. Với một đứa đang tuổi ăn tuổi lớn như cô mà hắn không cho ăn không cho ngủ. Suốt ngày luyện, luyện và luyện. Mẹ kiếp! Mấy con quỷ tự chết đi cho rồi, gây hại cho người dân chi vậy trời. Ăn thịt, ăn cá, ăn rau cho đầy đủ chất dinh dưỡng chứ ăn thịt người với uống máu gì đó thích lắm à, tanh bỏ xừ đi được.

Cô vắt giò lên cổ mà chạy. Cô cảm thấy chạy như thế là nhanh lắm rồi í, nhanh hơn tốc độ của một người đàn ông trưởng thành luôn chứ. Cô chạy từ chân núi đến đỉnh có 5 phút à. Có thể là do ngọn núi không cao và quãng đường cũng không dài nhưng đó cũng là một thành tích tuyệt vời ấy chứ. Thế mà so với tốc độ của Phong Trụ chỉ là tôm tép. Cô không chịu thua đâu nhé! Vì cô là Fuuka và tương lai sẽ là Shinazugawa Fuuka.

- Ngu ngốc! Tao bảo là mày kiểm soát hơi thở! Hôm qua tao đánh mày thế nào quên rồi hay sao! Con nhóc chết tiệt này! Tao cho mày 3 phút, xuống dưới chân núi rồi chạy lại lên đây cho tao! Mày mà ăn gian dù chỉ một bước chân thì coi chừng tao! Mày muốn chạy nhảy hay thậm chí là bay cũng được, miễn sao 3 phút mày phải quay lại đây! Mày tốn bao nhiêu giây thì sẽ bị phạt chạy bấy nhiêu vòng! Thời gian bắt đầu!

Phong Trụ tức giận quát tháo. Từ hôm qua đến giờ đã tốn công luyện tập thế nào mà con nhãi này không hiểu à. Hơi thở đó, kiểm soát hơi thở rồi chạy thôi. Có việc chạy mà còn không nhanh thì diệt quỷ chỉ có chậm hơn quỷ rồi mấy con quỷ sẽ xé xác cô ra. Con nhỏ này có tố chất đấy chứ, trong một ngày mà đã biết dùng hơi thở tập trung rồi. Đối với một cô gái ngáo ngáo ngơ ngơ như Fuuka thì đã gọi là xuất sắc rồi. Nhưng đối với Sanemi thì không bao giờ có chuyện đó. Hắn muốn Kế Tử của hắn phải mạnh, phải là người mà Phong Trụ có thể giao hết mọi chuyện lớn nhỏ của một Trụ Cột. Và đặc biệt là phải đủ mạnh để tiêu diệt được bọn quỷ và bảo vệ Genya.

Khuôn mặt hung dữ của Phong Trụ làm cô sợ muốn ngất đi, so với con quỷ hôm qua quả là một chín một mười. Cô sợ hãi chạy thật nhanh xuống núi. 5 phút có thể đã là giới hạn cuối cùng của cô rồi, không thể nhanh hơn nữa đâu. Nếu nhanh hơn nữa nhất định là chân cô sẽ rụng rời, dây chằng cũng đứt mất. Cô chạy thục mạng xuống chân núi, miệng lẩm nhẩm chửi thầm tên Phong Trụ xấu xa độc ác. Nhưng càng làm thế cô càng tức mà càng tức thì vận dụng hơi thở càng không được.

Cô đã chạy đến chân núi rồi, bây giờ chỉ cần vòng lại thôi. Cô hít một hơi thật sâu, tập trung hơi thở, lao thẳng về lại đỉnh núi. Cô mệt quá đi! Cơ thể như rã rời, chân mỏi nhừ cả ra. Nếu cô không gặp tên mặt sẹo khó ư kia thì cô đã có thể thoát khỏi cuộc tập luyện khổ cực này rồi. Nếu cô không thích Genya thì cũng sẽ không ở lại đây để Phong Trụ hành cho lên bờ xuống ruộng. Nhưng cuộc đời cô sẽ không có chữ nếu, chỉ có chắc chắn sẽ xảy ra. Cô chưa từng hối hận vì điều gì, cô cũng chưa từng cảm thấy việc đó là đau khổ.

Chạy và chạy, cô sẽ dùng tốc độ thay thế cho sức mạnh. Cô sẽ dùng nó để có thể chạy đến bảo vệ Genya trong mọi lúc. Trời nắng gắt quá, từng giọt nắng chiếu xuống những lối đi tới đỉnh núi, xen kẽ qua những tán lá cây. Khuôn mặt cô đỏ lên, mồ hôi thấm ướt khắp nơi, nhịp tim cũng nhanh hơn. Không được! Cô phải điều chỉnh lại hơi thở mau thôi... mau thôi...

Trời đang xanh mà sao cô lại thấy bỗng tối sầm lại. Cơ thể không nghe theo cô nữa. Cô ngất giữa đường đi lên núi.

[...]

- Mẹ kiếp! Con nhỏ này làm gì lâu vãi! Tao không nghĩ là nó chạy 10 phút rồi mà chưa lên đây. Con ngu này! Coi có thằng sư phụ nào phải xách cái thây đi tìm con đệ tử không hả trời!? Chết tiệt!

Phong Trụ bực tức nuốt vội cái bánh đậu đỏ ohagi trên tay rồi xách cái thây đi tìm con nhỏ đệ tử ngu ngốc. Con bé là người rất nhanh, nhanh hơn cả hắn. Tuy nhiên có lẽ con bé không hứng thú với việc diệt quỷ hay chiến đấu. Hơi thất vọng nhưng chắc sau này Fuuka sẽ nhận ra giá trị của việc diệt quỷ mà thôi. Nếu là Genya luyện cho nó thì có tiêu diệt Muzan thì nó cũng quyết hy sinh để làm.

Đi mon men theo con đường xuống núi, mặt trời giờ đã đứng bóng, nắng thì càng lúc gắt hơn. Phong Trụ bất ngờ gặp được Genya đã bế xốc cô lên và đi xuống núi. Cái oát đờ heo gì đang diễn ra vậy. Con nhỏ đó đang làm trò con bò gì thế? Mà Genya làm sao biết được cô và hắn ở đây luyện tập mà tới. Thôi kệ, cứ đi theo rồi tính tiếp. Để hắn coi, hai đứa đó tính về nhà thị tẩm hay là cái gì.

Genya lo lắng bế cô về căn nhà gỗ đơn sơ của mình. Cậu vô tình lên núi luyện tập nhưng đi được giữa đường thì thấy Fuuka đang nằm ngất giữa đường. Cậu đúng là rất sợ Phong Trụ nhưng mà cậu đâu thể thấy chết mà không cứu.

Đắp chăn cho cô rồi cậu lặng lẽ rời khỏi căn phòng. Chế độ luyện tập của Phong Trụ có lẽ rất khắc nghiệt,  một cô gái nhỏ nhắn và yếu ớt như Fuuka có lẽ sẽ khó mà vượt qua nổi. Bất an và lo lắng, cậu vừa bước ra khỏi phòng là đã giáp mặt Phong Trụ.

Phong Trụ hầu như không bao giờ gặp mặt Genya nhưng có lẽ gần đây hai người họ đã gặp nhau hơi nhiều lần. Và lần nào cũng là vì cô. Sanemi nghiến răng, khuôn mặt nổi gân, bực mình hỏi:

- Thằng yếu đuối, mày đưa nó tới đây làm gì!?

- Em... Anh hai... Em... - Genya run rẩy đáp lại.

- Mẹ kiếp! Tao sẽ bắt nó về luyện tập tiếp! Mày khôn hồn thì cút sang một bên!

- Anh hai... Fuuka sẽ chết thật đó. Anh hai... sẽ giết người đó. Cậu ấy làm sao chịu nổi những bài tập đó của anh chứ. Dù cậu ấy có là Kế Tử của anh thì cũng là con người, có là kiếm sĩ diệt quỷ hay không thì suy cho cùng vẫn là một cô gái. Anh hai à, cậu ấy thật sự không thể mạnh hơn anh được.

Giết người ư? Hắn sẽ lại giết người và Genya sẽ lại nghĩ hắn là một sát nhân đáng ghê tởm. Hắn chỉ muốn tốt cho Genya thôi. Fuuka không hợp làm vợ nó, ngay từ đầu Fuuka đã không nên gặp nó rồi. Hắn sẽ kéo con bé nguy hiểm đó ra khỏi Genya.

Lần đầu tiên Genya bật lại anh hai của mình. Dù tay cậu đổ rất nhiều mồ hôi và chân không ngừng run rẩy thì cậu vẫn phải nói những lời trong lòng ra. Nếu không thì Phong Trụ nhất định sẽ lôi Fuuka về và luyện tập đến chết mất.

- Tao vẫn phải bắt nó về luyện tập. Nó đã quyết định làm Kế Tử của tao. Dù mày làm cái quái gì cũng đéo cản được tao đâu!

- Anh hai... Anh không thể làm thể được... Fuuka sẽ không chịu nổi đâu... Fuuka...

- C M MỒM LẠI! MÀY NGHĨ MÀY LÀ AI MÀ RA LỆNH CHO TAO!

- Anh hai... Fuuka thật sự sẽ chết đó!

- IM ĐI THẰNG YẾU ỚT! TAO ĐÁNH CHẾT MÀY B Y GIỜ!

Công chúa được đánh thức bởi nụ hôn của hoàng tử đẹp trai, người thường thì được đánh thức bởi tiếng chim líu lo trên cành cây xanh kia. Còn cô, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, thùy mị, nết na, công dung ngôn hạnh, tư dung tốt đẹp, đẹp người đẹp nết, tốt từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới thì lại thức giấc bởi tiếng cãi nhau của hai thằng đờn ông. Rồi coi chịu nổi hông? Tự nhiên có cha nội nào chửi Genya quá trời.

Như một phản xạ tự nhiên, cô ngồi bật dậy, hét to ra bên ngoài:

- ĐỪNG CÓ ĐỤNG TỚI GENYA!

Bên ngoài bỗng im bặt, cô nhẹ nhàng đi từng bước ra. Cô cũng sợ Phong Trụ lắm chứ bộ, hắn dữ như chằn tinh vậy, đã thế còn hay dùng vũ lực lên cô bé xinh đẹp, ngoan hiền này nữa chứ. Cô vừa mới ra thì không khí đáng sợ hẳn lên.

Cô cố gắng nuốt một cái gì đó vướng ở cổ họng nãy giờ. Cô ho một tiếng rồi nói:

- Em... Em dù sao cũng là đệ tử của ông anh rồi. Thì giờ em về luyện tập chứ có gì đâu mà ông anh căng đứt dây đàn luôn vậy.

- Fuuka, cậu... cậu sẽ ổn chứ?

- Tớ khỏe như vâm í. Tớ sẽ mạnh mẽ hơn bất kì ai.

Cô tiến lại gần Genya hơn. Cô thì thầm vào tai cậu ấy:

- Sau khi vượt qua Phong Trụ thì tớ sẽ cưới cậu. Đến lúc đó Phong Trụ không thể làm gì được chúng ta đâu.

Genya bất giác đỏ mặt. Cảm giác gì lạ lùng quá vậy nè. Tim tự nhiên đập nhanh một cách lạ thường. Không sao không sao, yêu đương chỉ là chuyện dành cho người lớn, Fuuka chưa lớn nên sẽ không làm thiệt đâu. Đừng lo lắng Genya! Mày không phải một thằng yếu đuối!

Phong Trụ nhìn hai đứa đó xà nẹo với nhau mà giận tím người. Hắn chọn lộn Kế Tử rồi hay sao mà con nhỏ này éo có miếng điềm đạm, bình tĩnh gì luôn á. Phải chi như con bé Kanae mới nhận vào Điệp Phủ cũng được, ít nói trầm tính. Nhìn lại đệ tử nhà mình thì chán chả muốn nói. Thiệt chứ, cho nó đi săn quỷ mà ngáo ngơ thế này thì chỉ có bỏ mạng. Vậy mà bày đặt “tớ sẽ mạnh mẽ hơn bất kì ai”. Hâm! Dốt nát! Ngu si! Đần độn!

Phong Trụ đi tới, vác cô lên như vác heo vậy. Cô sợ hãi la oai oái, cái thằng cha này điên hay gì mà vác cô vậy. Hắn bước từng bước tới cửa ra vào, khó chịu nói:

- Tao không cần biết tương lai sẽ thế nào nhưng hiện tại mày yếu như sên. Nếu muốn gần Genya thì mày hiểu mày phải làm gì rồi đấy. Vượt qua Kỳ Tuyển Chọn Cuối Cùng sẽ là mục tiêu đầu tiên của mày, sau đó là thăng cấp, Trụ Cột và cuối cùng là tiêu diệt hết loài quỷ trên đời. Tao hy vọng mày có thể sống sót đến cuối cùng.

- Giết hết quỷ là anh cho em cưới Genya nhá. Cầu hôn trước hẳn hoi rồi đấy, đến lúc đấy mà lật lọng là em quăng anh chồng xuống sông cho cá rỉa thịt luôn í.

- Má, giờ mày trả giá với tao đó hả? Cho mày cưới hết, mày giết được Muzan thì tao cho mày lên trời cũng được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net