Chương 7 : Nàng hầu gái ấy, diễn xiếc thế kỉ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chú hề diễn xiếc mua vui cho người khác.

Để lại đằng sau những vết mục nát vì luyện tập trên cơ thể bằng gỗ.

——————————

Một ngày mới lại bắt đầu như bình thường, chỉ là lúc này đây, cậu chủ Ciel cùng 2 gia nhân là Sebastian và Gwynne đang đón ngày mới ở một gánh xiếc chứ không phải là dinh thự Phantomhive.

Và nguyên nhân cho vụ việc này là...

- Gwynne, hãy chuẩn bị đi. Ngài mai cô sẽ cùng ta và Sebastian trà trộn vào đoàn xiếc - Sau khi trở về từ gánh xiếc "Chiếc tàu của Noah", cậu chủ đã nói với cô như vậy

- Hả? - Gwynne vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra

Có vẻ như cậu chủ đang cáu giận về việc gì đó vậy nên Sebastian đã giải thích cho cô nghe về tất cả. Hoá ra là Cậu chủ và Sebastian đã đi xem buổi xiếc của rạp "Chiếc thuyền của Noah" để điều tra vụ án trẻ em mất tích ở London gần đây mà nữ hoàng yêu cầu. Sebastian đã gây chú ý được với họ và được mời tham gia rạp xiếc, Cậu chủ Ciel cũng muốn nhân cơ hội này để điều tra rạp xiếc ấy.

- Thế tóm lại là phải đi diễn xiếc hả? - Gwynne thở dài :

- Anh quả nhiên là biết cách kiếm chuyện đấy, Sebastian-san

- Thế cô có làm không? - Sebastian mỉm cười

- À tất nhiên rồi, tôi là một nữ hầu của gia tộc Phantomhive mà. Sẽ thật vô dụng nếu tôi không thể làm được việc này

Bỗng, hình như nghĩ đến điều gì đó, Gwynne hỏi nhỏ :

- Nhưng có ổn không đấy?

- Về việc gì cơ? - Sebastian vẫn cười

- Diễn xiếc thì phải cười mà, cậu chủ có làm nổi không thế?

Sebastian cười thật tươi :

- Chắc chắn là có rồi

Gwynne cười bất lực. Sebastian quả nhiên vẫn mãi là Sebastian, lúc nào cũng tìm cách hố cậu chủ cho bằng được.

...

Và đó là lí do mà Gwynne phải đứng ở đây ngày hôm nay, với một nụ cười tiêu chuẩn trên khoé miệng.

Cùng với bài kiểm tra đầu vào tương đối chết tiệt.

- Tôi là hầu gái ở biệt thự, Gwy. Rất hân hạnh được gặp mọi người - Gwynne nhẹ nhàng chào hỏi với những người ở gánh xiếc

- Tôi là Finnian, tiểu đồng ở biệt thự. Rất vui được gặp mọi người - Cậu chủ Ciel chào hỏi với một chất giọng tương đối "bẽn lẽn"

- Nếu tham gia vào gánh xiếc, tôi sẽ đặt cho 2 người nghệ danh. Nhưng tất nhiên là cả hai phải vượt qua bài kiểm tra đầu vào trước đó đã nhé - Joker cười :

- Vậy Gwy trước nhé? Sở trường của cô là gì nào?

Gwynne mỉm cười :

- Tôi có thể tung hứng và nhào lộn trên dây

- Ồ, vậy, của cô đây - Joker đặt vào trong tay cô một vài quả bóng chuyên dùng để tung hứng :

- Hãy thử xem nào

Gwynne mỉm cười, bắt đầu ném chỗ bóng đó lên cao, và tung hứng chúng một cách dễ dàng.

Và tất nhiên, bài kiểm tra nhào lộn trên dây cũng chẳng gây được chút khó khăn nào với cô. Gwynne đã vượt qua một cách dễ dàng.

Trong khi đó, cậu chủ Ciel thì...

Vòng 1 ăn gian. Vòng 2 cũng ăn gian nốt. Quả là buồn lòng. Vòng 1 thì Sebastian đã ném đá làm chệch hướng con dao của Cậu chủ để nó trúng đích. Còn vòng 2, lúc Cậu chủ đi trên dây thì anh ta đã ném đá vào người Cậu chủ để Cậu chủ không ngã xuống.

Đau phết đấy...

Và, Sebastian-san, anh nên học ném đá một cách nhẹ nhàng hơn. Tiếng của chúng hơi bị to đối với tôi đấy.

Hơn nữa, việc cậu chủ bị ném đá vào người dường như khiến cho Sebastian khá vui vẻ. Anh ta cứ đứng cười khúc khích bên cạnh cô suốt.

Ầy, đúng là cười trên nỗi đau của người khác mà.

Gwynne lặng lẽ hạ khoé miệng đang nhếch lên của mình xuống.

- Nhưng cậu nhóc này vẫn chưa làm được một điều vô cùng quan trọng - Joker với vẻ mặt nghiêm túc tiến sát lại gần Ciel :

- Một... nụ cười thật tươi!

Sebastian đã chính thức bật cười, bả vai của anh ta rung rung. Và Gwynee thì cũng đang phải kìm nén lắm thì mới không cười tại chỗ.

Khổ thân cậu chủ.

...

- Mọi người... Từ hôm nay trở đi, chúng ta có thêm vài người bạn mới - Joker giới thiệu với mọi người trong đoàn :

- Người mới đến, "Black"...

- Tôi là Black, rất hân hạnh

- ... "Green"

- Lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố nhiều hơn - Gwynne khẽ chào

- Và cậu nhóc này là... "Smile"!!!

Gwynne có thể đoán được khuôn mặt của cậu chủ lúc này nhìn vặn vẹo lắm đây.

Sebastian và Gwynne cùng lấy tay che miệng cười. Và Sebastian thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa :

- Thôi nào, Smile. Hãy chào mừng những đàn anh đàn chị đi

- Eh?

Gwynne vẫn cười.

Sebastian-san, khả năng kéo giá trị thù hận của anh đúng là nhất đấy.

...

Joker dẫn họ đi xung quanh nơi nghỉ ngơi của gánh xiếc, giới thiệu cho họ về cách phân chia lều theo cấp bậc ở đây. Anh ta có vẻ là một người rất quan tâm đến người khác, bằng chứng là anh ta đã hỏi thăm về mắt phải của cậu chủ, và thậm chí là đôi mắt của Gwynne.

- Đôi mắt của cô đã xảy ra chuyện gì vậy, Green? Tôi thấy cô đã luôn nhắm mắt suốt từ đầu đến giờ

Gwynne mỉm cười :

- À, tôi đã trải qua một biến cố nhỏ, vậy nên chúng không thể nhìn được nữa

- Ra vậy, tôi rất lấy làm tiếc cho cô và Smile - Giọng của Joker nghe rất buồn

Gwynne hơi trầm ngâm khi nghe lời nói của anh ta.

Joker dẫn bọn họ đến lều luyện tập rồi rời đi.

- Smile và Black luyện tập nhé. Tôi đi kiếm người khác luyện tập đây, tiện thể "trò chuyện" một lát - Gwynne cười cười, vẫy tay với Sebastian và cậu chủ Ciel rồi đi ra chỗ khác

- Trò chuyện với người khác cho "tử tế" vào đấy - Cậu chủ Ciel nhắc nhở

- Tôi biết mà - Gwynne vẫn cười

Gwynne đi dạo khắp cả lều, lắng nghe những tiếng ồn ào xung quanh, tiếng nói chuyện của mọi người, tiếng  cổ vũ nhiệt tình và vui vẻ, tiếng thở dốc khi luyện tập, và cả những tiếng dụng cụ va chạm vào nhau.

Gwynne cười.

Luyện tập để trở nên giỏi hơn, để có một lúc nào đó được đứng trên sân khấu, được người khác nhớ đến, được lắng nghe tiếng vỗ tay, tiếng ca ngợi tán dương của mọi người. Và vì việc đó, cho dù có luyện tập đến kiệt quệ, đến trầy xước, đến đau đớn, đến vô vọng, hay thậm chí là làm tổn hại đến người khác, những người nghệ sĩ dường như cũng chẳng màng đến.

Bởi sân khấu vốn là một thứ gì đó rất khắc nghiệt, trăm người chọn một, rồi lại chọn ra thêm một người khác để thay thế, cứ như vậy rồi tạo ra một vòng tròn tuần hoàn vô tận.

Vậy mà con người vẫn cứ muốn cống hiến hết mình cho cái thứ sân khấu đó, vì tình yêu, vì tiền bạc, vì sự hư vinh, hay thậm chí là vì muốn người khác hài lòng.

Gwynne mỉm cười.

A...

Lâu lắm rồi mới thấy ghê tởm đến vậy.

Bỗng dưng, Gwynne ngẩng đầu lên.

Có một ai đó đang tập giữ thăng bằng trên dây. Nhưng đó không phải là điều mà Gwynne quan tâm. Cái mùi kim loại toả ra từ thứ người kia đang cầm trên tay khiến cho cô cảm thấy thật quen thuộc làm sao. Lần cuối cô ngửi thấy mùi này là khi nào ấy nhỉ?

Gwynne không nghĩ là chuyến đi này lại thú vị đến vậy.

- Này!! Xuống đây một lát đi!! - Hình như có ai đó đang gọi cái người đang đi trên dây kia :

- Suit!! - Gwynne nghe thấy đó là tên gọi của anh ta

Lại một cuộc ồn ào nữa diễn ra, có vẻ như là còn có liên quan đến cả cậu chủ Ciel nhưng Gwynne không hề xen vào.

- Suit... à?

Gwynne khẽ nhếch khoé miệng lên.

"Đến đây nào bé con

Ta sẽ đưa con đi

Đến sứ xở ngập tràn những điều mê say

Lại đây nào bé con

Đến giờ để nô đùa rồi

Tại đây, nơi khu vườn bóng tối của ta"

...

Gwynne bước ra khỏi chiếc lều luyện tập, và cô nghe thấy giọng nói của cậu chủ và Sebastian, cùng với một người khác là Suit.

- Thật tình, chúng ta đúng là không nên xía vào công việc của ngươi nhỉ? Vậy ngươi cũng sẽ không xía vào công việc của chúng ta chứ?

- Cảm ơn. Dẫu sao thì ta cũng chẳng muốn mấy người các ngươi xâm nhập vào địa bàn của ta tí nào

- Tuyệt vời. Vậy từ tối nay trở đi chúng ta cứ quyết định sẽ không xía vào công việc của nhau

Đây những câu thoại đậm mùi thuốc súng mà Gwynne nghe được khi tới gần, theo thứ tự là cậu chủ Ciel, Suit và Sebastian.

Có vẻ như công việc của Cậu chủ và tên Suit kia đang xung đột lẫn nhau nhưng tóm lại, Gwynne chỉ có thể tổng kết rằng 2 bên đã quyết định ai làm việc nấy.

Tuy nhiên, một lát sau...

- Bạn cùng phòng với Black là... - Joker vô cùng hào hứng :

- Suit!!!

Ầm ầm, hình như có tiếng sấm đùng đoàng đang vọng lại từ đâu đó.

Gwynne hơi nghiêng đầu.

Ơ, sao bảo không xía vào chuyện của nhau cơ mà?

Mà hôm nay trời không có bão, sao từ nãy đến chớp cứ giật mãi thế nhỉ?

Thật kì lạ.

...

Gwynne được xếp cùng phòng với một cô gái đã vào đoàn xiếc trước đó một tháng. Gwynne và cô ta giới thiệu về bản thân mình, nhưng thật tiếc là cô vẫn chẳng nhớ nổi tên của cô gái đó là gì nữa.

Nhưng kệ đi, có lẽ cô sẽ chẳng ở đây lâu đâu.

Gwynne nằm ở giường tầng 2. Cô nằm xuống, suy nghĩ về một vài chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.

Các thành viên cao cấp của đoàn xiếc đều là người khuyết tật, không mất tay thì cũng mất chân, loại nào cũng có đủ cả. Đó là điều tương đối kì lạ.

Cậu chủ Ciel bảo họ đột nhập vào đây tìm hiểu tung tích lũ trẻ, nhưng theo lời Sebastian, chẳng có lũ trẻ nào ở trong gánh xiếc cả.

Và điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, một kẻ kì lạ như Suit lại xuất hiện ở đây.

Gwynne chậm rãi ngồi dậy, dùng móng tay rạch một khe hở trên cái lều, để ánh trăng soi rõ chiếc giường của cô.

Gwynne thử mở mắt ra.

À...

Đúng là không nhìn thấy cái gì thật.

Phư phư...

Ngủ thôi nhỉ? Mấy ngày tới sẽ mệt lắm đây.

Gwynne nhắm mắt lại, nằm xuống giường, hơi thở dần trở nên đều đều.

Một đêm an tĩnh đến kì lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net