Chương 6. Âm thầm hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Nghêu ngồi trên xe Kiều Sở Sinh không khỏi bứt rứt, bầu không khí im lặng bao trùm khiến cậu không dám hé răng, mà anh cũng chẳng mở miệng ra nói câu nào.

Chí ít ra cũng phải nói về tiến triển của vụ án, hay là gì đó chứ.

Mà nhắc mới nhớ, lần trước sau khi cậu và Kiều Sở Sinh vừa quay về liền có một trận biểu tình của người dân, mà người đầu sỏ lại là Ấu Ninh.

Tiêu thật, có khi nào cô ấy cũng sẽ làm chuyện dại dột này một lần nữa?

Lộ Nghêu cắn móng tay ngẫm nghĩ, Kiều Sở Sinh bây giờ đã giận rồi, thêm một trận làm càn của Ấu Ninh chẳng phải là sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt sao?

Chết thật! Chết thật!

Cứ như thế, khi chiếc xe dừng lại trước công ty điện lực Đông Hải, Kiều Sở Sinh vẫn là bỏ đi trước, Lộ Nghêu chỉ có thể lót tót chạy theo.

Căn phòng không có ai, không gian lãnh đạm đến đáng sợ. Kiều Sở Sinh thì ngồi vào sofa một cách bình thản và không đoái hoài gì đến Lộ Nghêu.

Nhìn đi nhìn lại đến chán chê rồi, cậu cũng chẳng có tâm trạng mà đi ngắm này ngắm kia như cái rèm cửa bằng nhung từ Pháp, hay sofa làm từ da bê của Ý.

Cái cậu để tâm chỉ có việc Kiều Sở Sinh bơ đẹp mình từ nãy đến giờ, dù cậu vẫn còn sờ sờ trước mặt anh.

"Thật xin lỗi đã để Kiều tứ gia đợi, tôi vừa họp hội đồng quản trị xong."

Ngô Thiên Bằng - chủ tịch Điện lực Đông Hải cười xoà, Kiều Sở Sinh khẽ lắc đầu, giọng nói cũng rất ôn hoà với ông ta.

"Không sao, mục đích duy nhất tôi đến đây, chính là hy vọng anh khôi phục cấp điện cho công ty Hoa Khang."

Ông ta không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đi đến bên bàn tìm hồ sơ về các chuyến xe, và yêu cầu họ ngồi xuống.

Lộ Nghêu thật sự muốn nói cho Kiều Sở Sinh biết, rằng đó chỉ là trò lừa gạt thôi, thể nào một hai hôm sau ông ta cũng sẽ giết người.

Nhưng mà người ta đang giận, anh ấy còn không thèm nhìn mặt thì nói gì được chứ.

Lẽ ra cậu định chủ động ngồi cạnh anh rồi, cái sát khí hầm hầm kia lại doạ cậu sợ cách xa đến cả chục mét.

Mùi xì gà toả khắp căn phòng, dù Lộ Nghêu cũng ngửi không ít lần nhưng cũng khiến cậu phải ho sặc sụa.

"Chàng trai này, cậu không tò mò danh tính về điếu xì gà của tôi sao?"

Ông ta đột nhiên hỏi Lộ Nghêu. Xì, định làm khó tôi sao?

"Nếu tôi không lầm thì đây là xì gà được làm thủ công của Dannemann Lights."

"Hộp quà do hoàng gia Brazil sản xuất, bên trong là sợi thuốc lá tốt nhất Cuba."

"Đây là bản giới bạn nên chắc bến Thượng Hải này chỉ có một hộp duy nhất đúng không?"

Ông ta vỗ tay, khen cậu là cao thủ, không ngờ lại có người biết đến thứ này.

Vốn định tặng cậu một điếu, nhưng cậu đã vội khước từ vì bản thân không thích hút.

Ừ thì nếu là bản thân trước đó thì cậu đã xoè hai tay ra nhận rồi. Hàng quý hiếm thế này lần đầu gặp không nổi hứng tham mới lạ.

"Tôi đã tra được chuyến xe rồi, lát nữa sẽ cho người tu sửa, khôi phục cấp điện."

"Cảm ơn anh."

"Cậu có muốn cùng tôi uống rượu một bữa không?"

Ông ta đột nhiên hỏi, và Kiều Sở Sinh thì lại trả lời với nét mặt không mấy vui vẻ.

"Dạo gần đây vụ án xe điện làm tôi rất bức bối, lão gia lại hối thúc, có lẽ phải xong vụ này mới có thể uống cùng anh."

Ngô Thiên Bằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không thể giữ lại anh. Dù sao anh hiện tại cũng là cảnh sát trưởng, lại đang có vụ án nên bận bịu cũng là hiển nhiên.

Kiều Sở Sinh trịnh trọng chào ông ta, sau đó một mực đi ra ngoài. Lộ Nghêu dù ghét ông ta nhưng cũng phải lịch sự chào cho ra lẽ.

Vẫn là nên đợi Ấu Ninh có hành động gì không đã.

---

"Em ở đó làm gì?"

Kiều Sở Sinh bực dọc nghiến răng hỏi khi nhìn thấy Ấu Ninh đang ngồi thảnh thơi ngay bàn làm việc của mình.

"À...em định đợi Lộ Nghêu nói chuyện chút..."

Cô đứng bật dậy, lắp bắp không biết nói sao, lại gặp cậu đang đi cùng anh, nên giả vờ tay bắt mặt mừng, không nhanh không chậm kéo cậu ra ngoài, còn quay lại nở nụ cười thảo mai với anh.

Lộ Nghêu bị cô kéo đi không rõ lí do, liền giật tay lại định quở trách cô mấy câu, nào ngờ Ấu Ninh lại nhanh miệng trước.

"Anh ấy hết giận anh rồi à? Tôi thấy hai người đi chung."

"Hết cái rắm, anh ấy cũng chẳng thèm mảy may đến tôi."

Cô thất vọng bĩu môi, như nhớ ra gì đó, cậu nhanh chóng hỏi lại.

"Cô không định xin lỗi anh ấy à?"

"Tôi...tôi sợ."

Dáng vẻ lo lắng cùng cực của cô khiến cậu có chút buồn bực. Rắc rối tự mình tạo ra mà lại chẳng thể tự giải quyết.

"Cô mà sợ cái gì? Đường đường là tiểu thư nhà họ Bạch, cô coi anh ấy là người một nhà mà cũng không dám nói ra?"

"Ban nãy tôi cũng định nói xin lỗi, nhưng mà nhìn mặt anh ấy như thế tôi..."

Lộ Nghêu thở dài bất lực. Mặc dù một số chuyện cậu có thể làm được, nhưng vấn đề này quả thực chưa nghĩ tới.

"Cô không có đăng báo à?"

"Tôi có viết, nhưng không dám đăng, sợ anh Sở Sinh đọc được sẽ nổi trận lôi đình."

"Tôi còn lo cô sẽ đăng linh tinh đấy. Nghe đây, có thể vài ngày sau người dân sẽ đến làm ầm ĩ sở, cô đừng có mà hưởng ứng theo họ."

Lộ Nghêu đặc biệt căn dặn, đó là điều cực kì cấm kị, nhất là Ấu Ninh. Cô rất hay hành động một cách ngu ngốc và nó cũng sẽ khiến Kiều Sở Sinh bực bội vì nó.

"Tại sao tôi phải hưởng ứng? Mặc dù tôi đồng cảm với họ việc người thân biến mất, nhưng cũng không đến nổi đi theo họ làm loạn."

Cô chống nạnh, bĩu môi nhìn cậu và rồi thả lỏng cơ thể.

"Nếu anh phá được vụ án có khi anh Sở Sinh sẽ hết giận đấy."

"Vấn đề là do cô, đâu phải tại tôi."

"Ý tôi là, nếu anh phá được án và tôi đăng một bài báo có ích, anh ấy có thể sẽ hết giận."

Lộ Nghêu gật đầu, nghe có vẻ viển vông nhưng cũng khá hợp lí. Dù sao mỗi lần phá được án, Kiều Sở Sinh sẽ như trút được gánh nặng, danh tiếng cũng vang xa hơn.

"Tha cho cô, xem như hai chúng ta cùng hội cùng thuyền, tôi không tính toán với cô nữa."

Cả hai coi như là ngầm hợp tác với nhau rồi.

______________________________________

Nếu các bạn yêu thích truyện của mình, hãy vote và comment để mình có động lực ra chương mới♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net