Chương 8. Ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới sáng ra đã phát hiện có người chết ở sông Tô Châu, cảnh sát dự định sẽ đi hoả thiêu vì không có người nhận.

May mà Lộ Nghêu phát hiện kịp nên yêu cầu đem đi khám nghiệm, chứ nếu không là không có bằng chứng buộc tội Ngô Thiên Bằng.

Người chết bị chấn thương nặng. Mặt bị thương bởi vật sắc nhọn. Lượng Natri Kali trong máu cao hơn mức tiêu chuẩn. Trong bụng còn hạt khô và nho khô chưa tiêu hoá. Trên người còn có dấu vết từng bị trói.

Đó là toàn bộ thông tin cậu nêu ra khi đang khám nghiệm tử thi. Tiểu Vũ bên cạnh cũng suýt ngã ngửa. Bản thân làm pháp y nhiều năm cũng không bằng một thám tử.

"Anh ở đây quan sát thêm nhé."

Tiểu Vũ rời đi, Lộ Nghêu thì vẫn còn đang bận nên cũng ậm ừ cho có lệ.

"Tiểu Vũ, đã làm báo cáo chưa?"

"Tôi có để trên bàn, thám trưởng Kiều xem đi."

Chỉ là Tiểu Vũ vừa rời đi, Kiều Sở Sinh đã vào trong xem xét. Khi không lại bảo khám nghiệm thì chắc chắn thi thể này không phải chết vì sự cố.

"Hắn là Mao Tam đúng không? Một tên ham cờ bạc háo sắc."

"Ồ."

Kiều Sở Sinh chỉ cảm thán một câu, rồi không nói gì. Việc Lộ Nghêu biết chuyện thì cũng đâu có gì là lạ, người ta là thám tử mà.

"Có phải Ấu Ninh từng viết bài báo nhắc nhở các công nhân nữ chú ý an toàn khi làm ca đêm không?"

"Chuyện này cậu cũng biết à?"

"À..."

Đột nhiên bị hỏi khiến cậu có chút giật mình, lại bản tính sơ hở là mấy chuyện đến bản thân còn chưa tìm hiểu kĩ đã vội thốt ra.

"Tôi...tôi có hỏi Ấu Ninh rồi."

Mặc dù quay lưng về phía Kiều Sở Sinh, nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được anh đang gật đầu, hình như trong lòng cũng nhẹ tán dương cậu.

"Anh có muốn đi chỗ này với tôi không?"

Kiều Sở Sinh tò mò nhưng không hỏi, chỉ biết là cậu dẫn anh đi đến một khu sòng bài.

"Có khai ra không? Hay là để tôi dùng hình?"

Cậu thanh niên kia bị đánh đến độ mặt mày bầm dập, hai tay thì lẩy bẩy nhấc chiếc xe đạp lên. Trước mặt là Kiều Sở Sinh đang cầm gậy hăm doạ.

Cậu nên khai ra đi, nếu không Kiều Sở Sinh mà dùng hình thì chỉ có nước chết.

Lộ Nghêu e dè đứng một bên như con chuột nhắt, để cho anh làm gì thì làm vì cậu biết, nếu cậu ngăn thì cậu cũng sẽ chịu số phận như thanh niên kia.

Không chịu được sự đáng sợ của Kiều Sở Sinh, cậu ta mới lắp bắp khai. Mối quan hệ cả hai cũng không tốt, bình thường không nói chuyện nhiều.

Lần cuối cậu ta nhìn thấy Mao Tam là mùng 5 tháng này, lần trước trộm xe đạp cho hắn mượn, sau khi trả thì chưa từng đi.

Nói xong cậu ta còn khóc lóc nài nỉ van xin tha mạng. Dù sao bản thân cũng chỉ là một tên tham cờ bạc chứ chẳng dám động đến mạng người.

"Diệp hạ châu?"

Lộ Nghêu quẹt một vết bùn lên tay chà xát, còn có mấy tia lấp lánh đã mắt.

"Đó là gì?"

"Là thực vật thân cỏ. Trong đây còn có đá xanh, bị nghiền nát cỡ này chắc do bị nổ. Nếu nói nơi có mỏ đá xanh thì chỉ có Xà Sơn."

---

"Anh nghĩ ở đây có công nhân nữ bị bắt cóc không?"

"Không chắc."

Lộ Nghêu cùng Kiều Sở Sinh đã đi đến Xà Sơn theo manh mối, chỉ thấy có một nơi giống doanh trại.

"Vào trong xem thử."

Đương nhiên vào trong sẽ chẳng có người rồi. Dù Lộ Nghêu biết trước rằng chắc chắn vài phút sau sẽ có đám cướp xổ ra, nhưng cậu vẫn bảo Kiều Sở Sinh đi vào.

"Cẩn thận!"

Bản thân cậu thì vẫn là kẻ chết nhát, vừa kéo anh ra khỏi lưỡi đao của tên cướp liền trốn ở xó nào đó.

"Xong rồi, ra đi."

Kiều Sở Sinh nói, anh phủi hai tay, nhìn trước ngó sau tìm kẻ nhát gan.

"Tôi đây."

Lộ Nghêu thò đầu, rồi cẩn thận chui ra, nhìn thì cũng chẳng khác lần trước cho lắm.

"Dù sao thì cũng cảm ơn."

Kiều Sở Sinh gãi đầu cảm ơn. Đương nhiên, Lộ Nghêu kéo anh vào đây đâu chỉ đơn giản là tìm người đâu.

"Giờ cậu muốn gì đây? Tôi không thích mắc nợ người khác."

Đây là đang muốn trả ơn cậu hay là đòi nợ vậy? Mặt cứ hằm hằm khó chịu như này không chừng chủ nợ của anh cũng chạy mất dép đấy.

"Không thì anh báo ơn tôi đi."

"Cậu chắc chứ?"

"Tôi chắc."

(*Ai cũng biết 'báo' đồng âm với 'ôm' mà đúng không? Nhưng toy sẽ không cho toại nguyện đâu:)

Lộ Nghêu mặt mãn nguyện chờ đợi điều mà mình mong muốn. Lúc này Kiều Sở Sinh tìm gì đó trong túi áo, rồi nhét vào túi cậu.

"Gì đây?"

"5 đồng đại dương đó."

"Không phải chứ..."

Đúng là 5 đồng thật, nhưng cái cậu muốn đâu phải thứ này.

"Sao vậy? Bình thường tôi cho cậu 3 đồng cậu rất vui còn gì?"

"Không phải, chỉ là..."

"Hay là cậu chê ít?"

Kiều Sở Sinh hình như định đưa cho cậu thêm mấy đồng, nhưng cậu đã vội khước từ.

Kiều Sở Sinh à, anh hiểu sai ý tôi rồi à? Hay là anh không nhận ra?

Anh không nói gì nữa, mà cậu cũng chẳng dám nói gì thêm.

Sau mấy phút trôi qua, cuối cùng cũng tìm được các công nhân nữ mất tích, xem như chuyện đã giải quyết được một nửa.

Ấu Ninh tò mò lén lút thì thầm hỏi chuyện Lộ Nghêu.

"Sao rồi? Đã làm lành chưa?"

"Chẳng biết nữa."

Đã thế cậu còn thở dài, cô gái nằm ngoài chuyện như Ấu Ninh đương nhiên không hiểu rồi. Mà có hiểu thì cũng có làm gì được, chẳng lẽ bắt anh lại ôm cậu à?

______________________________________

Nếu các bạn yêu thích truyện của mình, hãy vote và comment để mình có động lực ra chương mới♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net