Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Tư Truy, Cảnh Nghi và một số đệ tử thế gia khác vừa đi đến nơi Thiên Nữ từ thì thấy một thân đỏ rực đang đứng đó.

Lam Tư Truy gọi: "Hạ công tử, Hạ công tử"

Gọi ba tiếng người đứng đó vẫn không trả lời Lam Tư Truy vỗ vai người đứng đó một cái:
"Hạ công tử"

Ngụy Vô Tinh:"...."
Tên quái nào đây? Hạ công tử là con mắm nào?

Ngụy Vô Tinh bây giờ mới nhớ thân xác nàng đang ở là nữ phẫn trang nam và tên là Hạ Thanh.

Ngụy Vô Tinh cứng ngắt nói:
"Ngươi là..."

Lam Tư Truy tỏ lễ:
"Hạ công tử, ta là Tư Truy cách đây ba ngày từng đến nơi công tử ở trừ tà"

Ngụy Vô Tinh: A ha ha.

Lam Tư Truy nói: "Hạ công tử người sao lại..." mặc đồ nữ nhân vật?

Ngụy Vô Tinh đương nhiên sẽ biết vế sau.
"Ta đang mặc nữ trang mang khăn che mặt sao ngươi nhận ra ta?"

Lam Tư Truy: "Ta nhớ rõ dáng người của Hạ công tử"

Ngụy Vô Tinh giơ tay ra hiệu dừng lại:
"Đừng gọi ta là Hạ công tử nữa, gọi tiền bói đi"

Lam Cảnh Nghi không phục nói:
"Ngươi đoạn tụ thì đã đành đi, tuổi ngươi cũng đâu lớn hơn chúng ta bao nhiêu sao lại phải gọi ngươi là tiền bói"

Ngụy Vô Tinh nắm chặt roi da đang đeo ở bên hong.
Đoạn tụ đi đâu cũng nghe từ này.
"Ta lợi hại hơn các ngươi"

Lam Cảnh Nghi hừ một tiếng nói: "Nếu ngươi lợi hại sau lúc trừ tà đó ngươi không làm đi tìm bọn ta làm gì?"

Ngụy Vô Tinh bỗng nhiên nở nụ cười:
"Ta nói ta ghét bọn họ nên mới không giúp ngươi tin không?"

Sự lạnh lẽo bao trùm lên những người ở đây.

Nhưng rất nhanh Ngụy Vô Tinh thay đổi biểu cảm:
"Nhưng mà sao các ngươi biết ta đoạn tụ?"

Lam Tư Truy ngượng ngùng nói: "Hạ công...tiền bối chúng ta đúng lúc thấy người tỏ tình Hạ thiếu gia biểu ca của ngài"

Ngụy Vô Tinh sao khi tìm hiểu ở khách điếm nên cũng biến thân thế của thân thể này.

Nhưng mà vấn đề là Hạ Thanh này sao mà phiền phức thế chứ?
Không hiến xá nhưng mà nàng cũng không đoạt xá rốt cuộc là làm sao?

Ngụy Vô Tinh xoa đầu mình:
"Thôi thôi vào đi"

Nói xong thì dẫn đầu đi vào.

Ngụy Vô Tinh hạ thấp sự tồn tại của mình xuống nhìn Kim Lăng thở dài.
Rốt cuộc nó tuy rằng vẫn mang theo Phong Vân nhưng mà cái tính kêu ngạo này...Giang Trừng ngươi dạy cháu ta thành cái dạng gì vậy.

Bỗng nhiên hang động vốn âm u bỗng nhiên bừng sáng, khắp động đầy ánh đỏ, phảng phất như có một lớp thác máu dọc theo bốn vách tường dội xuống. Bệ cúng và hương nến bên trong góc hang đá vậy mà đều tự bốc cháy.

Mọi người trong hang đá đồng loạt có kiếm rút kiếm, có phù nắm phù. Bỗng nhiên, có một người từ ngoài Thần từ xông vào, xách theo một thứ, rồi hắt thứ đó lên toàn thân tượng đá Thiên nữ, hang đá tức khắc đầy mùi rượu nồng nặc sặc người, hắn cầm một lá bùa vạch một cái trên không trung, sau đó ném về hướng tượng đá, bệ thờ thoáng cái dấy lên ngọn lửa hừng hực, chiếu hang đá sáng như ban ngày.

Ngụy Vô Tiện xài xong món đồ nhặt được trong túi Càn Khôn, ném túi quát lên: "Tất cả lùi ra khỏi đây! Thứ đó không phải Thực Hồn thú, cũng không phải Thực Hồn sát, mà là một vị Thiên nữ thực hồn!"

Có người cả kinh kêu lên: "Tư thế của Thiên nữ thay đổi kìa!"

Ngụy Vô Tinh im lặng nhìn tên mới vừa chạy vào này.
Tuy rằng giọng nói không giống như mà nàng luôn có cảm giác tên này chính là ca ca nàng Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện quát: "Chạy chạy chạy! Đừng chém! Vô dụng thôi!"

Đa số tu sĩ không quan tâm tới Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tinh thở dài.
Cái đám ngu ngốc này.

Ngụy Vô Tinh nhìn mấy người này hoàn toàn không làm gì được cả.

Lấy chiếc roi da trên tay quất mạnh xuống dưới đất một cái:
"Mẹ kiếp có đi không? Cả đám muốn chết hả?"

Mọi người đồng loạt nhìn roi da quất xuống đất bị nứt một đường.
Cái roi da này sao mà có uy lực mạnh thế.

Đương nhiên mạnh rồi, Ngụy Vô Tinh đã dùng gió bao bộc lại mà.

Mọi người đồng loạt chạy ra ngoài Ngụy Vô Tinh nhảy lên con ngựa của mạnh phi thẳng chạy bằng Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện gọi bọn họ Lam gia chạy phía sau: "Nè mấy con!"

Lam Cảnh Nghi nói: "Ai con ngươi! Biết tụi này nhà ai không hả? Tưởng rửa mặt xong là có thể ra vẻ người lớn chắc?!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Được được được. Mấy ca ca. Thả tín hiệu đi, gọi cái tên, cái tên... Hàm Quang Quân nhà mấy người tới đây!"

Chúng tiểu bối gật đầu liên tục, vừa chạy vừa lục lọi người, chỉ chốc lát sau, Lam Tư Truy nói: "Khói màu tín hiệu... Đều đã bắn hết trong cái đêm ở Mạc gia trang rồi."

Ngụy Vô Tiện kinh hãi: "Sau đó các ngươi không bổ sung?!"

Khói màu tín hiệu này tám trăm năm cũng chẳng xài được một lần, Lam Tư Truy xấu hổ nói: "Quên mất."

Ngụy Vô Tiện hù dọa nói: "Này mà cũng có thể quên? Để Hàm Quang Quân của các ngươi biết là đẹp mặt!"

Mặt Lam Cảnh Nghi xám như tro: "Tiêu, lần này chắc bị Hàm Quang Quân phạt chết mất..."

Ngụy Vô Tiện: "Phạt. Nên phạt! Không phạt không biết nhớ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net