Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tinh nhíu mày nhìn đến nghiêm túc.

Trái tim của Kim Lăng đập nhanh.
Sợ rằng hai người xem một hồi lại thành ra ôm mặt ngã ra phía sau.

Ngụy Vô Tiện a một tiếng. Ngụy Vô Tinh đẩy Ngụy Vô Tiện ra sau đó nói:
"Được rồi hôm nay ta sẽ đích thân dạy cho một thứ cần thiết cho các ngươi"
"Từng đứa xếp thành hàng từ từ xem ở ngoài có gì đi"

Một lát sau, cả đám giống như u mê xem vậy đó tranh nhau xem người bên ngoài đang làm gì.

Ngụy Vô Tinh đẩy ra một bên:
"Xem xong rồi thành tránh ra, ta hỏi một chút"

Ngụy Vô Tinh: "Cô nương cô là người nói với ta từ nãy giờ đúng không?"

Cô nương bên ngoài A A Ư Ư vài tiếng.

Ngụy Vô Tinh nhíu mày thật chật.

Ngụy Vô Tiện sau khi giảng đạo với đám tiểu bối xong quay sang Ngụy Vô Tinh.

"Muội hiểu cô nương bên ngoài nói gì không?"

Ngụy Vô Tinh nhẹ nhàng nói một từ: "Đi"

Ngụy Vô Tiện: "Đi? Đi đâu?"

"Sao lại là từ đi"

"Từ đi có nghĩa gì? Chạy đi hay là đi ra khỏi đây?"

Đám tiểu bối xì xào bàn tán, cô nương ở ngoài cũng đi mất.

"Nhìn kìa bên ngoài có người"

Nhìn người bên ngoài Ngụy Vô Tinh im lặng để Ngụy Vô Tiện xử lí.

Đám tiểu bối nhìn hai người giấy đánh với tẩu thi.

"Có phải các ngươi thấy đáng sợ nhưng cũng phấn khích. Lần đầu chúng ta thấy cũng có cảm giác nhưng vậy"

Ngụy Vô Tinh gõ đầu tên nói câu đó.
"Tuy rằng nó rất lợi hại nhưng mà không phải ai cũng luyện được đâu. Đang tu tiên thì lo tu đi"

Ngụy Vô Tinh chỉ chỉ cây kiếm bị lộ ra dùng khẩu hình hỏi: Đây là kiếm gì?

Kim Lăng cũng dùng khẩu hình trả lời: "Sương Hoa"

Ngụy Vô Tiện: Sương Hoa-Hiểu Tinh Trần.

Cả đám tiểu bối gật lấy gật để.

Hiểu Tinh Trần còn chưa biết hắn đã bị người ta nhìn thấu thân phận, sờ sờ mò mò cầm lấy Sương Hoa của hắn. Ngụy Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt kéo miếng vải đen đã trượt xuống lên. Hắn mò thấy Sương Hoa rồi, gật đầu nói: "Cám ơn đã cứu giúp, ta đi trước."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi trúng thi độc. Ở lại đi."

Hiểu Tinh Trần: "Nặng lắm sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Rất nặng."

Hiểu Tinh Trần: "Nếu đã rất nặng, cần gì phải ở lại? Dù sao thì cũng đã chẳng còn thuốc chữa, không bằng nhân dịp chưa thi hoá, giết thêm vài con tẩu thi."

Nghe hắn nói không đếm xỉa tới sống chết, máu nóng của Lam Cảnh Nghi dâng lên: "Ai nói không có thuốc nào cứu được? Ngươi ở lại! Hắn sẽ chữa khỏi cho ngươi!"

Ngụy Vô Tiện: "Ta? Xin lỗi, người ngươi nói là ta hả?" Thật sự là không tiện nói ra, trúng độc quá nặng, hít quá nhiều bột phấn thi độc, cháo gạo nếp cũng không có tác dụng.

Hiểu Tinh Trần nói: "Ta đã giết không ít tẩu thi trong thành này, chúng nó vẫn luôn đi theo ta, chốc lát nữa sẽ có thêm một nhóm mới tới đây. Ta ở lại, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị bầy xác đó nhấn chìm."

Ngụy Vô Tiện: "Các hạ có biết kẻ đã biến Nghĩa thành trở nên như vậy là ai không?"

Hiểu Tinh Trần lắc đầu nói: "Không biết. Ta chỉ là vân du đ... Vân du đến đó, biết dị tượng nơi đây, nên mới vào thành săn đêm. Số lượng hoạt thi tẩu thi năng lực mạnh có trong thành này, các ngươi chưa lĩnh giáo đâu. Sau khị bị chém giết, bột phấn độc trên người chúng nó sẽ tuôn ra, dính vào người lập tức trúng độc. Nếu không chém giết, bọn chúng sẽ nhào lên cắn xé, cũng sẽ trúng độc mà thôi. Cử động nhanh nhẹn, khó lòng phòng bị. Rất khó đối phó. Xin khuyên chư vị mau chóng rời khỏi đây. Ta nghe giọng các ngươi, trong đây có không ít tiểu công tử nhỉ?"

Vừa dứt lời, có tiếng cười hì hì âm hiểm của đôi chị em giấy kia từ ngoài cửa truyền vào. Lần này, tiếng cười chói tai đến mức trước nay chưa từng có.

Lam Cảnh Nghi vịn cửa nhìn qua khe hở, chợt quay lại lấy thân chắn khe cửa, trố mắt líu lưỡi nói: "Thiệt, thiệt, thiệt nhiều!"

Ngụy Vô Tiện: "Tẩu thi à? Nhiều là bao nhiêu?"

Lam Cảnh Nghi: "Chắc chắn hơn trăm, ta không rõ, nhưng đầy cả đường, hơn nữa càng ngày càng nhiều! Ta thấy hai người giấy kia đã sắp chịu hết nổi rồi!"

Nếu đôi người giấy gác cổng không thủ được, thì tẩu thi đầy đường ngoài cửa sẽ ồ ạt tràn vào cửa hàng này. Chém, sẽ trúng bột phấn thi độc, hơn nữa càng ra sức chém giết, độc tố sẽ di chuyển cực nhanh; Không chém, thì sẽ bị cắn xé đến chết. Hiểu Tinh Trần cầm kiếm định đẩy cửa bước ra, có lẽ là muốn dùng chút sức lực sắp tàn lụi kia chống chọi được lúc nào hay lúc đấy, thế nhưng gò má lại hiện lên hai luồng khí tím đỏ, rốt cuộc vẫn ngã ngồi xuống đất. Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi yên tâm ngồi đó đi. Sẽ giải quyết nhanh thôi."

Ngụy Vô Tinh đưa một tấm phù chưa vẽ cho ca ca mình.

Ngụy Vô Tiện không nói hai lời bắt đầu vẽ phù.

Ngụy Vô Tinh: "Tất cả ngừng thở lại một lúc đi"

Đám tiểu bối nghe lời ngừng thở. Ngụy Vô Tinh mở cửa ra, đám người giấy đồng loạt ra ngoài.

Ngụy Vô Tinh đóng cửa lại.
"Không ai trúng thi độc chứ?"

Đám tiểu bối lắc đầu.

Cùng lúc đó Ngụy Vô Tiện cũng đưa cháo cho Hiểu Tinh Trần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net