Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cục diện diễn ra nhanh đến mức Ngụy Vô Tinh cũng không kịp phản ứng.

Nàng bây giờ cũng không thể manh động được dù gì Ngụy Vô Tiện cũng nằm trong tay Tống Lam.

Hiểu Tinh Trần nói: "Người lớn nói chuyện với người lớn, mấy cậu bạn nhỏ ra ngoài hết đi."

Hắn ra hiệu với Tống Lam, Tống Lam lặng lẽ nghe lệnh, lùa mấy công tử thế gia ra ngoài.

Bên trong chỉ còn lại huynh muội họ Ngụy và Hiểu Tinh Trần.

Lí do hắn để Ngụy Vô Tinh ở lại chắc đã thấy Ngụy Vô Tinh chế trụ Tống Lam dễ dàng như thế nếu đi ra thì chắc chắn sẽ làm mối họa.

Ngụy Vô Tinh dựa vào tường nghe hai người nói chuyện không có ý tứ xen vào.

Vụ này ca ca nàng xử lí vẫn tốt hơn.

Đúng lúc này cửa lớn mở ra.

Ngụy Vô Tiện và Tiết Dương đồng thời lui về phía sau, rời khỏi chiếc bàn vuông, Tiết Dương còn nhanh tay lẹ chân cầm toả linh nang kia theo. Tống Lam một tay chống nhẹ lên bàn, trở mình lên không trung, hạ xuống mặt bàn, tiêu trừ sức mạnh, tiếp sau đó ngẩng phắt đầu lên, nhìn cửa, từng tơ máu màu đen bò lên trên hai gò má của y.

Ôn Ninh kéo một thân xích sắt, cắp theo sương trắng gió đen, nặng nề phá cửa mà vào.

Từ lúc Ngụy Vô Tiện thổi tiếng sáo đầu tiên, thì hắn cũng đã phát lệnh triệu hoán Ôn Ninh rồi. Ngụy Vô Tiện nói với hắn: "Ra ngoài đánh, chớ đánh nát. Coi chừng người sống, đừng để tẩu thi khác tới gần."

Ôn Ninh nhấc tay phải, một khúc dây xích vút sang đây, Tống Lam giơ phất trần đón đỡ, hai vật va chạm, quấn vào nhau. Ôn Ninh kéo xích lùi về sau, Tống Lam cũng không buông tay, cứ thế bị hắn kéo ra cửa. Chúng con cháu thế gia đã trốn vào phòng của một gian cửa hàng khác cạnh bên, ló đầu nhìn chằm chằm ra ngoài. Phất trần, xích sắt, trường kiếm, loảng xoảng leng keng, tia lửa tung toé. Chỉ cảm thấy hai cỗ hung thi này đánh nhau thiệt là hết sức hung hãn, chiêu nào chiêu nấy tàn nhẫn, từng cú đấm thấu thịt, nếu là hai người sống đánh tay đôi như thế, đã cụt tay mất chân, đầu nứt toác từ lâu rồi!

Ngụy Vô Tinh nhanh chóng lấy roi da quất về phía Tiết Dương.

Rầm. Cây cột phía sau Tiết Dương bị nứt hết một nửa.

Ngụy Vô Tinh tiếp tục cầm roi đấu với Giáng Tai và Sương Hoa mà Tiết Dương cầm.

Ngụy Vô Tiện đứng một bên suy nghĩ: Tiết Dương sử dụng song kiếm thành thạo thật.

Đúng lúc này Lam Vong Cơ cũng tới.

Ngụy Vô Tinh lui về phía sau.

Dù gì trong khi đánh nhau cầm roi cũng không thể thắng kiếm cứ để tên này cho Lam Vong Cơ.

Ngụy Vô Tiện và Ngụy Vô Tinh đi ra với đám tiểu bối.

Ngụy Vô Tiện: "Không ai trúng thi độc nữa chứ?"

Đám tiểu bối lắc đầu.

Bốn phương tám hướng vang tiếng bước chân.

Ngụy Vô Tinh trên tay xuất hiện một cây đàn, đó chính là Nguyệt Cầm.
"Tránh ra xa chỗ này một chút đi"

Ngụy Vô Tiện cùng đám tiểu bối lùi ra phía sau.

Ngụy Vô Tinh gãy lên một âm điệu chói tai nhưng lại không đến mức khiến cho người khác phải che tai lại.

Đám tẩu thi như bị cái gì đó chém qua đầu, tứ chi đều bị cắt lìa với thân mình.

Kim Lăng kinh ngạc thốt lên: "Thật lợi hại"

Cậu chỉ tưởng có Lam Vong Cơ, tiểu thúc thúc và cửu cửu lợi hại thôi. Không ngờ lại xuất hiện thêm một người chỉ cần vài âm điệu có thể khiến cho tẩu thi bị cắt lìa như vậy.

Nhưng mà trong lòng cậu luôn biết a di cũng rất lợi hại chỉ là a di không còn ở đây nên cậu không thấy thôi.

Nói đến a di, hình như lâu quá khiến cậu thậm chí quên mất khuôn mặt người rồi.

Bên tai lại vang lên tiếng gậy trúc "cạch cạch"

Oan hồ của cô gái đó lại tới. Ngụy Vô Tinh cất Nguyệt Cầm.
"Đi thôi"

Lam Cảnh Nghi: "Đi đâu?"

Ngụy Vô Tiện: "Đi theo tiếng gậy trúc kêu."

Kim Lăng hơi ngạc nhiên: "Ngươi bảo chúng ta đi theo một quỷ hồn? Ai biết nàng ấy sẽ dấn chúng ta đi đâu chứ?" Lúc đám con cháu tiên môn thế gia ra ngoài, điều đầu tiên nhận định chính là mấy thứ yêu ma quỷ quái hạng âm tà tuyệt đối không thể tin.

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng, nhất định phải đi theo nàng ấy. Sau khi các ngươi vào thành tiếng động này vẫn luôn đi theo các ngươi nhỉ? Các ngươi đi hướng vào trong, nhưng lại bị nàng kéo một mạch ra phía cửa thành, gặp phải bọn ta, lúc đó nàng đuổi các ngươi ra ngoài, là đang cứu các ngươi đấy!"

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Hơn nữa tối qua, rõ ràng là nàng muốn nói cho chúng ta biết điều gì đó mà biểu đạt không được. Lại còn, Tiết Dương vừa đến, nàng đã lập tức biến mất. Rất có thể, nàng đang tránh né Tiết Dương, nói chung, tuyệt đối không phải cùng nhóm với hắn.

"Tiết Dương?! Tại sao lại có Tiết Dương ở đây?!"

"Ài, thật khó giải thích, nói tóm lại. Kẻ đang đánh với Hàm Quang Quân ở trong kia, không phải Hiểu Tinh Trần, mà là Tiết Dương..."

Ngụy Vô Tinh cầm roi đánh tan màn sương để hiện rõ đường đi.
"Đi thôi không đi tẩu thi lại tới đó"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net