Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện: "Tối hôm qua"

Ngụy Vô Tinh nhìn qua:
"Lúc nào sao muội không biết?"

Ngụy Vô Tiện lấy tay xoa cái đầu nhỏ của Ngụy Vô Tinh:
"Muội ở cùng chỗ với sư tỷ làm sao mà muội biết được"

Ngụy Vô Tinh hất cái tay đang xoa đầu mình ra. Chỉnh sửa lại tóc của mình.

"Tối hôm qua... Tối hôm qua?!" Giang Trừng ngạc nhiên: "Vân Thâm Bất Tri Xứ có lệnh giới nghiêm cấm đi lại ban đêm, ngươi thấy y ở đâu? Sao ta không biết?"

Ngụy Vô Tinh nhìn Ngụy Vô Tiện chờ câu trả lời.

Ngụy Vô Tiện chỉ: "Ở kia."

Nơi hắn chỉ là một bờ tường cao cao.

Mọi người không còn gì để nói, Giang Trừng nghiến răng: "Ngươi vừa mới tới đã gây rắc rối cho ta rồi! Chuyện ra sao?"

Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Cũng đâu có gì. Lúc đến đây không phải chúng ta có đi ngang qua quán rượu "Thiên Tử Tiếu" hay sao, cơ mà đã bán sạch rồi. Tối qua ta trằn trọc không thôi, bèn xuống núi vào thành mang hai vò về. Cái này ở Vân Mộng đâu có được uống."

Ngụy Vô Tinh:"...."

Lúc nhỏ tuy rằng lúc đó Ngụy Vô Tiện ca ca nàng đã nhầm rượu thành nước sau đó uống sạch kể từ đó hình như ca ca nàng thường lén uống rượu bây giờ thành một kẻ nghiện rượu. Lỗi này do nàng đúng không ta?

Giang Trừng:"Vậy rượu đâu?"

Ngụy Vô Tiện: "Thì mới vừa nhảy qua bờ tưởng, một chân còn chưa bước vào đã bị y túm được."

Ngụy Vô Tinh:"...."
Bị nghiệp quật đó ca ca. Huynh tạo nghiệp quá hay sao vậy?

Một tên thiếu niên nói: "Ngụy huynh ngươi thiệt là xúi quẩy mà. Chắc là khi đó y vừa xuất quan đang tuần đêm, ngươi mới bị y tóm."

Giang Trừng nói: "Chưa tới giờ Mão, kẻ nào đi đêm đều không được vào, sao y lại cho ngươi vào?"

Ngụy Vô Tiện buông tay nói: "Bởi vậy y đâu có cho ta vào. Cứ muốn ta thụt một chân đã bước vô kia lại. Ngươi nói coi, này thì thụt cái kiểu gì, thế là hắn nhè nhẹ đi một hơi tới, hỏi ta đang cầm thứ gì trong tay."

Giang Trừng: "Rồi ngươi nói sao với y?"

Ngụy Anh: "Thiên Tử Tiếu! Chia ngươi một vò, coi như không trông thấy ta, có được không?"

Giang Trừng thở dài: "... Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu. Tội thêm một bậc."

Ngụy Vô Tinh lấy tay che trán mình lại:
"Huynh không xem gia quy hay sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện: "Có nhưng mà lúc đó quên"

Ngụy Vô Tinh:"...Căn bản là huynh không nhớ thì có"

Ngụy Vô Tiện cười hì hì: "Tính ca ca muội như thế nào muội biết mà"

Ngụy Vô Tinh:"...."
Hay quên, thích trêu chọc...OK muội hiểu.

Đám thiếu niên đồng thời nhao nhao nói:
"Thật là không thể tưởng nổi mà, gia quy nhà ai mà lại có hơn ba ngàn điều, lại còn không trùng lặp nữa chứ, cái gì mà "không được sát sinh trong khu vực, không được đánh nhau, không được dâm loạn, không được đi đêm, không được ồn ào, không được chạy nhanh - mấy cái này cũng được đi. Lại còn có vụ "không được cười vô cớ, không được ngồi với tư thế không đoan trang, không được ăn quá ba bát cơm"..."

Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Gì chứ, đánh nhau cũng cấm?"

Ngụy Vô Tinh gật đầu.
Còn không được nói dối, không được vô lễ với trưởng bối, không được đổ tội người khác vân vân và mây mây.

Ngụy Vô Tinh giọng nói cứng ngắt nhìn Ngụy Vô Tiện:
"Ca ca của ta ơi! Đừng nói với muội là huynh đi đám nhau với người ta rồi nhé?!"

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Đánh rồi. Còn làm đổ một vò Thiên Tử Tiếu nữa."

Ngụy Vô Tinh:"...."
Tốt lắm ca ca của ta một hôm đã phạm hơn ba điều cấm phá vỡ kỉ lực khi đi học của muội muội rồi.

Nhớ lúc đó khi còn đi học Ngụy Vô Tinh thường hay cúp tiết, bỏ học, không thuộc bài, không hiểu bài, chọc phá thầy cô nhưng mà không bao giờ trong một buổi học phạm quá ba điều, cùng lắm là hai điều.

Cứ tưởng mình là đứa phá hoại nhất ai ngờ ca ca xin nhận một lại của bổn muội muội này.

Giang Trừng nói: "Chẳng phải ngươi mang theo hai vò sao, còn một vò đâu rồi?"

"Uống rồi."

Giang Trừng cảm thấy đau đầu, dự cảm không ổn: "Uống ở đâu?"

Ngụy Vô Tinh cũng cảm thấy có điều gì đó xảy ra.

"Uống ngay trước mặt y. Ta nói: "Được rồi, trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, vậy ta không vào, đứng trên tường uống, vậy không coi là phá luật ha". Rồi tu một hơi cạn sạch trước mặt hắn luôn."

"... Sau đó?"

"Sau đó lao vào đánh."

Ngụy Vô Tinh đi đến vỗ lên vai Ngụy Vô Tiện:
"Chúc mừng huynh đã bị kéo vào danh sách đen"

Ngụy Vô Tiện không hiểu: "Danh sách đen là gì?"

Ngụy Vô Tinh: "Ách, là bị người ta khá không thích rồi đó. Nằm trong vùng cần để ý"

Ngụy Vô Tiện gật đầu.

"Ngụy huynh ngươi muốn chết hả! Lam Trạm chưa từng ăn phải thiệt thòi lớn như vậy đâu, có lẽ y đã để mắt ngươi rồi đó. Ngươi nên cẩn thận thì hơn, tuy Lam Trạm không cùng nghe học với chúng ta, nhưng ở Lam gia này, y chính là chưởng phạt!"

*Chưởng phạt: Người nắm giữ việc xử phạt.

Ngụy Vô Tinh cũng nói:
"Nghe nói y làm từ năm mười lăm tuổi. Ca ca nhớ lúc đó đừng tìm muội"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net