Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Tư Truy kính cẩn nói: "Vâng. Vừa săn đêm trở về sáng nay. Không kịp thông báo."

Lam Hi Thần đứng dậy: "Đến Minh thất? Chuyện gì? Còn phải kêu Hoài Tang nữa."

Lam Tư Truy: "Hàm Quang Quân vẫn chưa nói cho ta biết là chuyện gì. Chỉ bảo, nhất định phải mời ngài và Nhiếp Tông Chủ cùng đi."

_______________

Ngụy Vô Tinh đứng phía sau nghe bốn người đối thoại.

Cuối cùng cũng không thu được kết quả gì.

Máu lười của Ngụy Vô Tinh lại lên cả buổi chiều điều nằm trong phòng ngủ, ngủ và ngủ.

Hội Thanh Đàm của bách gia trên đài Kim Lân, nháy mắt đã tới.

Tiên phủ của các đại thế gia hầu hết đều xây ở nơi non xanh nước biếc, mà đài Kim Lân của Lan Lăng Kim thị lại tọa lạc ở chốn phồn hoa nhất trong thành Lan Lăng. Con đường chính dẫn lên đài bái phỏng là một liễn đạo dài đến hai dặm men theo sườn núi, chỉ mở ra phục vụ những dịp lễ lớn như khai tiệc hay tổ chức hội Thanh Đàm. Theo quy tắc của Lan Lăng Kim thị, đường này không được phép đi nhanh, hai bên liễn đạo đầy những bức tranh và phù điêu rực rỡ, đều là sự tích hay trong cuộc đời các gia chủ và danh sĩ Kim gia, trên đường đi sẽ có môn sinh Lan Lăng Kim thị vừa điều khiển xe vừa giảng giải rành mạch.

Ngụy Vô Tinh đi theo ca ca mình và Lam Vong Cơ.

Đi thì đi theo đó nhưng lại ngáp ngắn thở dài. May là có khăn che mặt nếu không hình tượng một lời khó nói hết.

Giang Trừng ánh mắt đã chuyển sang Ngụy Vô Tiện, dùng khẩu khí giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra một thanh phi kiếm xuyên qua người hắn, nói: "Ngày xưa hai người ra ngoài chơi hình như cũng không bao giờ mang theo kẻ rảnh rỗi vô sự, lần này xảy ra chuyện gì mà lại phá lệ thế? Đây là vị danh sĩ tài giỏi nào, liệu có thể giới thiệu cho Giang mỗ biết được không?"

Ngụy Vô Tinh im lặng liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện.

Đúng lúc này, chợt nghe một người cười nói: "Nhị ca, sao huynh không nói trước cho ta biết Vong Cơ cũng muốn đến chơi?"

Chủ nhân của đài Kim Lân, Liễm Phương tôn Kim Quang Dao đích thân ra đón.

Hai huynh muội họ Ngụy im lặng đánh giá.

Kim Lăng bám theo sau Kim Quang Dao, cậu ta vẫn không dám một mình đến gặp Giang Trừng, nấp sau lưng Kim Quang Dao lẩm bẩm chào: "Cữu cữu."

Giang Trừng đanh giọng quát: "Ngươi còn biết gọi ta là cữu cữu à!"

Kim Lăng vội vàng kéo vạt áo sau của Kim Quang Dao, Kim Quang Dao dường như chính là một người sinh ra chỉ để hóa giải mâu thuẫn, nói: "Ấy, Giang tông chủ, A Lăng đã biết sai từ lâu rồi, mấy ngày qua nó sợ ngài phạt đến nỗi không buồn ăn cơm. Trẻ con bướng bỉnh, ngài thương nó nhất, đừng so đo với nó mà."

Kim Lăng vội nói: "Phải phải phải, có tiểu thúc thúc làm chứng, mấy ngày nay cháu ăn không ngon miệng!"

Giang Trừng mỉa: "Ăn không ngon miệng? Thần sắc tươi tỉnh thế này, e là cũng chẳng thiếu ăn bữa nào!"

Kim Lăng còn muốn cãi, chợt liếc mắt nhìn đến Ngụy Vô Tiện và Ngụy Vô Tinh đứng sau lưng Lam Vong Cơ, ngạc nhiên vô cùng, buột miệng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?!"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Đến ăn chực."

Ngụy Vô Tinh: "Nhàm chán, đến ăn ké"

Kim Lăng:"...."

Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tinh.
Tên này mình không đoán được rốt cuộc hắn là ai. Tên này có liên quan gì đến Ngụy Vô Tinh.

Ngụy Vô Tinh đứng bên cạnh chỗ ngồi của Ngụy Vô Tiện không có ý tứ ngồi xuống giống như một hộ vệ đang đứng đó thôi.

Có cô nương muốn rót rượu Ngụy Vô Tinh cũng dành luôn rót cho Ngụy Vô Tiện.

Trong lúc rót Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng hỏi:
"Muội đang làm gì?"

Ngụy Vô Tinh cũng nhỏ giọng đáp: "Làn hộ vệ cho huynh đó. Muội đang đóng giả. Im lặng và diễn theo đi"

Ngụy Vô Tiện hết cách.

___________________

Ngụy Vô Tinh tạm thời giả làm hộ vệ của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện đi đâu nàng đi theo đến đó.

Ngụy Vô Tiện hình như đi tìm ai. Đến khi đi ngang qua một toà đình, trong hòn non bộ ở một góc vườn hoa bỗng có người nhảy ra, nói: "Nè!"

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Ha! Tìm được rồi. Hắn xoay người, cất giọng âm u: "Nè cái gì mà nè, không lễ phép gì cả. Lần trước khi chúng ta chia tay vẫn còn thân thiết lắm cơ mà, lần này gặp lại nhau sao nỡ tuyệt tình đến thế. Ngươi làm con tim ta nhói đau."

Ngụy Vô Tinh:"...."

Kim Lăng toàn thân nổi da gà, quát: "Mau ngậm miệng lại cho ta! Ai thèm thân thiết với ngươi chứ! Chẳng phải từ lâu ta đã cảnh cáo ngươi không được phép đeo bám người nhà chúng ta rồi à, sao ngươi còn dám quay lại!"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Trời đất chứng giám, ta vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo Hàm Quang quân, thiếu điều bảo hắn cầm sợi dây thừng trói chặt ta vào người hắn, con mắt nào của ngươi trông thấy ta đeo bám người nhà ngươi? Đeo bám cữu cữu ngươi ấy à? Rõ ràng là hắn đang đeo bám ta cơ mà."

Kim Lăng nổi giận: "Ngươi cút mau! Cữu cữu ta chỉ hoài nghi ngươi thôi! Ngươi bớt tán nhăng tán cuội đi, đừng tưởng ta không biết ngươi vẫn chưa hết tà tâm, muốn..."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net