Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Mộng nhiều hồ nhiều nước, sinh ra nhiều thuỷ tuý, người nhà họ Giang thật sự nắm chắc việc này, Giang Trừng cũng có tâm bù đắp mặt mũi mà Vân Mộng Giang thị ném mất trước mặt Lam gia, nói: "Không sai, Trạch Vu Quân, chúng tôi nhất định có thể giúp đỡ được."

"Không cần. Cô Tô Lam thị cũng..." Lam Vong Cơ còn chưa dứt lời, Lam Hi Thần đã cười nói: "Cũng được, vậy cám ơn. Chuẩn bị chút rồi lên đường thôi. Hoài Tang có thể đi cùng chứ?"

Nhiếp Hoài Tang tuy muốn đi theo tham gia trò vui, nhưng đụng phải ánh mắt của Lam Hi Thần liền nhớ tới đại ca của mình, lòng hoảng sợ, không dám ham chơi, nói: "Ta không đi đâu, ta trở về ôn tập..." Làm màu như thế, hi vọng lần sau Lam Hi Thần có thể nói vài câu hay ho trước mặt đại ca gã. Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng thì lại trở về phòng chuẩn bị.

Ngụy Vô Tinh thì đứng một bên chờ cách khá xa đám đệ tử mặc đồ tang này.

Trên tay cầm thêm quyển sách lúc nãy chưa đọc hết đọc tiếp trong lúc chờ.

Lam Vong Cơ dõi theo bóng lưng hai người bọn hắn, nhíu mày không rõ: "Sao huynh trưởng lại dẫn bọn họ theo? Trừ ma không phải chuyện cười đùa giỡn hớt."

Lam Hi Thần nói: "Thủ đồ và con trai độc nhất của Giang Tông chủ ở Vân Mộng thường có tiếng lành, không nhất định chỉ biết cười đùa giỡn hớt. Ngụy cô nương cũng đang trông ca ca mình nữa mà. Ta thấy Ngụy cô nương chắc chắn không để ca ca mình xảy ra chuyện gì đâu"

Lam Vong Cơ không ý kiến nữa, mặt lại đầy vẻ "không dám gật bừa".

Lam Hi Thần lại nói: "Hơn nữa, ngươi cũng đâu phải không muốn cho hắn đi?"

Lam Vong Cơ ngạc nhiên.

Lam Hi Thần nói: "Ta nhìn vẻ mặt của ngươi, rất giống muốn cho đại đệ tử của Giang Tông chủ đi cùng, vì lẽ đó nên ta mới đồng ý."

Trước nhã thất, im lặng như đóng băng.

Mấy tên môn sinh ở bên thầm nghĩ, thiệt là vĩnh viễn cũng chẳng biết Trạch Vu Quân rốt cuộc làm thế nào mà nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Lam Nhị công tử nữa, quả nhiên là huynh đệ ruột mà...

Một hồi sau, Lam Vong Cơ mới gian nan nói: "Tuyệt đối không có chuyện này."

Ngụy Vô Tinh gấp quyển sách lại bỏ vào nạp giới đi lại chỗ cũ đứng như không có chuyện gì xảy ra.

Vì sao lúc nãy tránh xa chỗ này ư? Là vì nụ cười Trạch Vu Quân quá sáng chói chuẩn hiệu kem đánh răng P/S.

Lam Vong Cơ muốn nói nữa nhưng Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng cũng tới.

Ngụy Vô Tiện ném cây kiếm cho Ngụy Vô Tinh:
"Muội đó kiếm của mình không giữ mà lại đưa ta"

Ngụy Vô Tinh cằm kiếm liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện ngụ ý:
"Huynh thừa biết đây vốn không phải kiếm của ta"

Ngụy Vô Tiện nhướng mày:
"Huynh đương nhiên biết chứ. Dù gì muội cũng đâu có sử dụng Phong Vân đâu đúng không?"

Ngụy Vô Tinh lấy kiếm đeo lên phía sau mình.

Phong Vân là một cây quạt mà Ngụy Vô Tinh vô tình tìm được.

Cây quạt đang được đem ngay hong của Ngụy Vô Tinh cùng với chuông bạc Giang thị.

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. Thay lá thành hình đám mây, sợi dây đỏ thành chuông bạc Giang thị)

Lí do mà Ngụy Vô Tinh ít sử dụng là uy lực quá lớn. Phong Vân có thể hóa thành kiếm và quạt theo suy nghĩ của người sử dụng.

Ngụy Vô Tinh vốn không phải chủ nhân của nó vì hôm đó tay vốn bị chảy máu nên máu rơi dính Phong Vân thế là nhỏ máu nhận chủ.

Cuối cùng mọi người cũng ngự kiếm đi.

Trấn nơi Thủy quỷ quấy phá tên là Thải Y, cách Vân Thâm Bất Tri Xứ hơn hai mươi dặm.

Thải Y trấn có đường thuỷ nối liền, không biết là do hệ thống sông ngòi dày đặc, hay là nhà dân đông đúc ở đôi bờ đường thuỷ mà trông toà thành nhỏ này giống như một mạng nhện. Tường trắng ngói xám, trong con sông đông nghịt thuyền và giỏ giỏ gùi gùi, nam nam nữ nữ. Hoa cỏ rau quả, bánh ngọt trúc khắc, đậu trà bông tơ buôn bán dọc theo sông.

Cô Tô ở nơi Giang Nam, giọng nói lọt vào tai đều mềm mềm mại mại. Hai chiếc thuyền đối diện đụng vào nhau, làm đổ mấy vò rượu gạo nếp, hai bên chủ thuyền tranh luận với nhau không chút nóng nảy. Vân Mộng nhiều hồ, nhưng không có kiểu trấn nhỏ vùng sông nước thế này. Ngụy Vô Tiện nhìn mà ngạc nhiên, bỏ tiền ra mua hai vò rượu gạo nếp, đưa một vò cho Giang Trừng, nói: "Người Cô Tô nói năng điệu đà. Này chẳng phải đang cãi nhau, muốn coi thì tới Vân Mộng xem người ta cãi lộn thế nào! Có thể hù chết bọn họ ấy chứ... Lam Trạm ngươi nhìn ta làm gì, không phải ta nhỏ bụng không mua cho ngươi đâu, người nhà các ngươi chẳng phải là không thể uống rượu hay sao."

Ngụy Vô Tinh ngồi cùng thuyền với Ngụy Vô Tiện gật đầu.

Vân Mộng cãi nhau có thể nói là đáng sợ y như mấy bà hàng sớm gần nhà Ngụy Vô Tinh cãi nhau về con cháu nhà mình đánh nhau vậy đó.

Không nán lại lâu, ngồi lên mười mấy chiếc thuyền nhỏ hẹp, chèo tới nơi thuỷ tuý tụ tập. Dần dần, nhà dân hai bên bờ sông ngày càng ít đi, đường sông cũng trở nên yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net