Chương 18 : Ambrose.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý: Nhớ đọc lại chương 12 của truyện vì chương 18 sẽ có tình tiết cũ, cần đọc lại để nắm rõ hơn.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Kì thi Thánh nhân giữa ba trường phép thuật Walkis, Saint Airs và Easton cuối cùng cũng đã tới. Các học sinh bên trường Walkis đã chơi xấu khi đã lén lút đánh hạ hết toàn bộ học sinh đại diện cho trường Saint Airs đi thi đấu. Trường Saint Airs đã nhường lại xuất thi cho học sinh bên trường Walkis.

Thế là từ 3, bên Walkis đã có tận 6 học sinh tham gia. Nhưng trường Easton cũng không chịu để yên, họ đã cử Macaron Margarette, Abyss Razor và Abel Walker đi để cân kèo hơn với trường Walkis.

Lúc chạm mặt nhau, Domina đi lướt qua Mash, thì thầm với cậu với tông giọng đầy khẳng định và thách thức.

"Mash, mày cứ đợi ở đó đi. Tao sẽ chính tay loại bỏ mày, tình thương của cha và tình yêu của mẹ, tao sẽ dành lấy tất cả"

Đi được một đoạn, Lance quay sang nhìn Mash, tò mò xem Domina đã nói gì với Mash mà trông cậu ta nãy giờ lại xị mặt ra như vậy.

"Nè Mash, ông anh kia của cậu đã nói gì với cậu vậy Mash?"

Mash đưa mắt nhìn xuống đất, vẫn là vẻ mặt vô cảm như thường ngày. Dường như trông chẳng muốn đáp lại câu hỏi của Lance.

Dot nhanh nhảu nói ngay là chắc chắn cái tên kia đã nói gì đó đe dọa tới Mash rồi.

"Nhưng mà là phải đe dọa thế nào mới khiến thằng Mash tối mặt thế nhở?"

Cả hai cùng quay ra nhìn Mash, cậu ta vẫn như đi với cái mặt âm trầm của mình.

"Dot với Lance nè,....bộ tui có mẹ hả?"

Dot và Lance có chút khó hiểu nhìn Mash, không hiểu sao thằng ngố su kem này lại đột nhiên hỏi vậy.

"Thế mày chui ra từ ống cống à? Sao mà hỏi ngu thế, mày đương nhiên là có mẹ rồi" Lance là người trả lời Mash đầu tiên.

"Nay mày hơi bị ngộ nha Mash"-Dot.

Từ sáng đã vậy, Mash lúc thì cứ đứng đơ ra một chổ lúc thì hứng khởi đi làm việc này việc kia một cách bất thường, dù biết hôm nay là một ngày trọng đại nhưng phản ứng và hành vi này của Mash cũng quá kì lạ đi rồi a.

"Ồ..." Mash với giọng dường như có có chút suy tư gì đó.

Bỗng mặt Dot hơi trầm đi, như vừa nghĩ đến điều gì đó, cậu ta từ từ bước về phía Mash, đặt hai tay lên vai cậu, nói với giọng lớn.

"Mash, tui xin lũi ông!"

"H-hả?" Giờ đến lượt Mash khó hiểu nhìn Dot, sao tự nhiên lại xin lỗi.

"Tui xin lũi!!!" Dot trong lòng cảm thấy tội lỗi vô cùng, cậu vừa nãy đã quen mém mất là thằng Mash này không có mẹ, từ nhỏ đến lớn chỉ sống với ông bố già trong núi. Dot sợ mình sẽ làm tên não su kem này buồn, mà tên này mà buồn cái cậu lại sợ Mash sẽ mình ăn đấm đến nát luôn cả cái ảnh đại diện của mình và cả Lance vì tội ăn nói hàm hồ.

"Dù không biết là chuyện gì nhưng ông không cần phải xin lỗi vậy đâu Dot"

"Trông mày như thằng đần vậy Dot" Tiếng của Lance cất lên, cậu quay ra lườm tên siscon kia cháy mắt.

Tao đang cố cứu hai chúng ta đấy! Tên cuồng em gái chết tiệt kia!!!

Để chắc hơn, Dot đã mời Mash một chầu su kem, tất nhiên là nghiện su kem đã đồng ý. Mash vốn không cảm thấy buồn gì khi nhắc đến mẹ của mình, chỉ là cậu có chút tò mò và hiếu kì vì chưa từng biết mẹ của mình là ai thôi.

Nếu được, cậu rất muốn có thể được gặp mẹ của mình một lần.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Tại lâu đài Magol, Vy vẫn khá là nhàn rỗi khi sống ở đây, cơm nước có người hầu phục vụ, được cho không gian riêng tư, ngoại trừ việc cô bị giới hạn phạm vi đi lại và phải dành thời gian cho Innocent Zero thì còn lại cũng khá thoải mái.

Khoảng thời gian ở đây, cô cũng phát hiện ra cái tên phản diện này cũng có mấy sở thích tao nhã, thú vị ghê. Đến giờ cô vẫn chưa quên được cái hình ảnh Innocent Zeo tự tay xuống bếp mặc cái tạp dề hồng cách sen nấu cơm cho cô ăn.

Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã 9 giờ 15 rồi à? Chắc bây giờ tên phản diện kia đang nhốt mình trong vẽ tranh rồi, nhân cơ hội tìm hiểu cấu trúc lâu đài rồi đợi thời cơ để trốn thoát khỏi đây mới được.

Khi có thời gian rảnh, cô thường tiêu nó cho sở thích cá nhân, nhưng điều được ưu tiên hơn bấy giờ chính là tìm con đường thoát ra khỏi đây, cô cần tìm cách quay về với nhóm Mash để bàn kế hoạch chiến đấu.

...

Lúc này, trong một căn phòng tối, chỉ có vài ba ngọn đèn nhỏ thắp sáng trong căn phòng. Innocent Zero ngồi ở chính giữa căn phòng, nhìn qua thì căn phòng này chứa rất nhiều bức tranh, hầu hết các bức tranh được vẽ đều là hình của những cô gái trẻ.

Innocent Zero hắn cẩn thận tỉ mỉ chăm chuốt cho một bức tranh, một lúc sau hắn mới ngừng tay không vẽ nữa, ngắm nhìn bức tranh mình vừa hoàn thành xong.

"Xong, hoàn hảo, bức tranh thứ 134"

Thoải mái nhìn bức tranh được một lúc, hắn từ từ dọn dẹp đống cọ và màu vẽ đi, sắp xếp lại các bức vẽ khác sao cho gọn gàng và có trình tự nhất có thể. Sau khi hoàn thành xong việc dọn dẹp thì hắn cũng rời đi.

Hắn vừa chỉ mới bước chân ra ngoài cửa được nửa bước thì chợt dừng chân lại, lia mắt qua bên trái, nơi đó hắn nhìn thấy một bức tranh được gặp ở một nơi góc khuất tối tăm ít ai để ý đên.

Bức tranh ấy với một tấm vải che nên không thể nhìn thấy rõ được là nó có nội dung gì.

Bước đến chỗ bức tranh đó, toan lấy tay chỉnh lại tấm vải che đang bị lệch thì tấm vải che lại bất ngờ tuột  xuống, để lộ hoàn toàn nội dung bên trong.

Thấy được nội dung của bức tranh, tâm tình đang tốt của hắn lại trùng xuống, mặt mày trở nên tối đi. Sau khi chỉnh lại tấm vải che xong thì hắn đã dứt khoát rời, cẩn thận khóa cánh cửa lại bằng chốt đặc biệt.

Hắn nhanh chân đi ra khỏi nơi đó, nghĩ về người thương được đợi hắn ở vườn hoa để cùng thưởng trà, tâm trạng của hắn cũng vì thể mà tốt trở lại, vui vẻ đến vườn hoa, nơi mà người thương đang đợi hắn ở đó.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Tại Bộ phép thuật.

"Cấp báo! Cấp báo! Có quái vật tấn công rìa các thành phố!" Tiếng hét của một nhân viên đang làm tại bộ phép thuật vang lên.

Ngay sau đó là hàng loạt tiếng chuông gọi điện cấp báo về vụ việc có quái vật đang tấn cống người dân ở rìa thành phố vang lên khắp nơi tại bộ phép thuật.

"Cảnh sát khu vực đã nhanh chóng được điều đến để xử lí tình hình, nhưng vẫn chẳng thể nào áp chế được bọn chúng"

Sophina vừa đi vừa nói, cố gắng đi đến nơi có quái vật tấn công nhanh nhất có thể cùng Tsurara.

Quái lạ thật, sao quái vật lại tự dưng tấn công. Không lẽ nào là do Innocent Zero hay sao?

Các thánh nhân lập ra thành 4 nhóm, mỗi nhóm 2 người, chia ra thành nhiều hướng để tấn công lũ quái vật. 

Sophina và Tsurara đã nhanh chóng đến được điểm tấn công của lũ quái vật đó, họ khá dễ dàng xử lí lũ quái vật này.

"Cũng không khó khăn lắm nhỉ Sophina?"

Bùm!!!

Một tiếng nổ lớn dữ dội vang lên, Sophina bị tấn công bất ngờ, khó khăn dùng sách chống đỡ lại.

Lực đòn mạnh quá!

 Tsurara ở đắng xa rất bất ngờ với tình huống vừa rồi, vội đi đến để yểm trợ cho Sophina.

"Sophina! Chị còn ổn chứ!?"

"Tôi ổn, tôi vẫn chống chịu được đòn đó"

Hai người cố gắng nhìn về phía mà tia sáng kia vừa phóng tời với thái độ vô cùng cảnh giác.

"Là kẻ nào!?"

Trong làn khói mờ mịt, một bóng hình từ từ xuất hiện đi về hướng họ. Không rõ là nam hay nữ, nhưng nếu ai mắt tinh nhìn kĩ một chút thì sẽ thấy rằng hình bóng kia có chút giống nữ.

"Xin lỗi vì màn xuất hiện không mấy nhẹ nhàng của chúng tôi, thưa hai thánh nhân a~"

Giọng nói nghe rất hòa nhã, không khó để nhận ra chủ nhân của giọng nói này là một có gái, nghe qua còn có vẻ như là còn rất trẻ nửa.

Người vừa bước ra, đúng quả thật là một thiếu nữ với mái tóc đen và đôi mắt hồng bước ra từ làn khói xám xịt.

"Xin tự giới thiệu ta tên là Kuziko Ambrose, rất hạnh hạnh được gặp"

Vừa nói dứt xong câu đó, Kuziko liền tấn công Sophina và Tsurara bằng một làn mưa băng. Tsurara phản ứng kịp trước đòn tấn công bất ngờ lần hai đó, dựng một màn chắn băng cản lại tất cả các đòn tấn công.

"Cùng là hệ băng ư?!"

Cùng lúc đó, Agito và Renatus bị tấn công bất ngờ của kẻ tự xưng là Nijikori Ambrose.

"Kẻ này ấy vậy mà lại bằng hệ băng giống với Tsurara" Renatus cố gắng hồi phục lại phần cánh tay vừa bị Nijikori phóng băng gặm mất của mình.

Agito lôi con rồng của mình ra để đối phó với Nijikori. Nhưng hắn ta, Nijikori rất nhanh, thoắt cái đã né được đòn tấn công của con rồng lớn mà mà áp sát lại chỗ của Agito.

"Con rồng ấn tượng đấy" Hắn giơ một ngón tay toan tính cắt Agito ra lằm đôi thì may mắn anh ta đã được Renatus lôi đi chỗ khác an toàn hơn. Né kịp thời đòn năng lượng ánh sáng đó.

Ở phía của Orter và Ryoh, hai người cũng bị kẻ tự xưng là Hawaji Ambrose tấn công bất ngờ bằng những đòn quyền và tốc độ tấn công mà tưởng như là dịch chuyển tức thời.

"Hai ngươi dựa vào khí tức thì ắt hẳn là rất mạnh nhỉ? Nào! Đấu với ta một trận thật thoải mái đi.

Chỗ của Rayne và Kaldo thì gay hơn, họ bị tận hai kẻ phục kích là Shazuri Ambrose và Shazuro Ambrose.

Shazuri nhìn hai người Rayne và Kaldo, nói với anh trai mình với một giọng nhàm chán.

"Thiệt là, mới được ra ngoài có tí thì đã bị anh cả bắt đi đánh nhau rồi"

"Có sao đâu Shazuri, ra ngoài khởi động tí thôi ấy mà" 

"Nhưng em ghét việc quần áo em bị bẩn do chiến đấu lắm"

Hai anh em kia thản nhiên nói chuyện mà chẳng hề để tâm đến sự hiện diện của Rayne và Kaldo đang đứng trước mặt họ.

"Họ là anh em à Kaldo?"

"Chắc vậy"

Rayne không thích lòng vòng, trực tiếp phi hai thanh kiếm to tổ bố mỗi người một cây cho anh em Shazuro.

Shazuri chỉ liếc nhìn với vẻ không quan tâm, chỉ với một cái hất tay, cô nàng đã có thể trả thanh kiếm lại về cho chủ nhân của nó.

"Kế hoạch của anh cả, bắt đầu rồi nhỉ?" Giọng nói của hai anh em vang lên đều nhau.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Ở lâu đài Magol, tại khi vườn hoa nhỏ của lâu đài. Vy và Innocent Zero đang tận hưởng một buổi tiệc trà với nhau.

Chắc thế, Vy nhìn Innocent Zero. Hắn ta trông có vẻ mất tập trung, có vẻ như đang nghĩ gì đó. Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết sự can đảm ra ngoài để hỏi hắn.

"Ngài sao thế ạ? Tôi thấy ngài hơi mất tập chung..."

Hắn giật mình, nhìn cô. Mở miệng ra xin lỗi.

"Thứ lỗi cho ta, tại hôm nay là gặp tí chuyện không vui thôi ấy mà"

"Là vậy à..." Cô cũng không tiếp tục hỏi nữa, tiếp tục thưởng thức trà bánh ngon lành ở đây.

Hắn nhìn cô như đang suy tư điều gì đó. Ước gì, hắn có thể mãi nhìn thấy dáng vẻ tươi tắn vô tư của cô như thế này. Lúc nãy, hắn đã nghĩ đến một thứ. Là bức tranh kia, là bức tranh với một cô gái bị chôn vùi trong đống đất cát. Và dưới cùng, ở giữa khung của bức tranh có khắc tên của người con gái trong bức tranh đó.

"Dolia Ambrose..."

End.

Tác giả: Kazusa.

Mấy nay tui sủi lâu quá rồi, giờ mới quay lại nè. Xin lỗi các độc giả nhiều nha, lí do mà tác giả bận như vậy một phần là do bận học, phần nhiều còn lại là do đang hợp tác với một tác giả khác để lên ý tưởng cho truyện sau này (dù thực tế thì tui toàn là người bón idea cho người ta).

Bye!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net