Chương I: Tình Nhân Thảo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tình nhân thảo. Gieo tơ tình nhưng không gặt được nhân duyên.

...

..

.

   Trong nhân gian có vô vàn loại kỳ hoa dị thảo, hạt giống Tình Nhân Thảo là một trong số đó. Đây là loại hạt giống thuộc dạng hiếm có khó tìm. Thiên kim vạn bảo không thể mua cũng không thể dùng sức mạnh để cướp đoạt. Tình Nhân thảo chỉ dành cho người hữu duyên. Tương truyền rằng chỉ cần khắc tên mình cùng tên người trong lòng lên hạt giống sau đó gieo xuống đất chăm sóc kỹ lưỡng. Nếu cây đâm chồi nảy lộc xanh tốt hai người chỉ là bằng hữu không hơn. Nếu cây đơm hoa thì là điều đáng mừng, khi đó hai người sẽ nên duyên phu thê. Nhưng nếu không nảy mầm thì xác thực vô duyên.

   Giang Trừng năm ấy mười lăm tuổi, khi tới Cô Tô Lam thị cầu học có cơ duyên nhận được một hạt giống Tình Nhân Thảo. Hắn lén lén lút lút khắc lên lớp vỏ cứng như hạnh đào của nó tên mình và người kia mất cả ngày trời mới xong. Sau đó lấy thứ đất tơi xốp nhất ở hoa viên tại Vân Thâm trồng hạt giống kia vào một chậu nhỏ cẩn thận chăm bón. Giang Trừng hy vọng hạt giống kia mau chóng đâm chồi, cũng hy vọng mình cùng người đó hữu duyên. Bây giờ Giang Trừng đã gần bốn mươi tuổi, hạt giống kia cũng đã nằm dưới đất đã gần hai mươi năm. Ngoại trừ khoảng thời gian Liên Hoa Ổ bị Ôn cẩu tấn công Giang Trừng phải bỏ trốn, hay về sau những lúc ra ngoài săn đêm, dự Thanh Đàm hội, tới Kim gia không thể chăm sóc. Những ngày tháng còn lại hắn đều cố gắng tưới một chút nước, bón một chút phân, hay vun xới lại đất cho chậu cây kia một cách thường xuyên. Thỉnh thoảng Giang Trừng cũng ngồi trước nó vẩn vơ tâm sự những chuyện trên trời dưới đất giống như ngồi trước tri âm nói ra những chuyện giấu diếm trong lòng. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ là một chậu đất lạnh chưa từng chồi lên một chút sinh khí. Có lúc hắn đã cho rằng năm đó mình bị lừa nhưng lại chưa từng bỏ bê việc chăm sóc hạt mầm kia.

...

..

.

   Năm qua tháng lại, trải quả mấy cuộc bể dâu chìm nổi. Rốt cuộc thì tu chân giới lại tạm yên ổn. Đã mấy năm trôi qua sau sự việc tại Quan Âm miếu ngoài hai lần tổ chức Thanh Đàm hội thì Vân Thâm cũng không có việc gì lớn. Vậy mà hôm nay thiệp hồng gửi tới khắp các gia tộc lớn nhỏ trong tu chân giới báo hỷ sự. Ai nấy đều sửng sốt khi thấy tên tân lang, cũng tò mò về tân nương tử.

   Khi nhận được thiệp hỷ, Giang Trừng không mở ra xem. Hắn cho rằng cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng đường đường chính chính bước vào Lam gia, được ghi tên trong gia phả nhà họ Lam. Tuy bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán nên tặng lễ vật như thế nào.

   Qua mấy ngày, lúc đang trong thư phòng giải quyết sự vụ. Giang Uyên bê theo khay khảm gia huy của Giang gia, có một bát chè hạt sen ngân nhĩ và một đĩa bánh hạt sen được ướp lạnh trong một âu nước đá đặt xuống bàn nhỏ bên cạnh sau đó hỏi:

   - Tông chủ. Lễ thành hôn của Lam tông chủ ngài xem nên tặng gì thì được?
   Bình thường Giang Uyên có thể tự quyết định lễ vật nhưng lâu lắm rồi chốn huyền môn mới có việc hỷ lớn như vậy. Chưa kể đến tân lang lần này vừa là danh sĩ tiên môn có tiếng lại vừa là gia chủ Lam gia một trong tứ đại gia tộc. Tuy nói hai nhà không hợp nhưng xem xét cả thế và lực thì Giang - Lam hai nhà cũng ngang ngửa nhau. Giả sử có đối đầu thì chuyện thắng thua cũng khó lòng phân định vì thế mà cũng không thể ngay lập tức mặt nặng mày nhẹ được. Hơn nữa Lan Lăng bên kia còn chưa thực sự ổn định. Vì lẽ đó lễ vật phải chuẩn bị thật chu đáo nếu không hẳn là sẽ mất mặt với Lam gia hơn nữa lại tạo cơ hội để gia tộc khác gièm xiểm. Vẫn là nên hỏi ý kiến tông chủ mới được. Giang Trừng đang vùi mình vào công văn sổ sách nghe nói vậy ngạc nhiên tới mức đánh rơi cây bút đang cầm trên tay khiến mấy trang giấy nhòe mực. Hắn nhíu mày hỏi lại:

   - Cái gì? Lam Hi Thần cũng kết hôn?

   - Tông chủ. Sao lại cũng kết hôn? Thiệp mời đã gửi tới, ngài không xem qua sao?

   - Ta cho rằng là tên kia cùng Lam Vong Cơ.
   Giang Uyên nghe vậy cười cứng nhắc. Thảo nào gần đây tông chủ ra lệnh đi tìm kỳ trân dị bảo có tác dụng hỗ trợ kết đan, nâng cao tuổi thọ. Miệng cứng tâm mềm, chắc không ai thắng được tông chủ của bọn họ.

   - Hạt sen mới hái, Hà đại nương ở trù phòng nấu chè bảo ta làm tới cho ngài giải nhiệt.
   Giang Uyên vừa nói vừa khéo léo lấy chè hạt sen ra khỏi âu đá, lại múc sang bát nhỏ đưa tới chỗ Giang Trừng. Hắn xua tay tỏ ý không muốn dùng rồi mở tấm thiệp đỏ mình để lăn lóc ở góc bàn mấy ngày nay. Trưa tháng sáu tiết trời oi ả, cái nắng như thiêu như đốt khiến người ta hận không thể ở trong hầm băng tránh nóng. Vậy mà Giang Trừng lại cảm thấy khắp người lạnh lẽo giống như đang ở giữa trời đông giá rét lại bị dội thêm một thùng nước lạnh. Cái lạnh như thể khiến đầu óc đông cứng lại, đau buốt. Hắn đưa tay day một bên thái dương rồi bảo Giang Uyên lui đi. Giang Trừng nhớ đến câu nói của lão đạo sĩ hắn gặp năm nào.

   "Nếu không nảy mầm... Còn phải hỏi sao. Không duyên chẳng nợ."
   Giang Trừng thở dài ngao ngán. Hai mươi năm rồi, xác thực vô duyên.

...

..

.

   Giang Uyên nhận được bức thư của môn sinh nhà mình ở Cô Tô bí mật gửi về ngay lập tức đem đến thư phòng của tông chủ. Giang gia làm việc nhanh gọn, việc điều tra này cũng không bao lâu đã tìm hiểu rõ.

   Giang Tử Yên, thân thế không rõ, tuổi tác khoảng tầm hai mươi sáu, tuy nhiên dung mạo kiều diễm không thua kém gì nữ nhân vừa tròn đôi tám. Lại thêm bản tính thông minh, hiền lành, hành động cử chỉ đúng chừng mực có khuôn phép hơn nữa thông thạo y thuật. Bệnh đau đầu kinh niên của Lam Khải Nhân chỉ trong một tháng được nàng chữa khỏi. Ngoài ra còn góp phần chỉnh lí, bổ sung các khuyết thiếu sai sót trong một loạt y thư tại Lam gia khiến mọi người khâm phục. Nhưng cũng không vì thế mà Lam tông chủ chọn cưới nàng làm thê tử. Nghe đồn rằng sau trận vây quét Loạn Tán Cương kết thúc được vài năm, lần Lam tông chủ săn đêm mất tích gần ba tháng trời là do bị người ám hại rơi vào Bách Độc Cốc. May mắn được Giang Tử Yên cứu giúp chính vì vậy mới thoát nạn. Người ta vẫn bảo lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người nảy sinh tình cảm trao đổi tín vật, hẹn ước chuyện tương lai. Không may thay sau khi cứu chữa cho Lam tông chủ vị cô nương kia cũng trúng độc vì vậy đã không từ mà biệt. Lam tông chủ đã tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng cũng gặp lại cố nhân lại càng thêm quý trọng liền đưa về Lam gia tính chuyện thành thân. Các vị trưởng bối của Lam gia sau chuyện của Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ đã hết sức đau đầu. Lại thêm chuyện vì sự kiện tại Quan Âm Miếu khiến Lam tông chủ bế quan suốt một thời gian dài nên càng lo lắng. Bọn họ sợ rằng Lam tông chủ có khả năng giống với đệ đệ của mình. Bây giờ thấy Lam tông chủ đưa ra chuyện muốn thành thân nên vui mừng khôn xiết. Dù cho nữ tữ kia không thuộc hào môn thế gia nhưng cũng có chút tài giỏi, về tính tình cũng không thua kém Lam tông chủ là bao nên nhanh chóng đồng ý mối hôn sự này.

   Giang Trừng ngồi nghe Giang Uyên đọc lại những gì môn sinh thu thập được mi tâm nhíu lại càng sâu mà khuôn mặt càng lúc càng thâm trầm, sắc lạnh. Giang Uyên thấy vậy cũng không dám thở mạnh. Đột nhiên một tiếng "rắc" vang lên làm cho Giang Uyên sợ tới thót tim, lén lút đưa mắt nhìn tông chủ nhà mình trong lòng cầu bồ tát phù hộ. Một lúc sau Giang Trừng đứng dậy bỏ đi không nói không rằng, cả người như thể toát ra lệ khí. Bây giờ nói hắn không phải ác quỷ có lẽ không ai tin. Giang Uyên khắp người lạnh toát tay run run lau mồ hôi trên mặt. Bàn phê công văn của tông chủ đã vỡ mất một góc. Tông chủ hẳn là tức giận chuyện kia.

   Chiều tà gió nổi, cái gay gắt của mùa hạ được giảm bớt nhưng không thể giảm bớt lửa giận trong lòng Giang Trừng. Hắn một đường trở về phòng, Tử Điện trên tay loẹt xoẹt phát ra tia điện. Môn sinh đi ngang trông thấy vậy cũng không dám lớn tiếng đùa nghịch mà nghiêm chỉnh dạt sang một bên cúi đầu hành lễ, hy vọng rằng tông chủ không chú ý tới họ.

   Về tới phòng, Giang Trừng dường như không thể kiềm chế thêm nữa, Tử Điện hóa hình hướng về phía cửa sổ quất xuống khiến cho cánh cửa vỡ nát rơi lả tả dưới đất. Tuy nhiên chậu nhỏ trên khung cửa lại không chút tổn hại. Hắn bước tới dùng tay không bới đất trong chậu nhỏ kia. Chẳng mấy chốc Giang Trừng cầm trong tay hạt giống mà hắn nâng niu chừng ấy năm. Sáu chữ kia vẫn còn nguyên vẹn. Mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, Giang Trừng không biết bản thân đang nghĩ gì. Đầu hắn rối loạn, lát sau lại đau buốt. Bỗng nhiên mây đen kéo tới, cơn giông đến nhanh chóng không báo trước. Từng tia sét ngang dọc như thể muốn cắt trời cao thành từng mảnh nhỏ, sấm nổ ầm ầm bên tai. Không biết lão thiên có chuyện gì không vui mà mưa càng lúc càng nặng hạt giống như muốn đổ hết nước trên Thiên Đình xuống đất.

   Giang Trừng đứng đó nhìn màn mưa nặng nề khiến mọi thứ đảo lộn. Hắn nhớ tới cơn mưa cách đây gần hai mươi năm trước cũng đã khiến hắn thay đổi. Ai mà biết được Tam Độc Thánh Thủ ghét nhất tà đạo cùng đoạn tụ lại động tâm với một nam nhân. Không phải một sớm một chiều mà đã gần hai mươi năm. Giang Trừng ngồi trên khung cửa co một chân lên để người tựa vào đầu gối. Mắt vẫn nhìn trân trân vào hạt giống trong tay mình mặc cho nước mưa hắt vào khiến y phục ướt đẫm. Hắn thật muốn bóp nát hạt giống kia nhưng cuối cùng lại vùi vào trong đất miệng cười khẩy, lẩm bẩm:

   - Nếu có thể quay lại ta sẽ làm nhiều việc có ích hơn là dành thời gian chăm sóc một hạt giống vô tri.

   Đêm hôm đó trời mưa to không ngớt, tiếng sấm đùng đoàng vang vọng khắp nơi. Gió thổi vần vũ như muốn đem cây cối cuốn bay. Liên hoa nghiêng ngả chống chọi, cuối cùng bị gió mưa vùi dập, hoa rụng cành rơi. Sáng hôm sau, Giang Uyên rón rén gõ cửa phòng tông chủ. Khi bước vào thấy mảnh gỗ rơi rớt trên sàn nhà, còn tông chủ nhà mình ngồi trên khung cửa khắp người ướt sũng lại còn tỏa ra sự u ám khiến người trông thấy phải nghẹn thở. Nuốt nước bọt một cái Giang Uyên nhỏ giọng ngập ngừng gọi:

   - Tông chủ.
   Không tiếng trả lời. Giang Uyên vì thế cũng không dám nhiều lời im lặng quan sát tông chủ nhà mình. Trong lòng tông chủ có biết bao nhiêu tâm sự, có đôi khi Giang Uyên muốn ngài có thể nói hết những chuyện trong lòng hoặc chỉ là than thở một câu nhưng mà không được. Bây giờ lại thêm chuyện kia, Giang Uyên có chút lo sợ. Một lát sau Giang Trừng im lặng không nói đứng dậy đến bên bàn cầm bút viết vài dòng chữ. Khi xong rồi đưa tới cho Giang Uyên giọng khàn khàn:

   - Mấy thứ này đem làm lễ vật đưa tới Lam gia.
   Giang Uyên giật nảy mình, lần này tông chủ thật mạnh tay đem ba thứ quý báu nhất gửi sang Vân Thâm làm quà mừng, chỉ là khi nhìn thấy chậu đất nhỏ kia lại có chút không cam lòng.

   - Tông chủ ngài để mặc cho Lam tông chủ thành hôn vậy sao?
   Giang Uyên biết rằng đối với Lam Hi Thần, Giang Trừng không đơn giản chỉ là quan hệ xã giao bình thường. Khi trước lúc còn chưa trưởng thành có lần nghịch ngợm, Giang Uyên đã lén xem xem trong chậu đất nhỏ mà tông chủ luôn nâng niu trồng gì trong đó. Hóa ra chỉ là một hạt giống vỏ nhẵn bóng khắc sáu chữ "Lam Hi Thần" và "Giang Vãn Ngâm". Về sau nghe được truyền thuyết về Tình Nhân Thảo liền cho rằng tông chủ nhà mình trồng là loại hạt giống kia.

   - Lam gia có một Lam Vong Cơ làm đoạn tụ là đủ rồi. Không cần thêm một Lam Hi Thần cũng thích trò cắt tay áo.

   - Nhưng mà tông chủ...
   Hành động này của Giang Trừng khiến Giang Uyên có chút bất bình thay cho tông chủ nhà mình. Vì cớ gì ngài cứ một mực im lặng, một mực để người khác hiểu sai về mình, một mình chịu đựng tất cả. Giang Uyên vẫn nhớ cái đêm tại Quan Âm Miếu, tông chủ đứng lặng người trông theo Ngụy Vô Tiện sánh vai bên Lam Vong Cơ vô tâm rời đi, không hề để người trong mắt. Mười ba năm cất giữ Trần Tình coi như vô ích. Cũng từ đó lại phải chịu thêm một nỗi oan ức. Nay vì cớ làm sao lại tiếp tục ngậm thêm một mối giận trong lòng. Tính của tông chủ, hắn có thể hiểu được chút ít. Đôi lúc Giang Uyên mong rằng tông chủ của hắn có thể ích kỷ mà giành giật lấy hạnh phúc cho mình. Độc miệng nhất là tông chủ, tốt bụng nhất cũng chỉ có duy nhất ngài như vậy. Tốt tới mực ôm hết uất hận về thân.

   - Giang Uyên, thứ trong chậu nhỏ này ngươi chưa từng thấy. Nó cũng chưa từng tồn tại. Về sau cũng đừng nhắc tới. Mau đi làm việc đi, đừng lười biếng.

   Cuối giờ Mão, mây giông đêm qua còn chưa tan hết, bầu trời vẫn còn ảm đạm xám xịt. Giang Uyên đi rồi, căn phòng lại yên ắng đến lạ thường. Chỉ còn một người trong lòng dậy sóng, ngồi đó trăn trở về những suy nghĩ của bản thân mặc cho cái lạnh của nước mưa đang ngấm vào da thịt. Chuyện năm đó chỉ có bốn người biết, có lẽ là tiểu cô nương kia đã khiến Lam Hi Thần hiểu lầm. Tính tình nàng ta rất tốt thích hợp để làm vợ hiền dâu đảm. Giang Trừng hắn không muốn Lam gia rơi vào cảnh tuyệt tự tuyệt tôn. Mà xét cho cùng chỉ mình hắn phương tâm ám hứa thì sao dám mong mỏi điều gì. Coi như tuổi trẻ nông nổi bồng bột, uống say Thiên Tử Tiếu. Cơn say đó đã theo hắn gần hai mươi năm đến lúc này cũng nên tỉnh được rồi.

...

..

.

   Ngày hôm đó hầm rượu Giang gia cạn mất một nửa, Giang Uyên cũng không dám lên tiếng ngăn cản người đang say mèm kia. Bên phía Lam gia đám môn sinh vui mừng, tất bật chuẩn bị hỷ sự cho tông chủ nhà mình. Lam Khải Nhân trên miệng luôn treo một nụ cười, tới nỗi người ta nhìn vào liền cảm thấy chòm râu dê của ông rung lên. Lâu lắm rồi mới thấy ông vui vẻ như vậy. Nếu như Lam lão tiên sinh biết được tại Hàn Thất mùi Thiên Tử Tiếu nồng nặc bốc ra thì không biết ông có nổi giận hay không. Lam gia hiện tại cũng đang có người mượn rượu giải sầu.

...




   - Tình Nhân Thảo là bịa đặt không dựa trên khuôn mẫu nào hết.

   - Mốc thời gian đều là suy nghĩ cá nhân không hề được nhắc tới trong nguyên tác. Các bạn đừng hỏi mình những điểm đó đã xuất hiện ở đâu.

   - Văn vẻ của ta không được bay bổng cho lắm, cũng không được sâu lắng mà tiến trình phát triển câu chuyện có khi lại quá nhanh. Lần này thử viết chậm lại một chút xem sao... Ha ha... Xem lại đúng thật là kém cỏi.

   - Khả năng còn hạn chế có thể khiến bạn đọc không hài lòng. Mong rằng các bạn không chê cười. Nếu có điều gì sai xót xin góp ý nhẹ nhàng.

   Trân trọng cảm ơn.
   ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net