Chương 72: Điềm báo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yuki rót một chén trà đưa cho Itachi, cô nói " Uống chút trà đi, lấy sức. "

Itachi nhận lấy chén trà " Cảm ơn. "

Yuki nhìn ra màn mưa ngoài kia, ánh mắt chị bên trong chỉ có sự tĩnh lặng và lạnh lùng.

Itachi uống xong chén trà, y nhẹ nắn nắn chén trà đã cạn sạch trên tay, y hỏi.

" Yuki, quá khứ và tương lai thật sự có thể thay đổi sao? "

" Quá khứ không thể thay đổi. Nhưng bây giờ không phải quá khứ mà là hiện tại. Những kẻ đến từ tương lai bước vào dòng thời không này sẽ hòa nhập với thời không này và trở thành một phần của nó. Nơi này đã không còn là quá khứ đã được ấn định mà trở thành thực tại cần phát triển. Mà thực tại sẽ phát triển đến tương lai. Tương lai là kết quả của thực tại, là thứ chúng ta nỗ lực hướng tới mà không thể phán đoán hoàn toàn chính xác. " Yuki giải thích.

Itachi hiểu được đạo lý này, y vẫn luôn rất lo lắng. Vì tương lai không thể đoán trước được, chỉ là một biến số thôi cũng có thể khiến mọi nỗ lực đều đổ sông đổ biển. Cho nên y không hy vọng tiếp theo sẽ xảy ra biến số nghiêng trời lệch đất gì.

Sasuke đã mất đi quá nhiều, khó khăn lắm mới có lại được thứ mình trân quý. Nếu mất đi lần nữa y nghĩ hắn sẽ không chịu nổi mất.

Con người mà, trái tim là máu thịt chứ có phải bằng đá đâu mà không biết đau. Cho dù có là một trái tim kiên cường đến bao nhiêu thì bị dày vò trong bão tố cũng sẽ làm trái tim ấy cảm thấy mệt mỏi.

Yuki nói với Itachi " Sasuke đang đến đây, cậu ấy đến đây thăm cậu. Chắc chắn cậu ấy rất nhớ cậu. "

Itachi mỉm cười " Tôi cũng rất nhớ Sasuke. "

Lúc này bỗng nhiên Itachi hỏi " Yuki, chị có người thân không? "

Ánh mắt Yuki bỗng nhiên mất tầm nhìn, dại ra "... Người thân? "

Itachi bắt được ngay ánh mắt dại ra của Yuki " Chị có phải không? "

Yuki đang định nói thì đầu cô bỗng dưng bị đau nhói lên giống như có thứ gì đó cầm một vật nặng gõ vào đại não của cô vậy. Những hình ảnh vừa lóe lên lại lập tức nhòe đi rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Yuki nheo mày, cô lắc đầu một cái rồi nói " Đừng hỏi nữa, đến lúc nào đó tôi nhớ ra sẽ nói cho cậu biết. "

Itachi nghe thế thì không tiếp tục hỏi gì, y cầm lấy thanh Dango lên rồi chầm chậm ăn. Những ngày này y được Yuki chăm sóc ăn uống no đủ nên nhìn có sức sống hơn rất nhiều rồi.

Sasuke đội mưa đi đến, hắn không thể sử dụng quá nhiều Rinegan, hắn lo lắng dòng thời gian này sẽ dần dần bài trừ hắn. Thiên đạo sẽ không để một kẻ thoát khỏi vòng kiểm soát của nó có thể an toàn bay nhảy.

Đứng trước cửa hang động Sasuke hít một hơi thật sâu, hắn đã rất lâu không gặp được y rồi, hắn rất nhớ y.

Hắn còn chưa vươn tay lên thì cánh cửa đá của hang động đã tự động mở ra, người bên trong nhìn thấy hắn liền lộ ra nụ cười đầy hiền hậu.

" Hoan nghênh em, Sasuke. "

Hắn mỉm cười.

" Anh hai. "

________________

Đội 7 trở về làng sau khi không thu được bất cứ tin tức nào của Sasuke ở Hoa Quốc. Nhận được tin hắn đã sát hại trưởng lão Danzo và tàn phá tổng bộ Root, đội 7 đã rất kinh ngạc.

Tsunade nhanh chóng giúp hắn giải thích " Lần này Uchiha Sasuke lập công, chỉ cần nó chịu quay lại thì làng Lá vẫn là nhà của nó. "

Naruto nghe thế thì vui mừng, thế nhưng cậu vẫn muốn hiểu rõ hơn về vụ việc lần này " Bà Tsunade, bà giải thích rõ ràng hơn một chút có được không ạ? "

Tsunade nói " Báo cáo ở trên bàn, tự cầm lên đọc đi, ta thấy hơi mệt. "

Kakashi ngay đó cô lập tức cầm lấy bản báo cáo dày 10 trang lên đọc, sau đó y tổng hợp lại những ý chính cho Sakura và Naruto nghe.

Naruto kinh ngạc cảm thán " Không ngờ ông lão Danzo này lại làm ra những chuyện như vậy. " Mặc dù cậu cũng không hiểu lắm về ngài Đệ Nhất gì đó nhưng cậu chỉ cần biết đây là một nhân vật rất quan trọng thì cậu cũng hiểu được việc Shimura Danzo làm ra là tày đình đến mức nào.

Sakura gật đầu, tâm trạng cô lập tức tốt lên trông thấy " Tốt quá rồi! " Như vậy Sasuke liền có thể trở về nói làm sao cô không vui cho được.

Kakashi bên cạnh cũng cười híp mắt " Được rồi, chúng ta còn phải viết báo cáo gửi ngài Hokage, mau về thôi. "

" Hả!? Lại viết báo cáo!? " Naruto lập tức chán chường ra mặt, cuộc đời cậu luôn tối tăm mặt mũi vì mấy cái báo cáo này! Cậu không thích viết báo cáo! Một chút cũng không thích!

" Được rồi, mình viết phụ cậu được chưa? Mau đi thôi. " Sakura nói xong cúi gập người chào Tsunade sau đó kéo Naruto ra ngoài.

Nhìn hai đứa học trò của mình bằng ánh mắt trìu mến xong Kakashi cũng cúi người " Đệ Ngũ đại nhân, thời gian này ngài vất vả rồi. "

Tsunade day day thái dương " Cậu cũng vậy Kakashi, về nghỉ ngơi đi. "

" Vâng. "

Sau khi thầy Kakashi rời đi, Tsunade ngước mắt nhìn bầu trời đang đổ những cơn mưa tầm tã như trút nước xuống trần gian.

" Mong mọi thứ đều ổn. "

Chuyện của làng đã kết thúc nhưng bà lại luôn có cảm giác đây mới chân chính là mở đầu. Bà luôn dự cảm sau này sẽ còn xảy ra nhiều chuyện khó lường hơn.

" Chuyện gì mà trông bà ảo não quá vậy? " Jiraya đột nhiên trèo từ ngoài cửa sổ vào, sàn nhà phòng Hokage lập tức đầy một bãi nước.

" Cái tên này! Sàn nhà đầy nước rồi!! " Đột nhiên bà muốn đánh người.

Jiraya cười hề hề " Không cẩn thận ấy mà, tôi sẽ lau cho. Làng đã an ổn rồi, đừng cứ ủ rũ mặt mày, nếu không tôi còn tường sắp có chiến tranh rồi đó. "

Jiraya trở lại làng khi nhận được tình báo Sasuke đã trở về quậy banh làng một lần rồi đã rời đi.

Tsunade không nói gì, bà nhắm mắt dưỡng thần.

Ai mà biết chiến tranh có diễn ra hay không chứ?

___________

Trong một hang động tối tăm lạnh lẽo, Obito một thân máu tươi tựa lưng vào vách đá, Sharingan dù đỏ đến đâu thời điểm hiện tại với gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của mình thì đôi mắt này đã không còn dọa được kẻ đứng đối diện nữa.

" Hắc Zetsu...! " Obito rên rỉ, hắn dùng hết sức bình sinh nắm chặt kunai trong tay.

Hắc Zetsu cười đầy khoái trá sau đó từ thân thể có cả Bạch Zetsu tách ra rồi bám vào người Obito, nó nói " Uchiha Obito, ngươi giỏi lắm, vậy mà còn định lừa cả ta. Tiếc là ta đã biết, nên ngươi đừng mơ làm cái gì! Ngoan ngoãn trở thành một phần kế hoạch của ta đi!! "

Obito bị Hắc Zetsu ghim một thứ gì đó vào đầu, ngay lập tức hắn không chịu được mà hét lên.

Bên này, Kakashi vốn đang tháo dày đi vào nhà, trái tim bỗng dưng đau đớn dữ dội khiến y không nhịn được mà phải chống tường rồi ngã xuống.

Khoảng mười giây sau cơn đau ấy lại biến mất như chưa từng tồn tại.

Kakashi ôm trái tim đã không còn đau đớn, y nhăn mày lại.

"...Đây là chuyện gì vậy? "

Liệu chỉ là do y quá mệt mỏi nên mới thiếu khí lên tim dẫn đến tình trạng như vừa rồi, hay...

Đây là một điềm báo!?

" Obito, cậu đang ở đâu chứ? "

________________

Lịch ra không có định cơ mà chắc khoảng 2 ngày hoặc mỗi ngày một chương nhé! ❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC