Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi ngồi thẫn thờ nhìn bóng xương rồng di chuyển trong ánh nắng với tâm trạng mông lung. Vụ án kết thúc suôn sẻ với việc phát hiện ra mấy tên hung thủ là người Assyria, và thần quan Kaputa từng quyết định cùng chúng tạo phản để lật đổ vương triều. Sau, ông ta quyết định không tham gia nữa vì quá nhát gan, mà quên mất rằng khi bọn chúng thề rằng sẽ lật đổ Pharaoh, tất cả đều bị mớm thuốc độc để chứng minh lòng trung thành. Thường xuân vốn không đủ độc để giết chết một người đàn ông vạm vỡ như thế, tuy nhiên khi có sẵn chất độc trong người, thì sẽ như giọt nước tràn ly. Kết quả là cả bọn đều chết trong nhà đá vì không kịp sử dụng thuốc giải. Mọi thứ coi như đã êm xuôi, duy chỉ có tôi là không được như vậy. Tôi và " cha" đã có một cuộc cãi nhau nảy lửa vì vụ án. Ông ấy nhất quyết không tin Kaputa phản bội mình, càng không tin cô nô lệ của ông cũng cùng một giuộc. Lúc đó tôi nói thẳng với ông hết mọi điều và thành thật nói rằng cô ả đó còn đáng khinh hơn đám phụ nữ mà ông lúc nào cũng quấn quýt, và rằng có người chứng kiến cô ta và Kaputa qua lại sau lưng ông.Vị Pharaoh tái mặt khi nghe chuyện này,trong khi nóng giận, ông cho tôi lãnh trọn hai cái tát trời giáng làm bản thân bổ nhào xuống đất. Tể tướng Imphoter và Memphis  cũng lao vào can thì may ra tôi không bị đập cho nên thân. Nhưng cú tát đó có lẽ dập tắt tia lửa nhen nhóm về một tình cha con nào đó giữa ông ấy và tôi. Hình ảnh người cha nghiện rượu kiếp trước hiện về trên gương mặt của Pharaoh giây phút y giơ tay lên. Ám ảnh trong tôi ùa về. Đột nhiên chân tay tôi mềm nhũn, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Tôi nhìn ông ta với gương mặt bất động, cảm nhận rõ ràng sự ghét bỏ ngây ngấy cay trên cánh mũi. 

Chúng tôi không còn gặp nhau sau cuộc cãi cọ, vì tôi bị quản thúc trong phạm vi khá hẹp, nên tôi chỉ biết quanh quẩn trong ngôi đền thờ nhiều hơn bốn bức tường. Mọi thứ vẫn nhạt nhẽo như xưa, tôi thức dậy để thỉnh an và thực hiện các nghi thức cầu nguyện cho đến khi mặt trời lên cao quá tầm mắt, sau đó dọn dẹp và lau chùi những bức tượng to lớn và học lễ nghi đến khi ánh mặt trời tắt ngúm. Điện thờ không có vẻ gì đặc biệt, chỉ khác là chúng mang hình hài và bố cục đồ sộ hơn chính điện của Pharaoh. Những người phụ nữ ở đó chỉ im lặng và cầu nguyện không ngừng từ sáng sớm đến chiều tà, với gương mặt bất động như pho tượng cẩm thành. Họ đều là những trinh nữ trẻ tuổi, được lựa chọn kĩ lưỡng để canh giữ ngọn lửa và coi sóc điện thờ. Tôi cũng phải tham gia như  phần nghĩa vụ của một công chúa mẫu mực.Đại loại nội dung của bài cầu nguyện thường là mong muốn an lành, thịnh vượng ; cầu xin sức khỏe muôn đời cho Pharaoh tối cao và Thái tử , và rất nhiều sự cầu xin khác mà tôi khó có thể liệt kê hết được. Nước thánh dùng để lau những pho tượng và cúng tế được múc từ nơi trong xanh nhất của sông Nile, và để giữ nguồn nước thánh trong lành, binh lính không ngần ngại túc trực và chém đầu kẻ ngoog cuồng nào dám lảng vảng gần đó.

Mải lơ đãng , tôi bị quất một roi vào tay, đau điếng. Người quản đền cau có mắng mỏ và nhắc đi nhắc lại cái bổn phận mà tôi thuộc đến nỗi chỉnh được cả lỗi sai khi ông ta nói về nó.

-" Ngài nói thiếu rồi, sau câu đó là " một lòng hướng về đất nước,là một công chúa ngoan đạo, hiền từ," chứ không phải chỉ mỗi là "một công chúa hiền từ". " Tôi nhún vai.

Khuôn mặt nửa bất lực nửa xấu hổ của ông ta làm tôi khẽ cười thầm.

Cuộc sống tuy tẻ nhạt nhưng cũng yên bình, song cái suy nghĩ đó của tôi sớm bị dập tắt như cái cách người ta nghiền nát một con kiến.Chiều hôm đó hanh và khô đến nỗi mặt đất nứt khẽ một rãnh hẹp , mỗi lần cơn gió thổi lại làm người ta nheo mắt vì cay. Một nữ hầu nhỏ giọng nói Tể tướng Imphoter cần bàn với tôi một số chuyện. Khỏi phải nói tôi thỏa mãn như thế nào khi khỏi phải lòng vòng trong thần điện và hít no phổi cái khí hương tế nồng mùi trong đó. Đôi chân bước chậm hơn mọi khi, lòng tôi phơi phới như con chim trời. Tôi chẳng nhớ được lần cuối tôi ngửi cái mùi cát khô khốc đó tôi có thích nó hay không, nhưng hôm nay tôi hít lấy hít để cái mùi ngang ngang đó đến khi hắt xì vì bụi.

Tể tướng Imphoter im lặng đứng bên cạnh Pharaoh với khuôn mặt nghiêm nghị , hai tay cầm lấy chiếc trượng đầu tròn như một vật biểu tượng. Khi nhìn thấy tôi, ông nở một nụ cười khá công nghiệp như thói quen, rồi mở giọng:

-" Bẩm, chúc công chúa một ngày tốt lành."

Tôi ậm ừ.

_" Công chúa, mạn phép hỏi người có biết Pharaoh triệu tập người đến đây vì việc gì không ạ ?"

-"Không." Tôi nghiêng đầu

-" Vậy thì." Imphoter tằng hắng." Người đã tròn mười hai rồi, thưa công chúa. Đã đến lúc người thực hiện bổn phận của mình."

Bổn phận và trách nhiệm, họ nhai đi nhai lại hai từ như thể không còn từ nào để nói vậy. Tôi thở dài chán nản. Còn cái bổn phận chết tiệt gì nữa chứ ?

-" Ta đã cầu nguyện, học lễ nghi , sau đó lại cầu nguyện và dọn dẹp thần điện, tiếp tục học lễ nghi và cung cách ứng xử, rồi tiếp tục cầu nguyện." tôi liệt kê với chất giọng nhàn nhạt." Còn gì nữa,hay lại tiếp tục cầu nguyện và học lễ nghi cho đến chết chăng ?"

-" Im miệng, công chúa không có quyền được than phiền về bổn phận của mình, đó là thứ vinh hạnh mà ngươi phải biết ơn và cảm thấy vinh dự khi có được." Pharaoh nói bằng cái giọng trầm rợn gáy.

-" Bệ hạ cao quý và người được thần lựa chọn, xin hãy bình tĩnh, công chúa còn quá non nớt vè trẻ con." Imphoter sử dụng câu nói cầu kì để làm dịu vị chủa tể giận dữ. Rồi ông quay sang tôi.-

-" Thưa công chúa, không thể phủ nhận người đã làm rất tốt việc của mình như một người con ngoan đạo và một công chúa hiền lành. Song, còn một chuyện người cần hoàn thành , đó là kết hôn để củng cố quyền lực của thái tử."

-"hả?"

-" Sắp tới chúng ta sẽ giao thương một vụ lớn với Hittle." Y tiếp tục nói như không nghe thấy cái giọng thảng thốt của tôi." Hoàng tử Ishmin lớn hơn người khoảng hai tuổi, nhưng hai vị sẽ sớm làm quen thôi, vì công chúa là niềm tự hào của chúng ta."

-" Ta mới mười hai tuổi?" 

-"  Vâng?" Imphoter nhìn tôi với con mắt thản nhiên. Pharaoh cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên.

-" Ta chỉ mười hai thôi?" Tôi nhắc lại.

-' Ôi công chúa điện hạ, người quên tuổi của mình rồi sao ?" Ông nhoẻn miệng.

-" Lui đi, Ari sẽ chuẩn bị đồ cho ngươi. Sáng ngày kia chiếc tàu sẽ khời hành, liệu mà cư xử cho tốt, đừng để ta mất mặt vì mi." Đoạn, Pharoh quay sang một nữ tì." Gọi Memphis đến đây, ta cần gặp thằng bé."

Tôi được đưa ra ngoài với khuôn mặt khó hiểu.

-" Cái quỷ gì vậy ?" Tôi nhăn nhó.

Đúng như lời Imphoter nói, Ari và các nữ hầu bận túi bụi tìm và xắp xếp nữ trang cùng với hành lý cho tôi. Thật kinh khủng khi nghĩ rằng chỉ với một tháng ở Hittle với cơ thể mười hai tuổi của tôi mà họ mang sáu bảy cái rương quần áo, chưa kể đến nữ trang cũng đầy ắp các thùng nhỏ hơn. Họ đang hi vọng một con bé mười hai sẽ ăn diện và đeo nữ trang lỉnh kỉnh như cây thông, tôi nghĩ thầm. Tôi cố tình bới hết đồ của mình lên để trì hoãn việc tìm quần áo, nhưng việc đó không khả quan khi vài chục nữ hầu liên tục làm việc ở khắp  điện nhỏ bé của tôi. Tôi đành giả vờ quên phép tắc và chạy lăng xăng, cốt để khiến họ ngán ngẩm mà từ bỏ.Pharaoh có vẻ cũng nghe đến việc này. Ông túm lấy cổ áo tôi mà kéo lại.

-" Ta biết mi đang làm gì, thật thảm hại." Đôi mắt y trông thật dữ tợn." Nếu mi dám làm Ai Cập mất mặt,... Mày SẼ MÃI MÃI,..KHÔNG BAO GIỜ LÀ CON CỦA TA NỮA ."

Nói rồi ông quẳng tôi xuống đất như một mẩu giấy. Tôi chẳng bao giờ đáp trả lại được những lời ông ta nói, dù muốn cũng không. Cái hình bóng "người cha hoàn hảo" kiếp trước kia đeo bám tôi như như một bóng ma vô hình, lượn lờ giữ chặt tôi trong cái hố của nỗi sợ. Pharaoh có tính cách và đôi mắt y hệt ông ta, người đàn ông nghiện rượu đã đánh tôi bán sống bán chết. Tôi cứ thế nhìn Pharaoh bỏ đi với nội tâm hỗn loạn. Tôi cảm nhận được sự tức giận và ghét bỏ, nó vẫn thường xuyên trào lên trong lòng như con sóng dữ tợn, nhưng cho dù có thế nào, cái bờ cát mang tên nỗi sợ quá dày đặc để con sóng kia nhấn chìm.

Mặt trời đã lên cao, và con tàu mang vị công chúa bất hạnh nọ căng buồm ra biển khơi rộng lớn.

________________________________________________________________________________

Góc chia sẻ nè😘

Chào các pác, Tôi quay trở lại rùi nè 😆Iu các pác nhìu, pặc pặc🥰

Các pác thông cảm nhe, thời gian qua tui bận quá, thế nên tui suýt quên là tôi có viết bộ này, heh😅. May mà có bạn fan nhắc nên tui mới nhớ ra, cảm ơn bạn nhìu nhe ! Nhưng mà tui vẫn thắc mắc lắm các pác ạ, không biết chọn ai làm n9 luôn. Tôi định cho Lagash( vua babylon) làm n9 nhưng mà ổng hơi mưu mô sao sao á( thật ra tôi không chọn ổng là vì ổng chọc đầu ko có tóc, không phải gu tôi🙄) Còn Ishmin thì, ừm.. cũng gọi là đẹp trai( xinh thì đúng hơn, tại tóc ổng dài v)nhưng mà trừ một cái là ổng dại gái quá, nên tôi hơi quan ngaị tí.Hay giữ nguyên để ông ý lại tiếp tục chết mê chết mệt cái bà đầu củ nghệ( Carol) kia nhỉ( Còn cái ông  vua Assyria kia thì vô chuồng gà nha, dâm v,ko có cửa mà làm n8 luôn)

Còn một lựa chọn cuối cùng là tôi tự create một n9 ko có trong nguyên gốc, nhìn sẽ đẹp trai ( và có thể tóc không dài như Ishmin) . Pác nào thích Memphis với Isis thì cho tui xin lỗi, tại tôi thấy loạn luân thì cứ tởm tởm thế nào ý, với lại Mem về với đầu củ nghệ là hợp rồi, nên thui nha.

Vậy nha, các pác thích anh nào thì comment nha, còn bình chọn là vì các pác thích tôi.😘

Iu các bác nhiều, pai pai🧡🧡🧡🧡



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net