Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Polar Tang bội thu rời Đảo Zoo.

"Đúng là một hòn đảo thú vị!" Aiki đứng trên boong vẫy tay về phía hòn đảo đang ngày càng xa : "Không biết liệu có cơ hội quay lại lần nữa không."

Chắc vẫn còn cơ hội thôi, khi băng hết tiền, bọn họ có thể cân nhắc quay lại để lấy vàng. Aiki thầm nghĩ trong lòng.

Ngoại trừ cô và vị thuyền trưởng sâu sắc không biết trong lòng đang nghĩ gì kia, những người khác đều không có tình cảm đặc biệt nào với hòn đảo này.

"Tôi không muốn quay lại lần nữa đâu." Shachi ,Penguin và những người còn lại đang nằm trên boong tàu phơi nắng, nghe thấy những lời của Aiki, họ đều ngồi bật dậy.

Shachi lau nước mắt: "Chết tiệt, bây giờ tôi ghen tị với đội trưởng quá. Tôi cũng muốn ở ba ngày một mình với Aiki."

Penguin cũng rơi nước mắt: "Tôi cũng vậy, không có Aiki, ngày nào tôi cũng không thể ăn nổi." Cơ bản là đồ ăn không phải do Aiki đứng bếp quá khó ăn.

Aiki xúc động: "Chà, ba ngày qua tôi nhớ các anh quá." Lúc này, nhớ lại nỗi sợ bị thống trị bởi tên thuyền trưởng biến thái dùng ROOM suốt ba ngày trên đảo.

"Anh không biết thuyền trưởng có bao nhiêu biến thái đâu!" Cô dừng lại, giọng điệu khoa trương, đưa tay ra một khoảng cách xa: "Những gì anh ấy nói về việc huấn luyện là chém tôi bằng một thanh đao, một thanh đao thật dài vậy nè! "

Nói đến thanh đao của Law, ngoài bản thân Law ra, không ai quen thuộc với nó hơn Bepo, người giúp Law cầm đao hàng ngày, cậu ấy cũng khoanh chân ngồi cạnh Aiki.

"Kikoku cứ chém tới , mấu chốt là thuyền trưởng dùng năng lực hạn chế tôi chạy trốn. Lúc đó tôi tuyệt vọng đến mức tưởng chừng như sắp bị chặt thành từng mảnh rồi chứ..."

Trong những miêu tả thăng trầm của Aiki, cảm xúc của mọi người đều bị khơi dậy, họ ý thức đặt mình vào góc độ của Aiki, như thể chính họ đang đối mặt với lưỡi đao, không khỏi nuốt nước bọt: "Sau đó thì sao?"

Đối mặt với nỗi sợ hãi lúc đó vẫn khiến da đầu Aiki tê dại, cô run rẩy nói: "Lúc đó, tôi tôi liều chết dùng đôi cánh của mình chặn thuyền trưởng lại... Thế rồi ngày hôm sau, thuyền trưởng lại càng tàn nhẫn hơn ngày hôm trước, đối xử với tôi như thế này..."

Có tiếng người nuốt khan, trong lòng mọi người đều có cảm giác đồng cảm mãnh liệt: "Ngài ấy thực sự thẳng tay tấn công Aiki. Đội trưởng thật là đáng sợ..."

Tuy hung thủ không phải như họ tưởng tượng ,nhưng mức độ khủng bố sẽ chỉ có cao hơn.

Aiki lao mình vào vòng tay của Bepo gần nhất khóc nức nở, "Uuuuuuu, đứng không? Tôi đã ở đấy như vậy ba ngày đó..."

Những người khác không cầm được nước mắt, cũng bắt đầu khóc.

Law ở phía sau mọi người nghe hết toàn bộ câu chuyện, cầm đao trong tay: "..."

Thực sự không muốn thừa nhận những kẻ đa cảm này là đồng đội của mình.

Và khi muốn nói xấu về người khác, mấy người có bao giờ nghĩ đến việc ít nhất không nên nói những điều đó trước mặt đương sự không?

"Biến thái? Tàn nhẫn? Đây là những gì cô đánh giá về thầy của mình sao?" Law hừ lạnh một tiếng, một giọng nói trầm thấp cực kỳ nam tính mơ hồ vang lên.

Aiki ôm đầu tuyệt vọng ngã đè lên Bepo, "Bebo, em cảm giác như mình sắp chết thật rồi. Em sẽ bị thuyền trưởng giết chết mất."

Bepo ôm lấy Aiki cũng rơi vào trạng thái tiêu cực: "Tôi xin lỗi."

"Bepo, tại sao anh lại xin lỗi?" Aiki vùi mặt vào bộ lông mềm mại của Bepo, "Không liên quan gì đến Bebo, nhưng tôi rất thích anh, Bepo."

Lời nói của Law thu hút nhiều ánh nhìn tức giận, nhìn bộ dạng cúi đầu đáng thương của Aiki, mọi người đều chỉ trích Law :"Đội trưởng, anh quá khắc nghiệt với em gái Aiki của chúng ta rồi đó!" "Đội trưởng, đừng có bắt nạt Aiki mãi thế!" "Phụ nữ là để nâng niu, Đội trưởng!"

Law: "..."

Law đau đầu, con nhóc đó hay đấy, cô ta đã chiếm được cảm tình của mọi người chỉ sau một thời gian ngắn lên tàu.

Law trừng Aiki với ánh mắt phức tạp, bước vào cabin, trước khi rời đi, lặng lẽ giơ ngón giữa cho mọi người trên boong, bình tĩnh ra lệnh: "Vào cabin đi ,chuẩn bị lặn xuống!"

Aiki nhanh chóng ngẩng đầu ra khỏi vòng tay Bepo, khuôn mặt khô khốc, khóe mắt không còn lấy một giọt nước mắt.

Bepo ngơ ngác gãi đầu, vẻ mặt ngốc nghếch hỏi Aiqi: "Aiki, em khóc xong rồi à?"

Những người khác há hốc mồm, họ nghĩ thầm: Trông cô đâu hề buồn bã hay sợ hãi chút nào đâu! Đây là người phụ nữ lúc nãy à?

Kinh khủng, kinh khủng ở một cấp độ hoàn toàn khác. Mức độ khủng bố của Aiki quả thực có thể sánh ngang với đội trưởng.

Khi bóng dáng của Law chuẩn bị biến mất trước mặt mọi người, Aiki hướng về phía cửa cabin hét lên với Law "Đợi một chút, Thuyền trưởng! Hôm nay trời yên tĩnh, xin hãy để tàu trên biển thêm một lúc nữa."

"...Muốn làm gì thì làm." Law.

"Nước mắt phụ nữ quả thực cũng là một loại vũ khí." Sau khi đạt được mong muốn của mình, Aiki tự hào kết luận.

Mọi người: Aiki hóa ra lại là một người phụ nữ khủng khiếp như vậy...

Aiki mỉm cười với họ, nụ cười của cô đặc biệt dịu dàng và trầm lặng, "Mấy ngày nay chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ, săn được rất nhiều nguyên liệu ngon. Tối nay mọi người muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được." Đối mặt với nụ cười dịu dàng như vậy, giọng điệu của mọi người vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Chỉ cần do Aiki làm thì nhất định sẽ ngon!"

"Cảm ơn." Aiki cười khúc khích, trên mặt hiện lên một chút ửng đỏ, khuôn mặt vốn trông rất thanh nhã và yên bình bỗng trở nên mềm mại hơn.

Xuất hiện rồi! Nụ cười giết người!

Mọi người đều che mặt, quay lưng lại thầm rơi nước mắt: Khó quá, dù họ biết rằng cô em gái dịu dàng Aiki có lẽ chỉ là ảo ảnh thôi, nhưng chết tiệt, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Aiki, họ vẫn sẽ bối rối, đặc biệt khi cô ấy nhẹ nhàng hỏi họ muốn ăn gì, Aiki có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn, chúng tôi sẽ trao cho cô cả mạng sống và cả trái tim của tôi!!!

Đây là cơ hội hiếm có, mọi người dùng bữa trưa và bữa tối trên boong tàu.

Aiik kém ăn và ăn ít nên cô nhanh chóng dùng xong bữa trưa nhỏ của mình.

Mọi người trên boong vẫn đang ngấu nghiến đồ ăn chẳng biết thưởng thức là gì.

Aiki hất cằm tặc lưỡi ngạc nhiên. Cô tự hỏi liệu háu ăn có phải là đặc tính độc nhất của hải tặc hay không.

Ngoại trừ cô, mọi người trên tàu đều có sức ăn đáng kinh ngạc, vượt xa những gì mà một nam nhân bình thường trong thị trấn có thể sánh được. Với tổng số 18 người, bao gồm cả cô và Bepo, cô phải chuẩn bị ít nhất 50 suất ăn cho mỗi bữa ăn.

Họ thích ăn thịt và uống rượu nên đều khỏe mạnh và cường tráng.

Lén lút hướng ánh mắt về phía Law.

Ngay cả thuyền trưởng cũng vậy. Ăn thịt và uống rượu.

Nhìn một mình anh ta, Law cũng là người không để ý đến lễ nghi ăn uống, chỉ biết đưa đồ ăn vào miệng. Nhưng khi được xếp ngồi cùng bàn ăn với nhóm người hoàn toàn không có thói quen thưởng thức đồ ăn chỉ biết thứ này có thể ăn thứ kia có thể uống thì Law có thể gọi là khá tao nhã rồi.

Aiki nghĩ rằng filter của cô đối với thuyền trưởng thực sự ngày càng dày hơn rồi, nếu Law ăn uống như thế này trong cửa hàng của Barrow, cô sẽ không tiếp đãi anh ta khi anh ta đang có tâm trạng tồi tệ đâu.

Law dường như đã phát hiện ra việc bị cô nhìn trộm.

Một cách cảnh giác, lại trừng mắt nhìn cô với ánh mắt khó chịu.

Kẻ rình mò đã bị phát hiện. Trong những trường hợp thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin là đủ .

Nghĩ vậy, Aiki mỉm cười vô hại trước ánh mắt giận dữ của Law.

Law khẽ cau mày, im lặng quay người trong ôm hộp cơm trưa, thưởng cho Aiki tấm lưng ngang ngược.

Cái kiểu " Mắt không thấy, tim không đau " ấy.

Aiki: "... ủa alo"

Aiki không hề cảm thấy tức giận, thậm chí còn có chút đáng yêu.

Cô phát hiện ra boy lạnh lùng này còn có một mặt trẻ con như vậy.

Aiki đứng dậy đi đến lan can boong tàu, lấy kính ống nhòm mini ra quan sát những đám mây trên bầu trời và biển ở phía xa.

Vùng biển này nguy hiểm lại quyến rũ, Aiki ví nó như một người tình có tính khí kỳ lạ. Người tình nguy hiểm này hôm nay lại hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng, gió biển nhẹ nhàng vuốt ve lên má , quét qua những sợi tóc bạc rơi trên má cô, mái tóc đuôi ngựa cao cũng khẽ đung đưa theo gió.

Một lúc sau, chú mòng biển giao báo đã giao tờ báo hôm nay, Aiki cầm lấy và bắt đầu đọc.

Khoảng mười phút sau, sau bữa tối, mọi người bắt đầu thu dọn cơm trưa của mình phát hiện Aiki vẫn bất động trong tư thế đọc báo.

Shachi tò mò đi tới, quan tâm hỏi: "Sao vậy, Aiki? Trên báo đưa tin gì vậy?"

Bepo cũng đến gần, nhìn thấy tờ báo trên tay cô và tờ truy nã đính kèm, ngạc nhiên nói: "Đây không phải là cậu trai đội mũ rơm và kiếm sĩ tóc xanh lần trước à."

"Wow, tiền thưởng đã cao như vậy rồi...!" Sau khi nhìn rõ số tiền thưởng phía trên, giọng nói của Bepo đột nhiên lớn hơn.

Monkey D. Luffy tiền thưởng 300 triệu Bery

Những người khác bị lời nói của Bepo thu hút cũng tiến lại gần, Shachi cầm lấy tờ báo và tấm lệnh từ tay Aiki.

Không chỉ số tiền truy nã của thuyền trưởng cao mà các thành viên còn lại trong băng, ngoại trừ thú cưng ra, thì số tiền thưởng cao đến không thể coi thường.

Kiếm sĩ tóc xanh cũng có số tiền truy nã hơn 100 triệu.

Roronoa Zoro mức tiền thưởng lên tới 120 triệu Beri

Sau khi Penguin xem số tiền truy nã còn lại, giọng điệu của anh ta thay đổi: "Băng hải tặc Mũ Rơm, tổng số tiền thưởng cho cả nhóm của họ là là 667 triệu 50 Beri!"

"Hehhhhhh!!!" Tất cả thành viên của băng hải tặc Heart đều kêu lên ngạc nhiên.

Aiki, người đang thả hồn đi lung tung, đã bị tiếng hét tập thể thu hút sự chú ý trở lại, cô thu thập các tờ lệnh truy nã từ từng người một.

Sau khi thu thập xong, cô ôm xấp treo thưởng áp vào mặt, xoa xoa trìu mến: "Đây là lệnh treo thưởng mới nhất. Vui quá đi. Nếu biết sớm, tôi đã đặt mua thêm vài tờ báo và nhận thêm vài danh sách treo thưởng rồi. "

Penguin muốn nói với cô: "Thật ra, lệnh truy nã chỉ được đính kèm trên báo, đối với người bình thường nó không hề có giá trị gì cả. Người có thói quen sưu tầm đặc biệt như em là ngoại lệ. Hành động mua báo nhiều lần vì mục đích lấy lệnh truy nã chỉ lãng phí tiền bạc thôi."

Nhưng nhìn thấy cô nheo mắt hạnh phúc cầm danh sách truy nã, Penguin nuốt lại lời muốn nói.

Bepo ngồi xổm tại chỗ yếu đuối choáng váng, rơi vào trạng thái bi quan. Cậu ta lẩm bẩm điều gì đó: "Mới tháng trước, tiền thưởng của Mũ Rơm chỉ có 100 triệu, mà bây giờ nó đã vượt qua cả thuyền trưởng rồi. Và cả người đàn ông tóc xanh đó nữa, tiền thưởng chỉ kém thuyền trưởng 10 triệu..."

Aiki vỗ vai nó an ủi"Phải học cách chấp nhận sựu thất, Bepo. Anh có tin rằng họ sẽ còn thể hiện tuyệt vời hơn nữa trong tương lai không? "

Nếu là cô, cô cũng sẽ cảm thấy chán nản khi chứng kiến ​​thuyền trưởng mà mình ngưỡng mộ nhất đột nhiên bị vượt mặt về tiền thưởng , dễ hiểu mà.

Không biết Law từ lúc nào đã đến sau lưng cô, cầm tờ báo hôm nay và đọc.

Đọc xong, anh đưa tay đặt lên vai Aiki, "Có vẻ như cô đặc biệt chú ý đến bọn họ nhỉ, băng Mũ Rơm ấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net